Chương 15

Chương 15: Dùng mông gọi giường, bút ghi âm cắm vào huyệt…. (Binh ca khí phách thông báo cho mọi người ở Ân gia)

Editor: PKD - 128

Nam nhân sáng sớm du͙© vọиɠ luôn dồi dào, tuy rằng hai người đã lăn lộn một đêm nhưng khi có hứng thì cũng không muốn nhịn, không thể không thừa nhận làʍ t̠ìиɦ cũng là một cách để tỉnh ngủ, Ân Phạm mới ban nãy hai mắt còn mở chưa lên bị nam nhân hôn hai cái lập tức kích động, hai mắt đa tình gợn nước động lòng người, cánh tay ngọc tuyết trắng vòng quanh cổ nam nhân, đem hắn áp lên người mình.

Thân thể dưới chăn trơn bóng, Lục Vân Dã nhẹ khảy tiểu côn ŧᏂịŧ nhếch lên của Ân Phạm, cười nói: “Vật nhỏ thật có tinh thần, binh ca cũng không biết là nó còn có thể bắn nha.”

Nốt chai trên tay nam nhân nhẹ cọ sát đỉnh qυყ đầυ, ngón tay lại vuốt ve côn ŧᏂịŧ non nớt, lập tức đem Ân Phạm chơi đùa đến ướŧ áŧ. Ân Phạm trên mặt còn vẻ xuân tình chưa tỉnh ngủ, bị nam nhân cầm chỗ mẫn cảm mà thưởng thức, ánh mắt càng nhộn nhạo, bộ dáng mê mang thất thần còn mang theo chút điềm đạm đáng yêu, tay nắm lấy tấm chăn lụa đỏ rực, cánh môi hoa đào phấn nộn run nhè nhẹ, tựa hồ chịu không nổi kí©h thí©ɧ như vậy….

Tay nam nhân ấm áp mà mạnh mẽ – đây là do được đôi tay kia vuốt ve thăm dò cơ thể nhiều lần mà Ân Phạm đúc kết ra được. Nhưng mà nam nhân thật sự ít khi an ủi dươиɠ ѵậŧ cậu lúc làʍ t̠ìиɦ, bởi vì nam nhân thích nhìn cậu bị cắm đến cứng lên, cắm đến bắn ra, dùng mặt sau mà cao trào, bộ dạng trước sau đều da^ʍ dãng mà bắn ra, cậu cũng thích dùng mặt sau để hưởng thụ…. thì ra được nam nhân thủ da^ʍ lại thoải mái như vậy, tiểu kê kê bị hắn nắm trong tay mà xoa nắn, từ qυყ đầυ đến tinh hoàn, đều được tỉ mỉ yêu thương, tuy thô bạo nhưng lại không mất vẻ ôn nhu, vừa ngọt ngào lại sung sướиɠ. Mã mắt tràn ra dâʍ ɖị©ɧ làm ướt tay nam nhân, từ đầu đến cuối thí mắt đều không ngừng chảy nước nhằm chứng minh sự tồn tại của mình, Ân Phạm cắn chăn, khóc kêu: “Ca…. binh ca…. ô ô… thoải mái đến muốn rớt a…. đừng xoa nữa, em muốn bắn, nga a…. bắn, bắn trong tay binh ca……”

Lục Vân Dã cười xấu xa, đem tay từ trong chăn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Ân Phạm rút ra, hắn cũng không chùi ngược lại trực tiếp dùng cái tay đó mà xoa gò má Ân Phạm, để lại một mảng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sắc tình trên dung nhân mỹ lệ của cậu. Lục Vân Dã đoạn cúi đầu, liếʍ mặt Ân Phạm một chút, thưởng thức xong bèn thấp giọng nói: “Gì đó của bảo bối thật là thơm nha~”

Tuy là bình thường lúc tình sự Ân Phạm cũng lớn mật, nhưng bị Lục Vân Dã khıêυ khí©h thẳng thừng cùng âu yếm làm cho ngượng không thôi, hơi có chút thẹn thùng mà quay đầu đi, bên tai lại vang đến giọng nói êm tai của nam nhân: “Lúc không có binh ca, em làm sao để bắn ra, ân? Tự tuốt tiểu kê ba hay tự cắm thí mắt mình?”

