Chương 11

Chương 11: Xin hãy vì thúc thúc cởϊ áσ, tháo thắt lưng( Lục gia phát hiện tiểu hồ ly)



Editor: PKD - 128

Ân Phạm chán đến chết mà ngốc ở nhà, ba và anh trai đều đi làm, mẹ cũng tự đi đến phòng thiết kế trang sức làm việc chỉ để lại mình cậu ở nhà. Nói thật, Ân Phạm vô cùng muốn đi đến một chỗ, trong lòng cậu cực kì muốn đến mặt trận nơi biên cảnh cùng Lục Vân Dã, cậu cứ nghĩ đến thất thần, nhiều lần cha mẹ kêu cậu lại hoàn toàn không phản ứng, Lâm Phong Lộ còn tưởng cậu bị bệnh.

Cả người đều không thích hợp, cảm giác nhớ nhung cùng lo lắng cứ chiếm giữ đầu óc, cậu nên làm thế nào, thật là ngốc quá đi mà, rời khỏi nam nhân cũng không thể sinh hoạt bình thường. Ân Phạm bất đắc dĩ mà thở dài, cầm điện thoại gọi bạn xấu Tô Phồn Yên, kêu hắn đến chơi với mình, dù sao hai người cũng không giấu giếm nhau cái gì, kể lể cho hắn nghe cũng tốt.

Nhà Tô Phồn Yên cũng ở chung khu biệt thự này, cho nên không đến nửa giờ liền chạy đến. Ân Phạm chống cằm ngồi ở ghế mây trong vườn, nhìn bạn tốt đi về phía này, trên mặt không tự giác lộ ra tươi cười, vẫy tay với hắn.

Diện mạo Tô Phồn Yên thuộc loại thanh tú xinh đẹp, mảnh khảnh lả lướt, có hơi nhu nhược. Nhưng là một mỹ nam, tính tình Tô Phồn Yên quả thật là vô cùng bưu hãn, hắn lấy việc nghiên cứu nhân loại làm nhiệm vụ của mình, cho nên trên người luôn có chút khí chất thần côn kì quái, khi hắn không nói lời nào nhìn chằm chằm một người, thì người đó sẽ cho rằng hắn là ma pháp sư thời Trung cổ, vô cùng tà ác, làm người khác không rét mà run.

Cơ mà làm thanh mai trúc mã, Ân Phạm biết kì thật nôi tâm Tô Phồn Yên là người rất đơn giản tinh thuần, cũng vì là người đơn giản, nên hắn mới có thể chuyên tâm sống trong thế giới của mình, trở thành người kì lạ trong mắt người khác.

Hai người từ nhỏ qua lại thân thiết, Ân Phạm cũng không có gì giấu diếm hắn, liền đem những chuyện mình trải qua gần đây nói cho đối phương nghe. Tô Phồn Yên không nghĩ tới mình đêm vài đoạn GV phiến tình cho cậu coi cư nhiên lại có thành tựu tác hợp cho một mối nhân duyên tốt đẹp như vậy, gấp rút muốn tạ lễ Ân Phạm.

Ân Phạm chụp bay tay hắn, nhíu mày nói: “Tớ đang lo lắng muốn chết, cậu còn nháo nữa!”

Tô Phồn Yên nhún vai, nói: “Cậu không phải đã nói rồi sao, *sinh tử tương hứa, còn lo cái gì?”

*Lấy từ câu: Hỏi thế gian tình là gì

Mà khiến đôi lứa sống chết chẳng rời

Ân Phạm bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt, nói: “Đó là cách tệ nhất, ai đang vui vẻ sống mà muốn đi chết a. Ai biết sau khi chết là bộ dạnh như nào? Còn sống là tốt nhất, tớ cùng binh ca sống đến bạc đầu, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ. Tớ còn muốn đi làm đạo diễn, nếu có một ngày thành danh, tớ liền đứng dưới ánh đèn flash, nói cho toàn thế giới biết tớ yêu Lục Vân Dã, tớ yêu nam nhân của tớ.”

Tô Phồn Yên ban nãy cũng là nói giỡn, nghe xong bạn tốt nói, cũng ngẩng đầu nhìn trời xanh trên cao, nhẹ giọng nói: “Tốt quá a, tớ thật hâm mộ cậu. Nhiều lúc tớ cũng thử tưởng tượng, nếu tớ có thể gặp được một người như vậy, tớ sẽ yêu hết mình, dù không được kết cục viên mãn, tớ cũng vui vẻ chịu đựng.”

