Chương 4: Phong Hậu (2)

“Ta đây là… đã chết rồi sao?”

Trầm Ngư chỉ cảm thấy đầu đau đến lợi hại, nhưng tâm trí lại dần dần rõ ràng, phảng phất nghe được bên tai có người đang gọi nàng “nhị nương tử”.

Nhị nương tử…

Đây là xưng hô rất rất lâu trước đó.

Từ lúc nàng gả cho Phó Ngôn Chi, mọi người chỉ còn gọi nàng là quận vương phi, sau đó là vương phi, cuối cùng, là Hoàng Hậu.

Mà hiện giờ khi nàng hồi tưởng lại, ngày tháng tốt nhất đời này, thế mà lại chính là thời gian được người ta coi là “nhị nương tử”.

“Bang bang!”

Án thư bị gõ vang, Trầm Ngư đột nhiên giật mình một cái, mở mắt.

Nàng mờ mịt nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, cho đến khi mặt của Chu thái phó dần dần rõ ràng trong mắt nàng, nàng mới bừng tỉnh nói: “Thái phó?”

Vẻ mặt Chu thái phó bày ra bộ dáng hận rèn sắt không thành thép, nói: “Nhị nương tử, câu vừa rồi thần mới giảng, người nghe hiểu không?”

Trầm Ngư ngơ ngẩn gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: “Ta…”

Chu thái phó bất đắc dĩ thở dài, nói: “Duỗi tay ra.”

Trầm Ngư hoàn toàn không cãi lại, chỉ ngơ ngác vươn tay ra, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Chu thái phó, như là muốn đυ.c ra một cái động từ trên mặt ông.

“Bang!”

Thước gỗ hạ xuống, đau đớn từ lòng bàn tay trong nháy mắt tràn ra, lúc này nàng mới cảm thấy chân thật một ít.

Nơi này không phải là âm phủ…

Nàng đây là… trọng sinh rồi?

Chu thái phó thấy bộ dáng của nàng ngang bướng hồ đồ, bất giác lắc lắc đầu, ông giơ thước trong tay lên, đánh xuống thật mạnh.

Trầm Ngư theo bản năng co rúm người lại, nhắm chặt hai mắt.

Đau đớn trong dự kiến không có xảy ra.



Nàng chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy một bàn tay to đang cầm chặt cây thước kia.

Bàn tay kia trông thật đẹp, đốt ngón tay cân xứng rõ ràng, ngón tay thon dài, hắn dường như vẫn chưa dùng bao nhiêu lực, nhưng mà cây thước kia lại hoàn toàn không thể động đậy.

Trầm Ngư nương theo bàn tay kia, nhìn lên người phía trước, ngay lập tức liền đối diện với một đôi con ngươi đen nhánh trong suốt, mang theo ba phần hài hước, cũng đang nhìn nàng.

Trầm Ngư chỉ cảm thấy trái tim đang nhảy lên mấy cái, trong lòng nhảy lên ngàn câu vạn chữ, nhưng cuối cùng lại không tài nào nói ra được, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích, mãi đến khi hắn cười nhạo một tiếng, nói: “Ngoan ngoãn nhận phạt như vậy? Khương Trầm Ngư, người đi theo tiểu gia ta lăn lộn đều uổng phí sao?”

“Phó Hằng Chi…”

Không đợi nàng nói xong, hắn cũng bước dài qua, nhìn về phía Chu thái phó, nói: “Hôm qua nàng ấy bồi ta đọc sách đến muộn, lúc này mới buồn ngủ. Thái phó muốn phạt, vậy nên phạt ta mới đúng.”

“Thái Tử điện hạ, cổ nhân có câu: trăm học cần lập chí trước, nhị nương tử đã theo thần đọc sách, thì cần có bộ dáng của người đọc sách. Đã phạm sai lầm, thì không thể dễ dàng tha…”

“Thái phó, cổ nhân không phải còn nói qua, không có việc tốt nào hơn việc biết sai chịu sửa sao? Trầm Ngư đã biết sai rồi, thái phó bỏ qua cho nàng ấy lúc này thôi, thế nào?”

Chu thái phó thấy hắn càn quấy, bất giác nhíu mày.

Trầm Ngư biết, Chu thái phó đang tức giận.

Chu thái phó vốn chính là đại nho đương thời, phẩm hạnh cao thanh liêm khiết, đức cao vọng trọng, ngay cả hoàng đế cữu cữu gặp ông cũng phải nhượng bộ ba phần, hơn nữa xưa nay ông nghiêm túc nghiên cứu học vấn, tất nhiên không phải chỉ một hai câu nói của Phó Hằng Chi là có thể lừa gạt cho qua. Lúc này đây, chỉ sợ là…

Nàng đang nghĩ ngợi, lại thấy Phó Hằng Chi đã sớm bất động thanh sắc đứng chắn trước mặt nàng, che nàng ở phía sau, có lẽ, hẳn là hắn cũng đã nhận ra điểm này.