Lời nói nam nhân lộ vẻ nguy hiểm, ngón tay lại theo đó mà cử động ở hạ thể lầy lội của Ân Phạm. Ân Phạm theo bản năng kẹp chặt chân, vừa lúc kẹp bàn tay của nam nhân giữa hai chân mình, như là liều mạng luyến tiếc mà giữ lấy đối phương đang rời đi. Ân Phạm biết tính chiếm hữu của nam nhân đối với mình mạnh mẽ như nào, bộ vị riêng tư của mình anh ấy cũng không cho chạm vào, Ân Phạm vội vàng đúng sự thật mà trả lời: “Không có, phía dưới của em chỉ có binh ca được chạm vào… em, em không có….”

Ân Phạm nói một nửa thì không nói được nữa, khóe mắt lông mày đều không giấu được vẻ ngượng ngùng, thậm chí bởi vì cảm thấy thẹn, khóe mắt đong đầy nước. Lục Vân Dã cảm thấy hứng thú bèn ép hỏi: “Vậy tiểu tao hóa cao trào như nào, nói cho binh ca xem.”

Nam nhân thô lỗ hỏi, đem thân thể cậu nóng lên như sốt, cái hôn nóng bỏng liên tiếp dừng lại nơi xương quai xanh, trên ngực còn có eo bụng…. tình triều trong cơ thể nháy mắt dâng trào thành sóng to gió lớn, gột rửa khắp người, Ân Phạm không có cách nào tự hỏi chỉ có tuân theo bản năng trả lời nam nhân: “Em…. cầm binh ca… cầm bút ghi âm của binh ca, nghe giọng của anh, liền bắn, nga ha…. đừng đυ.ng chỗ đó, chỗ đó không được, binh ca, binh ca……’

Lục Vân Dã vùi đầu giữa hai chân Ân Phạm nỗ lực cày cấy, để lại trên bụng cùng chân cậu nhiều dấu hôn đếm không xuể, mới cũ không đồng nhất đè lên nhau, đậm nhạt đủ màu trông rất đẹp mắt, làm nam nhân mê mẩn đến đầu váng mắt hoa, lại gặm cắn thịt non càng thêm nhiều, làm đến Ân Phạm liên tục cầu xin tha thứ. Hôn đủ rồi, nam nhân lại cảm thấy hứng thú với bút ghi âm mà Ân Phạm nhắc tới. Đó là do một lần lúc ở quân doanh, anh tâm huyết dâng trào ghi lại toàn bộ quá trình hai người làʍ t̠ìиɦ, không nghĩ đến cũng bị tiểu yêu tinh lấy về.

Lục Vân Dã tùy tiện tìm trong tủ đầu giường, liền tìm được bút ghi âm kia. Đắc ý mà quơ quơ trước mặt Ân Phạm, trước biểu tình ngượng ngùng cùng chờ mong của đối phương mà ấn nút play.

Bút ghi âm lập tức phát ra tiếng Ân Phạm kêu đầy quyến rũ, một tiếng lại một tiếng càng làm nam nhân thêm thở gấp, da^ʍ từ lãng ngữ tuôn ra không ngừng, lại khóc lại cầu nam nhân thao cậu. Lúc làm thì không cảm thấy gì, nhưng giờ hai người trần như nhộng ôm nhau cùng một chỗ nghe thứ này……. Ân Phạm có chút chịu không nỗi mà che kín mặt, lại cố tình không che lỗ tai……

Lục Vân Dã buồn cười tiểu yêu tinh nhìn lén từ khe hõ giữa các ngón tay, bỗng nhiên nói: “Tiểu bảo bối nhi mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều kêu hăng say như vậy mà, chắc chắn là vô cùng mệt mỏi nhỉ, hôm nay binh ca sẽ chăm sóc em, cho em đổi chỗ… dùng cái miệng phía dưới kêu cho binh ca nghe.”