Ân Phạm chớp chớp mắt, nói: “Rõ ràng là tớ muốn được an ủi, như nào lại biến thành cậu bi xuân thương thu thế này, muốn yêu đương cứ việc nói thẳng, bày đặt thương cảm nữa!”

Tô Phồn Yên bị cậu chọc cười, khuyên nhủ: “Cậu cũng yên tâm đi, nam nhân nhà cậu đi lính nhiều năm, làm vô số nhiệm vụ rồi, lại là vua bắn tỉa nữa, không có việc gì đâu.”

Ân Phạm thở dài: “Thế sự vô thường a……”

Lúc sau, Ân Phạm liền đêm chuyện bi kịch của Tiêu Quan Hà và người yêu kể ra. Dù không muốn thừa nhận, nhưng việc này trước sau cũng như một cây kim chôn trong lòng cậu, cậu sợ hãi… Sợ một lúc nào đó cậu không hay biết, Lục Vân Dã lại rời đi vĩnh viễn……

Tô Phồn Yên nghe xong trầm mặc hồi lâu, hắn biết Ân Phạm muốn cũng không phải là hắn an ủi, chỉ là nói hết mọi chuyện cho hắn nghe mà thôi. Cậu sợ hãi như vậy, lại không thể nói cho Lục Vân Dã nghe, bởi vì cậu yêu nam nhân kia, cho nên phải dũng cảm để chịu sức nặng của cuộc đời mình.

Tô Phồn Yên im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem, một người có thể vì một người khác thủ thân bao lâu, nếu lại có một người xuất hiện, dùng sinh mệnh yêu hắn, làm hắn không hề cô đơn không hề tịch mịch nữa, hắn sẽ như nào, sẽ dao động sao?”

Ân Phạm không ngờ hắn sẽ cảm khái như này, thuận miệng nói: “Nếu không thì cậu đi thử xem? Cậu không phải đang muốn tìm nam nhân sao?”

Tô Phồn Yên nhanh chóng lắc đầu, nói: “Tớ mới không làm việc như vậy đâu, người đã khuất chính là người tốt nhất, không thể vượt qua được, tớ thà rằng cùng người sống đầu rơi máu chảy không cũng đi tranh đoạt với người đã mất. Người ta đều nói mất đi mới là vĩnh hằng, làm sao có thể lay động được người vĩnh hằng trong lòng người khác cho được?”

Khi đó, hai người cũng chỉ là nói chuyện phiếm, ai cũng không nghĩ tới, bọn họ thế nhưng bọn họ sẽ một lời thành thật a…

Cùng lúc đó, tại nhà lớn Lục gia.

Một nhà già trẻ hiếm thấy tề tựu đông đủ như vậy, ấn theo thân phận mà quy củ ngồi hai bên, mà hai người đầu tóc hoa râm, tinh thần lại vô cùng tốt lại sóng vai ngồi ở ghế chủ vị. Lão gia tử bình tĩnh nuốt nước bọt, nhìn về tiểu nhi tử đứng ở chính giữa, hỏi: “Con lặp lại lần nữa, cái gì gọi là Lục Vân Dã tìm nam nhân?”

Đứng bên dưới chính là tiểu thúc của Lục Vân Dã – Lục Hoàn, năm nay ba mươi sáu tuổi, đang giữ chức phó bộ trưởng bộ ngoại giao, là người phát ngôn của bộ ngoại giao. Lục Hoàn mặc một thân tây trang màu xám nhạt, phong độ nhẹ nhàng mà đứng ở chỗ đó, phảng phất như tiên giáng trần, lẻ loi một mình. Loại khí chất này của hắn không biết đã làm mê đảo bao nhiêu người, nghe nói rất nhiều thiếu nữ không thích xem tin tức cũng vì một cái liếc mắt của hắn mà mỗi ngày đúng giờ đều ôm TV chờ xem tin tức.

Lục Hoàn nhướng mày, cười đến ôn nhuận vô hại, nói: “Cha cũng biết, Lục Vân Dã hiện là người lãnh đạo trực tiếp chiến hữu năm đó của con, hắn nói cho con biết Lục Vân Dã lúc trước ra ngoài thăm dò địa hình, rồi mang về một đại mỹ nhân thân phận không rõ, hai người….. rất là ân ái, cho nên con liền đi tra xét một chút, chính là người này.”