Quả nhiên, Chu thái phó trầm mặt, nói: “Người đã khăng khăng giải vây cho nàng, là muốn bị phạt chung với nàng sao?”

Trong mắt Phó Hằng Chi vẫn mang theo vài phần ý cười bất cần đời, nói: “Bị phạt một trận cùng với một nữ nương gia không gọi là bản lĩnh gì, không bằng ta chịu một trận phạt thay nàng ấy, như thế nào?”

Chu thái phó căm hận nói: “Duỗi tay!”

Phó Hằng Chi nghiêm mặt nói: “Vâng!”

“Người nào làm thì người đó nhận, đã là ta làm sai, đúng ra ta nên nhận phạt, không nên liên luỵ đến người khác.” Trầm Ngư trầm giọng nói.

Sắc mặt Chu thái phó hơi trầm xuống, nói: “Người nói không được đánh ngài ấy, ngài ấy nói không được đánh người, các vị bao che lẫn nhau như vậy, sách này của thần cũng không cần dạy nữa!”

Phó Hằng Chi cử động thân thể nói: “Thái phó đừng nóng giận, chỉ cần đánh ta là được!”



“Bang!” Thước gỗ đánh xuống thật mạnh, so với lực đạo vừa đánh nàng còn mạnh hơn gấp mười lần, trong nhất thời, tay của Phó Hằng Chi hiện ra một vết đỏ thật sâu, nhìn trông có vẻ ghê người.

Hắn cắn răng, không nói một lời.

“Thái phó!” Trầm Ngư bước lên một bước, chắn trước người của Phó Hằng Chi.

Đôi mắt Chu thái phó khẽ nhúc nhích, nhìn hai người bọn họ nghĩa khí như thế, thước trong tay cuối cùng cũng không đánh nổi nữa.

“Đều đi ra phía sau đứng, chưa tới lúc tan học không được ngồi xuống!” Ông ném xuống một câu, liền oán hận chống người đi về phía trước.

Phó Hằng Chi, Chu thái phó… những người này đã sớm qua đời ở đời trước đều xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng cố hết sức nghĩ đến kết cục đời trước của bọn họ, lại phát hiện bộ dáng của bọn họ trong trí nhớ của nàng vẫn là tốt nhất.

Phó Hằng Chi vẫn là Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng, mà Chu thái phó còn không phải bởi vì che chở Phó Hằng Chi mà bị hoàng đế cữu cữu ghét bỏ, càng không phải vì bảo vệ nàng mà không cho Chu Tự vào cung, sau đó bị Phó Ngôn Chi và Chu Tự liên thủ tính kế, cuối cùng tức giận mà chết…

Chu thái phó không nói gì nữa, trầm mặt tiếp tục giảng bài.

Phó Hằng Chi quay đầu lại liếc mắt nhìn Trầm Ngư một cái, thấy nàng không nói gì, bất giác nhăn mày.

Trầm Ngư đem sách vở trên án thư nhặt lên, nghe lời đi đến cuối lớp, định nghiêm túc nghe giảng bài.

Vừa ngẩng đầu, lại thấy một gương mặt quen thuộc.

Phó Ngôn Chi ngồi ở bên phải, ở phía trước nàng cách đó không xa, hắn lạnh lùng nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét, ánh mắt của nàng và hắn mới vừa chạm nhau một cái, cảm xúc chán ghét trong mắt hắn, đảo mắt một cái đã biến mất, biến thành quạnh quẽ thường ngày.

“A…”

Bên cạnh có người thấp giọng nói.

“Đẹp như vậy sao?”

Bên tai truyền đến âm thanh khinh thường.

Trầm Ngư tất nhiên biết chủ nhân âm thanh này là ai.

“Cũng không đẹp lắm.” Trầm Ngư thành thật nói. Phó Ngôn Chi lớn lên tuy đẹp, nhưng dù sao thì nàng cũng đã nhìn hắn cả đời, có đẹp hơn nữa thì nhìn nhiều cũng sẽ thấy chán.

Hắn nghe thấy, bất động thanh sắc cong cong môi, nói: “Ta đã nói mà, ngươi là do ta mang tới, ánh mắt làm sao có thể thấp như vậy.”

Cách đó không xa, con ngươi của Phó Ngôn Chi trầm xuống, ngón tay cuộn trong tay áo không tự giác gắt gao nắm chặt lại.