Ân Phạm còn chưa hiểu rõ lời nam nhân nói nghĩa là gì, nhục huyệt hư không đã bị nam nhân nhét vào một vật, tuy rằng không bằng đại dươиɠ ѵậŧ thô dài, nhưng chung quy có còn hơn không, giảm bớt được cảm giác ngứa ngáy, Ân Phạm điều chỉnh tư thế, nhích tới nhích lui trên drap trải giường hòng tìm nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn từ vật kia.

Lục Vân Dã đỏ mắt mà nhìn chằm chằm thí mắt Ân Phạm, nếp uốn xinh đẹp nơi nhục động mấp máy theo tiết tấu, vừa chuyển động vừa chảy nước, thế nhưng lại có thể đem bút ghi âm mới cắm vào một nửa nhanh chóng nuốt vào toàn bộ, hình ảnh đoạn đầu bút biến mất trong mông Ân Phạm thật sự vô cùng dâʍ đãиɠ, làm cho nam nhân đang nhìn mà không nhịn được mắng: “Cho em cái gì em cũng có thể ăn vào sao, sao lại có thể cơ khát như thế, anh thấy em đúng là không có nam nhân liền không thể sống nổi!”

Ân Phạm lấy lòng mà nhìn nam nhân, nũng nịu nói: “Là binh ca cho nên thí mắt mới ăn, ô a……. thật thoải mái, ân……… tiểu tao hóa không được binh ca thao sẽ thật sự không sống nổi đâu, a…… cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày cho binh ca cắm mông………”

Ân Phạm giơ hai chân vòng sang bên hông nam nhân, chân cọ cọ thắt lưng mạnh mẽ của nam nhân, từ ngữ dâʍ đãиɠ đầy yêu thương đều không ngừng tuôn ra. Rốt cuộc bỗng nhiên phục hồi tinh thần tập trung cảm nhận vật bị nhét vào, Ân Phạm liền cảm thấy không đúng, binh ca cắm vật gì vào bên trong mông hắn….

Lúc này, liền nghe có tiếng từ bên trong mông cậu truyền ra: “A…… Sướиɠ chết em, đại nhục bổng của binh ca làm thí mắt thật mạnh, nga, tao huyệt bị anh làm hỏng rồi, ha a, lại sâu vào, đâm vào bụng, không được………….. A a………….. thí mắt muốn bay……”

Nghe thấy được tiếng kêu giường này là từ trong mông mình truyền ra, Ân Phạm mới bừng tỉnh lại hiểu được ý tứ của nam nhân. Sao lại có thể như vậy chứ, quá dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ rồi, cậu bị chỉnh đến rơi lệ đầy mặt, bất lực mà khóc cầu: “Không cần, ô oa…… Binh ca, cầu anh, lấy ra đi mà, ân ngô, mất mặt quá đi mất, không cần……”

Lục Vân Dã không những không nghe, còn thuận tay nhặt lên qυầи ɭóŧ tối qua cởi ra nhét vào miệng Ân Phạm, ngăn chặn tiếng khóc kêu của cậu, trên tay lại vuốt ve khắp nơi, an ủi mà thương tiếc Ân Phạm, một đường dịu dàng vuốt ve, lại ôn nhu nói: ” Bảo bảo đừng sợ, mông nhỏ kêu thật hay, binh ca thích chết đi được….”

Trong miệng ngậm qυầи ɭóŧ của nam nhân, mùi vị giống đực quen thuộc tràn ngập trong miệng và mũi, xông đến Ân Phạm ngốc hồ hồ, giống như nghiện ma túy, liều mạng mà hít vào khí vị làm cậu say mê, hàm răng cắn qυầи ɭóŧ của nam nhân, đầu lưỡi cũng lộn xộn trong miệng, cảm giác giống như bị mùi vị giống đực tanh tửi của nam nhân bắt làm tù binh, bên tai lại vang lên giọng nói của nam nhân, một câu nói thích của nam nhân liền làm Ân Phạm cảm thấy sao cũng được, trong miệng ngậm qυầи ɭóŧ của nam nhân ngồi phịch ở trên giường tùy ý cho nam nhân đùa nghịch.