Nói xong, Lục Hoàn lại lấy ra một chồng tư liệu cùng một chồng ảnh chụp cao, lễ phép mà đưa cho cha mẹ cùng anh chị xem, Lục gia luôn luôn đoàn kết, loại chuyện lớn như này đương nhiên là cả nhà cũng thương lượng.

Mà những tiểu bối trong nhà đều hai mắt trông mong nhìn tiểu thúc của bọn họ, nhưng người nọ lại bất vi sở động, Mấy người trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lén lút đi ra phía sau cha mẹ của mình xem náo nhiệt.

Tư liệu rất là kỹ càng tỉ mỉ, tuy nói không thể tra rõ Ân gia, nhưng trong tay Lục Hoàn có nhiều nhân mạch, chỉ cần hắn muốn, mặc kệ là ai hắn cũng có thể tra ra. Nhìn sắc mặt đặc sắc của mọi người, Lục Hoàn cười đến vô cùng bí hiểm. Vốn dĩ chuyện này không có liên quan gì với hắn, Lục Vân Dã muốn tìm người như nào là chuyện của tiểu tử đó, chẳng qua, có một số việc hắn đã chờ không kịp, vừa lúc nửa kia của Lục Vân Dã là nam nhân, hắn liền đem hắn ra trước họng súng, dùng chuyện của hắn thăm dò lão gia tử, để cho người trong nhà một phương án dự phòng,

Lão gia tử xem đến huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, không phải Ân Phạm có cái gì không tốt, chỉ là đột nhiên hắn biết cháu trai lớn xem trọng một nam nhân, lại có chứng cứ vô cùng xác thực, hắn có chút phản ứng không kịp, Lục lão phu nhân lo lắng mà vuốt ngực bạn già, sợ hắn bệnh tim tái phát. Bất quá hai người tốt xấu gì cũng trải qua sóng to gió lớn từ hồi chiến tranh năm đó, sống lâu như vậy, có cái gì mà chưa thấy qua. Tuy rằng nhất thời khó tiếp thu, nhưng cũng không đến mức thất thố mà nói lời ác độc… Về phần cha mẹ Lục Vân Dã, hai người này mới là không đáng tin cậy nhất. Là trưởng tử của Lục gia, Lục Huân không tham gia quân ngũ, cũng không làm chính trị, không thèm để ý lão gia tử tức giận uy hϊếp, một thân một mình chạy qua Rome học Mỹ Thuật, còn tìm được người yêu cùng chí hướng trong trường. Tuy rằng hai người đều là họa sĩ nổi tiếng trong nước, nhưng lão gia tử vẫn là không thấy bọn họ vừa mắt. Mãi đến khi Lục Vân Dã dần lớn, kế thừa sự uy mãnh và quyết đoán của lão gia tử, ở quân đội lập công vô số, hắn mới cho hai vợ chồng sắc mặt tốt.

Cơ mà được văn hóa phương Tây hun đúc nhiều năm, lại làm trong ngành nghệ thuật, tư tưởng của hai người cũng thoáng, hai người cũng không cảm thấy con trai tìm nam nhân có gì không đúng, dù sao Lục gia đông người, truyền thừa hương khói cũng không phải chỉ mình Lục Vân Dã, người sống một đời chỉ có vài thập niên, dù sao cũng phải sống vui vẻ mới được.

Vì thế Lục Huân cùng vợ không chỉ không tức giận, còn hứng thú bừng bừng cùng nhau xem ảnh chụp. Lục Huân đang cầm chính là sinh họat thường ngày của Ân Phạm do Lục Hoàn thu thập được, xem xét nửa ngày, khều khều tay vợ, nói: “Tiểu tử kia thật diễm phúc a, em nhìn xem, thằng nhóc này lớn lên bộ dáng thật không chê được.”

Diệp Họa Huyền cẩn thận nhìn tư liệu về Ân Phạm, phụ họa: “Đúng vậy, hơn nữa gia thế cũng tốt, con trai của chúng ta thật phúc khí a, tùy tiện ra cửa lại nhặt được một tuyệt sắc mỹ nhân, còn may mắn hơn anh năm đó, em vẫn luôn cảm thấy mệnh anh thật tốt, chỉ bằng một bức tranh lại có thể theo đuổi được đại mỹ nữ tài mạo song toàn như em…”

Hai vợ chồng vui vẻ mà ở đằng kia thảo luận, lời nói lộ ra vẻ vừa lòng, nói một hồi lại lạc đề, vẻ mặt hoài niệm nhớ đến câu chuyện tình yêu năm đó của hai người bọn họ. Đối với anh hai, chị dâu không đàng hoàng, ba cặp đôi của Lục gia cũng đã quen, bọn họ cũng không phải người cổ hủ, cha mẹ người ta còn không để ý, bọn họ còn nói gì nữa bây giờ.

