Chương 3: Kẻ trộm đồ lót! (1)

Trans: Lư Trì Canh Rin



Chương 3: Kẻ trộm đồ lót! (1)

"Cậu chủ, công ty G Design đến rồi." Yai gật đầu trước khi bảo đàn em rời đi. Đã đến lúc cậu chịu trách nhiệm với những gì bản thân đã làm rồi. Trong hai tháng còn lại trong kỳ nghỉ, Yai đã hủy hết chuyến đi đến Hawaii và bắt tay vào việc cải tạo quán rượu Sunrise như những gì cậu đã nói với cha trước đó.

Hôm nay cậu thuê một căn phòng trong khách sạn để làm văn phòng tạm thời của mình. Sau đó cậu đã gọi cho công ty thiết kế và nói chuyện với nhiều công ty thiết kế có tiếng trong nước. Nhưng cậu vẫn chưa tìm được một thiết kế nào ấn tượng cả. Nhưng cuối cùng cậu quyết định thuê công ty G Design, một công ty kiến trúc có thể coi là tốt nhất trong nước.

"Xin chào, cậu Alangkarn. Tôi là Rat." Chàng kiến trúc sư trẻ tuổi giơ tay ra tỏ lòng kính trọng dù anh ta lớn hơn cậu cả chục tuổi.

Yai chìa tay ra và mời anh ta ngồi xuống đối diện với mình. Trong văn phòng không chỉ có cậu và anh ta mà còn có cả cha của cậu – Borom, người đang nghỉ dưỡng tại Đức. Ông cũng tham gia thảo luận thiết kế thông qua một màn hình máy tính lớn.

"Chờ một chút. Thiết kế của tôi tự dưng không chiếu lên được. Tôi đã bảo thực tập sinh đem thiết bị khác từ công ty đến đây rồi." Rat vừa nói vừa lau mồ hôi.

Một lúc sau, cửa phòng mở ra, một bóng người cao lớn vạng vỡ xuất hiện. Yai đang uống trà cũng đã rất ngạc nhiên. Cậu nhìn người đó chằm chằm từ đầu đến chân.

Người mới đến đó là Mangkorn, hắn ta thì cười rất tinh quái khi thấy khách hàng của mình đang há hốc mồm như thế kia.

Mangkorn bước đến và ngồi xuống bên cạnh cậu, đặt chiếc MacBook của hắn lên bàn, còn vị kiến trúc sư trẻ kia thì thở phào nhẹ nhõm.

Mangkorn là sinh viên kiến trúc năm ba. Vì vậy hắn quyết địnhtận dụng kỳ nghỉ để xin vào thực tập trong một công ty kiến trúc để tích lũy kinh nghiệm.

Người giới thiệu công ty này với Mangkorn là P"Boss.

"P"Rat, hồ sơ đã sẵn sàng rồi. Em chia sẻ chương trình nhé." Mangkorn xoay sở để bặt máy Mac của mình và mở chương trình kế hoạch mà hắn ta đã chuẩn bị trước khi xoay màn hình về phía khách hàng.

"Dù sao thì cũng hãy để những công việc đã vạch ra cho các kiến trúc sư giàu kinh nghiệm của công ty xử lý." Yai cố gắng thuyết phục cha mình không thuê G-Desgin, nhưng nó không thành xông. Vì trong việc thiết kế kiến trúc thì công ty này là tốt nhất rồi.

Sau khi bàn bạc giá cả, kiến trúc sư trưởng Rat cáo lỗi đi vệ sinh. Cha của Yai cũng đã tắt máy. Trong văn phòng, chỉ còn lại Yai và Mangkorn, hai người đối diện nhau trong im lặng.

"Tao đã phải phá hủy cả nơi đó, mày thấy có tuyệt không?" Yai nghiến chặt quai hàm khi nhận ra trái tim mình đang đập một cách kì lạ, giống như có gì đó đang nhột nhột trong tim vậy. Nhưng dù sao cậu cũng tận dụng thời cơ này để hỏi.

"Video đó..."

"Nó vẫn luôn ở chỗ tôi. Tôi chưa đưa nó cho bất kì ai cả và cũng chưa đăng lên bất kì đâu hết." Sau đó Mangkorn nhướng mày khi thấy Yai nắm chặt tay. Mangkorn lại nói.

"À mà tôi đã xem đi xem lại nó rồi, đúng là nóng bỏng thật đấy. Tô không thể tin rằng là cậu chưa từng bị đâm bao giờ đấy." Những lời đó khiến mặt cậu trắng bệch. Yai không dám giao tiếp bằng ánh mắt với người trước mặt, chưa kịp nuốt nước bọt xuống họng cậu đã nói.