Lục Vân Dã đem Ân Phạm lật lại, làm cậu đưa lưng về chính mình, đem chân dài của Ân Phạm kẹp chặt, dươиɠ ѵậŧ liền chen vào giữa hai chân, Bọn họ rất ít làm chân giao, lần này nếm thử cũng có tư vị khác biệt, đặc biệt là mỗi lần tàn nhẫn thao, mông Ân Phạm liền đều hợp với tình hình mà truyền ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ, cái mông dâʍ đãиɠ bị nam nhân thao đến đong đưa trái phải, làm cho tiếng gọi giường đều run rẩy theo, từ đủ mọi hướng truyền đến, ở trong phòng an tĩnh liền nghe dâʍ đãиɠ vô cùng……

Hai người ban ngày tuyên da^ʍ còn không biết đến tình huống dưới lầu. Lại nói đến Lâm Phong Lộ từ miệng người giúp việc biết được con trai mình bị cường bạo, khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn phút chốc trở nên trắng bệch, kém chút nữa liền xỉu đi, nàng bị nuông chiều từ đó đến giờ cảm thấy vô cùng hoang mang lo sợ, nhưng xuất phát từ bản năng làm mẹ, việc đầu tiên nghĩ đến chính là xông lên đem con trai cứu khỏi ma chướng.

Cũng may không đợi bà hành động, Ân Ngọc Trác và Ân Quang Vinh sáng sớm ra ngoài đã quay về. Ân Ngọc Trác thấy bộ dáng của lão bà liền không đợi cởϊ áσ, vội vàng xông lên ôm lấy bà, ôn nhu hỏi: “Thân ái, sao vậy em?”

Ân gia đại ca lại chịu thêm một đòn trí mạng! Cha mẹ và em trai thay phiên show ân ái trước mặt mình là như nào đây? Ân gia hình như còn có mình hắn là cẩu độc thân thôi, tim đau quá man…..

Lâm Phong Lộ thấy chồng mình đã về, lập tức như tìm được người tin cậy, khóc lóc đem chuyện Ân Phạm bị cường bạo kể lại, còn nói nam nhân kia đang ở trên lầu, bảo Ân Ngọc Trác mau chóng tìm cách cứu viện.

Tính tình của Ân Ngọc Trác cũng không phải là nói gió nghe gió mưa nghe mưa như Lâm Phong Lộ, dĩ nhiên cũng không phải là người đơn giản. Tính tình con trai của ông sao ông lại không rõ cho được, tuy nhìn mặt rất nghe lời điềm đạm, nhưng trong xương tủy lại là cương liệt vô cùng, thà gãy chứ không chịu cong, nếu không phải nó cam tâm tình nguyện, thì dù đồng quy vu tận cũng không có khả năng ngoan ngoãn nằm im trên giường cho nam nhân thượng. Nhớ tới lúc trước con trai đột nhiên come cout, Ân Ngọc Trác cau mày. Dư quang quét đến sắc mặt cổ quái của con trai lớn, Ân Ngọc Trác lạnh lùng nói: “Con có phải biết cái gì rồi không?”

Ân Quang Vinh sờ sờ mũi, ở trước mặt uy áp của cha và nước mắt của mẹ vẫn là lựa chọn thỏa hiệp, đem chuyện hôm trước nhìn thấy Lục Vân Dã và Ân Phạm nói ra. Thật ra không phải hắn không có suy nghĩ, nam nhân kia trắng trợn táo bạo chạy đến nhà hắn, thương em trai hắn, chuyện này có cái gì tốt mà giấu cơ chứ, hắn cũng muốn xem đối phương có đủ tư cách muốn Ân Phạm hay không.

Lâm Phong Lộ vừa nghe thấy là con trai tự nguyện, không bị cưỡng bách lập tức nín khóc mỉm cười, lại không cảm thấy con trai và nam nhân lên giường là có chuyện gì lớn, còn đẩy Ân Ngọc Trác nói: “Chúng ta đi lên nhìn xem đi”

Ân Ngọc Trác khó chịu trả lời: “Đi lên cái gì, ngồi ở đây chờ, anh thật muốn nhìn xem thằng kia có dám đi xuống hay không.”