Lục gia lão gia tử gõ quải trượng thở dài, hắn cảm thấy chính mình quả thực không có cách ở cùng một chỗ với con trai lớn và con dâu, thật không biết tại sao hai người này sống đến hơn bốn mươi tuổi rồi, già rồi mà còn trẻ con, càng già càng thêm ấu trĩ không đáng tin!

Lão gia tử đem đồ trong tay quăng lên bàn, lạnh lùng nói: “Mọi người để ta yên tĩnh suy nghĩ, chuyện này chúng ta chờ Lục Vân Dã làm nhiệm vụ về thì bàn tiếp!”

Lão gia tử mang theo bạn già rời đi, đám cháu chắt Lục gia nãy giờ không dám lên tiếng lập tức vui vẻ, cướp ảnh truyền nhau xem líu ríu thảo luận không ngừng: “Nha, thật xinh đẹp, hồ ly tinh a, tôi thích!”

Bên cạnh lập tức có người cho cô một quyền vào đầu, trào phúng nói: “Em thích làm gì, này là người của đại ca. Cơ mà cũng phải nói lại, thật là tuyệt sắc a, không hề kém cỏi tiểu Vân Sanh của chúng ta.”

Người bị điểm danh – Lục Vân Sanh là cháu trai nhỏ nhất Lục gia, mới mười bảy tuổi, thấy anh chị của cậu trêu chọc, cũng chỉ ôn nhu mà cười, như cũ an an tĩnh tĩnh ngồi một góc sáng sủa, cũng không đi lên cùng cười đùa với họ.

Lục Vân Sanh cũng xác thực xứng với hai chữ mỹ nhân, chỉ là khác với Ân Phạm xinh đẹp quyến rũ, cậu là loại hình đoan trang vũ mị, điển hình của mỹ nhân cổ đại đông phương, tính tình của cậu cũng yên tĩnh, hành động khí chất xuất chúng, đầy ý nhị, mang đến cảm giác tịch mịch lại vô cùng xinh đẹp.

Mọi người đều hứng thú không ngừng ở bên kia nghiên cứu Ân Phạm, ánh mắt Lục Hoàn xuyên qua đám người, dừng lại trên người Lục Vân Sanh, thâm thúy trong mắt lưu chuyển làm người khác xem không hiểu, ôn nhu lại mang theo hài hước, còn cất giấu chút sủng nịch. Mặt Lục Vân Sanh có chút hồng, không được tự nhiên cúi đầu, tựa hồ có chút quẫn bách.

Lục Hoàn che miệng cười khẽ, tiếng cười trầm thấp dễ nghe…… Rõ ràng trong phòng ồn như vậy, hai người lại cách nhau rất xa, nhưng Lục Vân Sanh lại cảm thấy tiếng cười nam nhân vang ở bên tai, êm tai vô cùng. Vô số đêm tối, hắn đều là dùng thanh âm như vậy, triền miên mà kêu Sanh nhi……

Lúc này có người chú ý tới Lục Hoàn, thuận miệng hỏi: “Tiểu thúc, chú cũng không còn nhỏ, sao lại chưa tìm thím dâu cho tụi con. Không thích nữ nhân thì nam nhân cũng được nha. Cũng không phải không có tiền lệ a~ ”

Lục Vân Sanh nghe được trong lòng nhảy lên một cái, hóa ra chủ ý của nam nhân là như vậy a… Tội nghiệp đại ca, bị nam nhân phúc hắc dùng ném đá dò đường, nghĩ vậy liền cảm thấy vừa buồn cười vừa ngọt ngào trong long.

Lục Hoàn cười mà không đáp, ngược lại nói với Lục Vân Sanh: “Sanh nhi, lần trước không phải con nói muốn thúc chỉ con thổi tiêu sao, khó có được ngày hôm nay thúc rãnh, vào phòng con đi.”