"Chuyện này hôm đó, chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra. Mày có thể xóa video ngay bây giờ."

Đôi lông mày của Mangkorn nhướng lên.

"Tại sao tôi phải xóa video đó?"

"Tao không đùa với mày đâu, Mangkorn. Cứ làm đi."

"Ai nói đùa, tôi không xóa, tôi lưu nó lại để có lúc còn dùng tới."

"Dùng nó? Để làm gì?"

"Cậu thực sự muốn biết?"

Yai thật không chịu nổi cái tính cách thay đổi thất thường của hắn. Vậy nên cậu liền cầm cốc nước trên bàn tạt vào gương mặt đẹp trai kia của Mangkorn.

Mangkorn ngay lập tức tát một phát vào mặt cậu và nắm chặt lấy cổ Yai. Nhưng cả hai chưa kịp xông vào tẩn nhau thì tiếng mở cửa phòng vệ sinh đã vang lên.

Mangkorn bỏ tay khỏi cổ Yai và ngồi lại chỗ của mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Yai bảo đàn em của mình đi tiễn khách. Khi chỉ còn lại bản thân trong phòng, Yai lấy một điếu thuốc và châm lửa. Ít nhất hôm nay cậu đã biết Mangkorn không đăng video lên bất cứ đâu cả.

"Nó có lẽ vẫn còn trong điện thoại của hắn. Làm sao để tiêu hủy điện thoại của Mangkorn nhỉ?"

Dáng người cao lớn nghĩ ngợi hết quãng đường về nhà. Về đến phòng, cậu đi tắm, thay quần áo, lên giường ngủ mà vẫn chưa hình dung ra được. Cuối cùng cậu gọi đàn em của mình vào và ra lệnh cho họ theo dõi Mangkorn và tìm cách lấy trộm điện thoại của hắn, nhưng...

"Cậu chủ Yai, chúng tôi không thể làm như vậy. Cậu Drogon nói rằng nếu cậu chủ tính làm gì xấu...thì cậu ấy nhất định sẽ báo cảnh sát bắt chúng tôi. Nhiều người trong chúng tôi vẫn còn vợ trẻ, con thơ, mẹ già để chăm sóc đó cậu chủ."

"Cái gì, Mangkorn dám đe dọa chúng mày sao?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ cậu chủ Yai không nên gây sự với cậu Mangkorn làm gì."

Yai giận đến nỗi gân trán nổi cả lên, nghĩ: "Mangkorn, mày có quyền gì mà dám đe dọa thuộc hạ của tao như vậy?"

"Tao ra lệnh cho chúng mày lấy trộm điện thoại của hắn đúng không?"

"Đúng, thưa cậu..."

"Vậy chúng mày có nghe lời của tao không?"

"Tất nhiên rồi."

Sau khi nghe thuộc hạ đáp lại, Yai ngồi phịch xuống ghế sofa và dùng chân đạp loạn lên vì tức giận. Pong và Phak thở dài và chờ lệnh tiếp, hai người cứ cảm thấy bản thân đang trông một đứa trẻ con vậy.

Cậu chủ Yai dù đã 20 tuổi nhưng vẫn cứ như một đưa trẻ vậy, chính vì thế ngài Brorom – cha của cậu đã lệnh cho họ theo bên cạnh cậu mọi lúc.

"Thiếu gia, cậu cứ nghỉ ngơi đi. Ngày mai ngài còn phải đi xem công việc ở công trường nữa."

"Tao nghĩ là...Aishhh. Mẹ kiếp!! Anh và Phak thay tôi đến đó đi." Yai tức giận nói.

Một lúc sau cậu nhận được tin nhắn từ một người, đó là bạn gái cũ của cậu. Cô ấy gọi để mời cậu đi dự tiệc tại một quán bar.

Lúc đầu Yai đã từ chối. Nhưng khi cậu nhận được bức ảnh chụp không khí của bữa tiệc thì cậu đã nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông mặc áo sơ mi cộc tay, quan tọng hơn là cánh tay phải của người đó có hình xăm rồng màu đen. Ngay lập tức cậu liền đồng ý.

Đó chỉ là một bữa tiệc ăn chơi nhảy múa rất điển hình, nơi những đứa giàu có tổ chức tiệc để tiêu tiền của bố mẹ hằng ngày. Yai cũng đã nhiều lần tổ chức những bữa tiệc kiểu vầy tại quán của mình. Nhưng dần cậu cảm thấy như vậy phiền chết đi được, ngay cả khi cậu đã cố gắng không tổ chức tiệc thì những người khác lại liên tục mời cậu đến bữa tiệc của họ. Tuy nhiên cậu vẫn thích đến những bữa tiệc đó và cản trở chuyện của một số người.