Lâm Phong Lộ thấy chồng tức giận vô cùng, nghịch ngợm lè lưỡi nhìn về phía con trai lớn, lại không nói gì, ngồi xuống với chồng trên sô pha, ôn nhu vỗ về lưng Ân Ngọc Trác, trấn an cảm xúc của chồng mình.

Ân Ngọc Trác hiện tại ý nghĩ muốn gϊếŧ người cũng có, lúc trước, con trai hắn come out làm hắn vô cùng không vui, nhưng Ân Phạm biến mất mấy ngày, trở về lại không đề cập đến việc này, hắn lại cho rằng đối phương là nhất thời nói đùa hoặc nghĩ thông suốt nên liền cho qua. Ai ngờ Ân Phạm lại im hơi lặng tiếng mà tìm nam nhân, còn hỏa tốc mà phát triển đến mức lên giường với nam nhân, làm cho hắn vốn muốn phản đối con trai tìm nam nhân lại cảm thấy phẫn nộ đến khó chịu vô cùng.

Hắn thật muốn nhìn nam nhân làm con trai không chờ nổi mà hiến thân là cái dạng gì, đối phương khẳng định đã biết hắn bị người nhà Ân Phạm phát hiện, nếu lát nữa hắn dám cùng Ân Phạm đi xuống thì còn có khí phách, nếu trực tiếp nhảy cửa sổ trốn, hắn không những không đồng ý mà còn đuổi gϊếŧ tên kia dù hắn trốn ở chân trời góc biển đi nữa!

Đang ngầm nghĩ cách làm thế nào để đối phó với nam nhân của con trai mình, trên chỗ cầu thang liền truyền đến giọng của Ân Phạm: “Cha, mẹ, anh hai, chào buổi sang.”

Ba người nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Ân Phạm kéo tay một nam nhân đi xuống. Nam nhân kia thân cao mét tám, dáng người hoàn mỹ làm nam nhân nhìn thấy liền ghen tị, còn có đường nét đầy lực lượng. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, anh tuấn hơn người. Hắn không kiêu ngạo mà đúng mực đánh giá mọi người, cánh tay thì ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Ân Phạm, như đỡ như ôm Ân Phạm đi xuống cầu thang, sợ cậu không cẩn thận té ngã. Mà Ân Phạm vốn luôn chán ghét tứ chi tiếp xúc với người khác lại hận không thể treo toàn bộ thân thể lên người nam nhân, nhu tình vạn chủng mà bám vào người ta…. Lâm Phong Lộ ngạc nhiên phát hiện, đứa con thoạt nhìn hình như càng thêm xinh đẹp, ngũ quan càng thêm tinh tế vũ mị, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều lộ ra vẽ thỏa mãn lười biếng, tuyết cơ mị cốt, toát ra vẻ đẹp từ trong xương tủy.

Lục Vân Dã ôm lấy Ân Phạm đứng yên trước mặt mọi người, giọng điệu mang theo vẻ tôn trọng khí định thần nhàn mà nói: “Chào bác trai, bác gái, anh hai, con là Lục Vân Dã, là bạn trai Ân Phạm. Hiện là sĩ quan quân hàm đại tá.”

Vừa dứt lời, liền nghe được một giọng nữ nói mang theo vẻ hưng phấn: “Oa! Sĩ quan bá đạo anh tuấn công cùng với quyến rũ si tình mỹ nhân thụ của chúng ta, quả thật là xứng đôi vô cùng!”

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Lâm Phong Lộ, thần sắc có chút phức tạp. Lâm Phong Lộ nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại bộ dáng như ban nãy mình không nói gì cả. Nàng thật sự chỉ là quá kích động không nhịn xuống được thôi, cực phẩm công thụ a………

Lại nói, nàng được cưng chiều từ nhỏ, sau khi kết hôn lại được chồng tiếp tục cưng chiều, không tiếp xúc nhiều với xã hội cho nên đơn thuần và thiện lương vô cùng, Ở trên mạng tìm tòi liền phát hiện cái gọi là đam mỹ, từ đây cánh cửa ra thể giới mới được mở rộng. Xem không ít truyện, Lâm Phong Lộ liền say mê không thôi, rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là đam mỹ sâu như biển……… Sau lại cảm thấy, lấy tướng mạo và dáng người của con trai, không thể không có thiên lý như vậy a! Đứa con xinh đẹp của mình nên tìm tiểu công tốt ở đâu a!