Khi giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng kia nói đi vào phòng con đi… thân mình Lục Vân Sanh run lên, gia hỏa này thật là càng ngày càng quá phận, ở nơi đông người mà nói lời ái muội như vậy, tính tình nội liễm của Lục Vân Sanh bị hắn nói làm cổ đều đỏ một mảnh. Bất quá trong lòng của cậu cũng là có quỷ, một đám người trong phòng cũng không cảm thấy lời của Lục Hoàn có gì không đúng. Hai người ở trước mặt bao người thái độ thân mật mà vào phòng Lục Vân Sanh, sau đó đóng cửa…..

Nháy mắt khi cửa đóng lại, Lục Hoàn từ phía sau lập tức ôm chặt Lục Vân Sanh, tham lam mà ngửi mùi hương trên người cậu, khớp xương thon dài nơi bàn tay to cách một lớp áo mỏng mà vuốt ve, dùng ngón tay phác họa đường cong thân thể Vân Sanh.

Lục Vân Sanh cầm tay nam nhân, hơi thở không xong mà ngăn trở: “A…. không cần, ân, đây là trong nhà, mọi người đều ở nha, ha a………. thúc đừng có sờ nha….”

Lục Hoàn sao chịu rời đi, lại càng sờ soạng Lục Vân Sanh, hắn rải xuống vài nụ hôn nhẹ nơi thái dương cậu, thanh âm thanh lãnh nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙© mang theo mấy phần vội vàng, nói: “Sợ cái gì, sớm muộn bọn họ cũng biết.”

Lục Vân Sanh không lay chuyển được Lục Hoàn, mặc kệ chính mình ngã vào trong l*иg ngực của nam nhân, quần áo bất chính, tiếng gọi thúc thúc bị xuân tình tràn lan làm thốt không nên lời. Nam nhân quá mức quen thuộc thân thể cậu, ở phần eo mẫn cảm không ngừng vuốt ve, quần áo vướng bận bị đẩy ra, lộ ra eo thon mềm mại của Lục Vân Sanh, chỗ kia có một đóa hoa sen trắng nở rộ, cánh hoa kéo dài đến cái mông, trên rãnh mông còn có một chữ “Hoàn” nho nhỏ, đó là nam nhân tự tay vì cậu mà xăm lên, mỗi mũi kim như khắc sâu vào lòng, vừa đau vừa thích, làm cho người ta sợ hãi lại mê muội……

Lục Vân Sanh bị tìиɧ ɖu͙© tiêm nhiễm càng thêm mê người, hai con ngươi lưu li như có một tầng thủy quang, mang theo thần thái câu hồn nhϊếp phách, hai cánh môi đỏ giống như cánh hoa run lên nhè nhẹ, từ bên trong uyển chuyển tràn ra tiến rêи ɾỉ ….

Lục Hoàn không có sốt ruột hôn môi, chỉ là mê muội mà nhìn cậu, bọn họ cũng không thể lúc nào cũng gặp mặt, một ngày không gặp như cách ba thu, mỗi lần gặp nhau đều điên cuồng cảm thụ lẫn nhau tựa như không có ngày mai, nhìn chăm chú nhau…. Cảm tình của bọn họ, cấm kị mà tuyệt vọng, cho nên mỗi lần dây đưa đều mang theo ý vị mơ mơ màng màng.

Tay nam nhân mơn trớn hình xăm, theo kẽ mông ấn lên huyệt khẩu, Lục Vân Sanh bị làm cho ưm một tiếng, hậu huyệt khẽ hé miệng, nhưng vừa nghĩ tới cả nhà đều ở dưới lầu, tùy lúc đều có thể đi lên, cậu liền cảm tháy bất an, nhẹ cắn môi, nhịn xuống mà ngâm kêu, gian nan nói: “Thúc, tiểu thúc…….. không phải thúc nói muốn dạy con thổi tiêu sao, chúng ta đi thổi tiêu đi?”

Ngón tay Lục Hoàn dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ tà ác, cười nói: “Nguyên lai cháu trai nhỏ của thúc muốn thổi tiêu a, được, thúc thúc cho con thổi….”

Nói xong, Lục Hoàn cởϊ qυầи của mình, kéo tay Lục Vân sanh sờ lên đại điểu kích cỡ hơn người của mình, đè đầu Lục Vân Sanh, từng chữ từng chữ nói: “Đây là cây tiêu cực phẩm vô cùng của thúc thúc, chỉ cho bảo bối nhi xem, cháu trai nhỏ, con phải dùng cái miệng câu nhân nhỏ nhắn này, thổi cho thúc thúc thật tốt a…….”

Hết chương 11