Sau khi đến nơi. Cậu không quan tâm lắm đến Mangkorn vì Yai còn đang bận nhảy với các cô gái ở giữa sàn rồi.

Sau khi nhảy, hò hét và ca hát thì cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Cậu ngồi trên sofa, ôm eo người mình thích. Nhưng đột nhiên cậu cảm thấy mót tiểu nên đã đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Vậy mà khi cậu trở ra thì mọi người gần như đã biến mất.

"Tammy, những người khác đâu?"

"Họ đến hồ bơi hết rồi."

"Em nói cái gì cơ?" Yai hỏi.

"Mangkorn đang bơi dưới bể bơi kìa, anh ta đã mời mọi người tham gia một bữa tiệc tổ chức tại hồ bơi đó." Tammy nói.

Yai bất giác nuốt nước bọt.

Thân hình của Mangkorn rất gợi cảm. Hơn nữa hắn còn đang khoe hình xăn cùng thân hình của mình tại hồ bơi. Không nghi ngờ gì nữa, tất cả cô gái đều muốn ngắm khung cảnh đó.

Yai tiến lại gần Tammy. Nếu cô không ở cạnh cậu thì chắc chắn cô ấy sẽ đến hồ bơi rồi tán tỉnh ai đó hệt như những người khác vậy.

"Nào, Tammy, ly cockatil này của anh rất tuyệt đó." Cậu cố gắng để cô ngồi cạnh mình.

"Nhưng em muốn đến hồ bơi. Chúng ta đi với nhau đi."

Nhưng cậu vẫn đứng yên. Nói chung, Yai và Mangkorn không xuất hiện ở cùng một nơi, để tránh cho việc phải đυ.ng mặt nhau. Chính vì thế cậu không hề biết rằng bản thân đã bị Mangkorn chú ý đến nãy giờ.

"Chờ chút." Cậu vừa nói vừa đi đến cái gương gần lối ra ngắm nghía một lúc.

Đến hồ bơi, cậu thấy Mangkorn đang uống bia. Yai chỉ ngồi nghe nhạc thư giãn bên hồ bơi thôi. Mặc dù có rất nhiều đàn ông và phụ nữ trong khu vực hồ bơi, nhưng không ai cuốn hút bằng Mangkorn.

Mangkorn mặc một chiếc quần bơi màu đen. Phần trên lộ ra cơ bắp cuồn cuộn với những cơ bụng săn chắc cùng những giọt nước chảy xuống từ cơ thể nổi bật của hắn. Hắn liên tục đưa tay vuốt ngược mái tóc của mình trước khi nhắm mắt và liếʍ đôi môi đỏ mọng của mình.

Các cô gái nhìn hắn ta một cách bí ẩn, sau đó bước đến gần hắn ta để nói chuyện với hắn hoặc làm bất cứ điều gì đó, nếu hắn muốn.

Yai nhớ ra kế hoạch của mình và chắc chắn rằng Mangkorn không hề cầm điện thoại. Thật nhanh chóng, cậu tìm trong đống quần áo của đối thủ mình. Bây giờ cậu đã có trong tay tất cả quần áo của Mangkorn.

Yai rất chắc chắn rằng không ai nhìn thấy cậu cả, vậy nên cậu ôm quần áo của Mangkorn vào ngực và chạy vô phòng tắm gần nhất. Điện thoại của Mangkorn nằm giữa đống quần áo.

"Hoan hô!" Cuối cùng cậu cũng tìm thấy nó.

Yai không hề chậm chạp mà tìm thấy điện thoại của Mangkorn, cậu ném nó xuống sàn và giẫm lên nó nhiều lần, sau đó nhặt nó lên ném vào bồn cầu và xả nước nhiều lần, sau đó cậu lại lấy ra và giẫm lên nó nhiều (Rin: Đoạn này không hiểu lắm, nhưng nếu bé Yai làm thế thật thì hơi dơ đó nha bé ơi >.<). Cậu chắc chắn hắn không thể dùng được thứ đồ điện tử không khác gì rác này. Sau đó cậu dùng khăn giấy gói lại và ném nó vào thùng rác.

Yai đang nghĩ cách để đặt quần áo của Mangkorn về chỗ cũ. Nhưng đột nhiên Cậu nghĩ ra một chuyện rất buồn cười. Vậy là cậu liền bí mật lấy qυầи ɭóŧ của Mangkorn và bỏ vào một chiếc túi riêng, sau đó mới đem quần áo bỏ về vị trí cũ.