Ân Ngọc Trác liếc mắt cảnh cáo lão bà của mình, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lục Vân Dã, dùng giọng không độ ấm mà nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai làm cái gì, hiện tại, ngay lập tức, cút ra khỏi nhà chúng ta, đừng có quấn lấy con trai của ta!”

Ân Phạm có chút nói không nên lời, cha cậu sao càng ngày càng nói chuyện giống trung nhị thế này, chẳng lẽ lúc mẹ xem tiểu thuyết đam mỹ, cha chạy đi xem mấy cái phim thần tượng não tàn? Còn cái kiểu gậy bổng đánh uyên ương, cơ mà Ân Phạm cũng không có lên tiếng bênh vực mà rơi lệ đầy mặt mà nói mình yêu nam nhân này bao nhiêu, cầu cha đồng ý, lại lấy cái chết ra để uy hϊếp, này không phải phong cách của Ân Phạm. Lại nói, đây là trận chiến của Lục Vân Dã, cậu chỉ cần kiên định đứng cạnh nam nhân là tốt rồi.

Lục Vân Dã cười cười, không nói gì. Lúc này, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài liền thấy có hơn mười chiếc máy bay chiến đấu kiểu mới bay đến phía nhà Ân gia, đang dần dần đáp xuống. Mọi người trợn mắt há mồm nhìn liền thấy hàng ngàn hàng vạn cánh hoa hồng từ trên phi cơ rơi xuống, hoa hồng đỏ tươi ướŧ áŧ, mỗi một cánh đều xinh đẹp vô cùng, từ trên trời rơi xuống, phảng phất như cánh hoa đang khiêu vũ, mang lại vẻ lãng mạn và mộng ảo vô cùng. Mà mười chiếc máy bay chiến đấu trong cơn mưa hoa hồng lãng mạn này lại không hề có vẻ hư vô mờ mịt, ngược lại tràn đầy sức mạnh, vô duyên vô cớ làm cho người ta tin tưởng hình ảnh này đẹp vô cùng.

Cánh hoa rơi xong, phi cơ đáp xuống, hơn một trăm người thân mặc quan trang đi xuống, chỉnh tề đứng trước của nhà chính Ân gia đang rộng mở, chỉnh tề chào Lục Vân Dã theo nghi thức quan đội, cùng hô to: “Chào trưởng quan!”

Lục Vân Dã không có mặc quân trang nhưng khí thế trên người cũng không chút nào suy giảm, hắn trịnh trọng chào lại theo nghi thức quân đội, cất cao giọng nói: “Mọi người vất vả rồi” Tiếng nói theo cửa lớn truyền ra ngoài, các binh sĩ lập tức hô to: “Vì hạnh phúc của đội trưởng!”

Lục Vân Dã giơ tay chào theo nghi thức quân đội, lại đi đến trước mặt Ân Ngọc Trác, khí phách mà nói: “Con biết bác trai không muốn con và Ân nhi ở bên nhau là vì lo lắng đồng tính luyến ái sẽ không được xã hội không đồng ý, lo tụi con không thể đi cùng nhau lâu dài. Hôm nay, con mang theo lính của con đến đây muốn cầu hôn Ân nhi, bọn họ là chiến hữu, là bạn của con. Con muốn nói cho người nhà Ân Phạm biết, em ấy là người mà Lục Vân Dã con đặt ở tận đáy lòng, con sẽ không để em ấy bị ủy khuất, tình yêu của tụi con là quang minh chính đại, không cần kiêng dè bất cứ ai. Mặc kệ sau này thói đời như nào, mặc kệ người đời đối đãi với đồng tính luyến ái ra sao, con – Lục Vân Dã vĩnh viễn dám nói cho mọi người biết, con yêu Ân Phạm, đến chết không phai.”

Hết chương 15