"Mangkorn sẽ tuyệt vọng cho mà xem. Chắc chắn luôn, hehe."

Sau đó cậu trở lại dự tiệc với các cô gái ở khu vực phía trong. Yai vẫn là Yai, vui vẻ và yêu thương. Cậu đã nhảy nhót và uống rượu cho đến khi say khướt. Ngay khi cậu chuẩn bị về nhà thì mọi người liền bảo nhau rằng qυầи ɭóŧ của Mangkorn đã bị lấy trộm mà không ai phát hiện ra.

"Tên ngốc nào đã làm chuyện này cơ chứ?" Lina nói, một cô gái đang nhảy với Yai ở giữa sân nhảy. Ngoài ra mọi người xung quanh cũng đang nói về tên trộm hài hước đó.

"Đúng vậy." Yai cười, chuẩn bị tìm cách lẻn khỏi nơi này. Nhưng đột nhiên có nguwoif hỏi về camera giám sát và ngay lập tức Bi tái mặt.

"Mình hoàn toàn quên mất nó!"

"Nhưng ở đó không có camera. Tôi thực sự muốn biết ai lại dám làm chuyện đó. Tên trộm đồ lót, ha ha." Một người đàn ông vừa nói vừa cười lớn với nhóm bạn của mình.

Nghe vậy Yai thầm thở dài khe khẽ.

"Tôi sẽ quay lại sau." Cậu nói, bước xuống khỏi sàn nhảy. Nhưng khi cậu chờ thang máy thì cậu liền bị đẩy mạnh vào trong ngay khi thang máy mở ra. Yai ngạc nhiên và cố gắng muốn chạy đi, nhưng không may cửa thang máy đã đóng lại.

"Này, tên trộm."

Một tiếng thì thầm nhẹ vang lên gần tai của Yai. Ngay cả khi không cần nhìn thì cậu cũng biết ngay ai đang ghé sát cổ của mình.

"Tôi đã ăn trộm cái gì?" Yai vờ như không biết.

Ngay lúc cửa thang máy mở ra, Yai bị đẩy vào căn phòng khách sạn nằm trên tầng cao nhất, ngay bên trên quán rượu khi nãy.

Mangkorn bước vào và đóng cửa lại. Yai cảm thấy một luồng bức xạ nguy hiểm ập tới, cậu vội vàng tìm cách chạy trốn. Nhưng Mangkorn đã nhanh hơn, hắn túm lấy cơ thể Yai và đẩy cậu xuống một chiếc giường lớn.

"Tôi muốn lấy lại nó." Mangkorn đưa tay ra trước mặt Yai.

"Mày nói cái gì cơ?"

"Điện thoại và qυầи ɭóŧ của tôi? Đũng quần của tôi đang cọ sát vào nó đây này, hiện tôi đang để trần đấy." Hắn vừa nói vừa xoa đũng quần. Yai nhìn thấy cử chỉ đó mà không khỏi nóng mặt.

"Quần của mày, tao không lấy." Tuy nhiên Yai vẫn rất ngoan cố, cậu làm ra ve không biết gì.

"Đây chính là điểm mà tôi thích ở cậu."

"À, sao tao với mày không đánh nhay luôn đi nhỉ?"

Yai ởi áo khoác.Cậu không hề thấy sợ người trước mặt vì đây không phải lần đầu tiên họ đấu với nhau. Nhưng Mangkorn đã trả lwoif lại.

"Đừng đổi chủ đề và trả lại đồ cho tôi."

"Tao không biết mày đang nói gì cả!" Yai nói, nhưng cậu vẫn giqar vờ và cố gắng điều chỉnh cảm xúc trên gương mặt.

"A,ờ! Đó, tao chẳng trộm gì cả. Tao không biết sao mày cứ liên tục đổ lỗi cho tao thế."

"Tôi có bằng chứng." Mangkorn nói với giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng.

"Bằng chứng nào?" Yai lại nói.

"Tôi sẽ có nó sớm thôi. Bạn bè của tôi đang giúp tôi thu thập bằng chứng." Người đàn ông phía trước đáp lại và hắn giữ nguyên nụ cười trên môi.

"Nhưng nếu cậu thể hiện được sự chân thành của bản thân thì tôi có thể nói với bạn bè của mình ngừng việc tìm kiếm lại."

"Làm sao tao có thể thể hiện sự chân thành của mình?"

"Cởi hết quần áo ra. Ngay bây giờ!!!"

"Mày nói cái gì?"

"Cởi hết quần áo ra ngay cho tôi!!!"