Chương 5: Hằng Chi (1)

“Hôm nay đến đây thôi.”

Chu thái phó nói xong, liền hành lễ rời đi.

Trầm Ngư cầm cự nghe xong một tiết khóa¹ không quen biết, lúc này cuối cùng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nàng phải suy nghĩ cho kỹ mới được.

Nhìn lại, có lẽ là nàng trọng sinh trở về thời điểm mười ba, mười bốn tuổi. Khi đó nàng còn chưa trở về bên cạnh phụ mẫu, vẫn luôn lớn lên bên cạnh ngoại tổ mẫu. Ngoại tổ mẫu thấy nàng đã trưởng thành, liền để nàng đi theo các hoàng tử trong cung, cùng nhau đọc sách.

Dựa theo ý của ngoại tổ mẫu, nữ nhi gia càng phải đọc sách cho tốt, không chỉ là để hiểu biết chữ nghĩa, càng là phải có thao lược trong người, dựng lên một cái nhà, một đất nước. Vốn dĩ bản thân bà đã từng nhϊếp chính, tuy hiện giờ đã buông tay, đem quốc sự giao cho bệ hạ, nhưng cũng không dung túng việc bản thân dạy ra ngoại tôn nữ thành một nữ tử khuê phòng nũng nịu.

Ngoại trừ Trầm Ngư và mấy vị hoàng tử, còn có công chúa Phó Duy Chiêu và chất nữ của Chu thái phó, Chu Tự, cùng nhau đọc sách.

Nói về công khóa², trừ Phó Ngôn Chi và Chu Tự có chút xuất sắc, những người còn lại đều không xê xích nhiều lắm. Nhưng nói về nghịch ngợm gây chuyện, bọn họ lại là bì không kịp Trầm Ngư.

Nghiêm túc mà nói, là Trầm Ngư và Phó Hằng Chi.

Có thể trọng sinh về thời điểm như vậy, thật đúng là… đúng là quá tốt!

***

“Hôm nay nhị nương tử hình như có chút không giống ngày thường.”

Diên Vĩ một bên phủ thêm áo choàng cho Trầm Ngư, một bên nhịn không được nói.

Nhìn thấy Diên Vĩ một lần nữa, Trầm Ngư chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt, liền nói theo lời nàng ấy: “Chỗ nào không giống?”

Diên Vĩ cười cười, nói: “Không thể nói rõ ở đâu, chính là cảm thấy không giống lắm. Trước đây, nếu Thái Tử điện hạ nói nhị điện hạ như vậy, nhị nương tử nhất định phải cãi nhau với hắn vài câu, hôm nay lại nói theo Thái Tử điện hạ.”

“Còn gì nữa?”

“Còn có, trước đây khi Chu thái phó phạt nhị nương tử, nhị nương tử có lần nào ngoan ngoãn nhận phạt đâu? Lần này lại thành thành thật thật nhận phạt, bị thước đánh đến sưng tay.”

Trầm Ngư cười nói: “Không phải ta nói theo Phó Hằng Chi, chỉ là ta đột nhiên phát hiện, Phó Ngôn Chi cũng không tốt như vậy, dù sao cũng chỉ là một nam nhân bình thường, lớn lên đoan chính hơn so với người khác một chút thôi. Đến nỗi thước của Chu thái phó, lúc trước ta chưa từng ăn khổ, mới cảm thấy đau đớn khi bị thước đánh là không chịu đựng được, hiện giờ…”



Lời còn chưa dứt, Trầm Ngư liền nhận ra Diên Vĩ đã dừng bước.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương mỹ nhân và Phó Ngôn Chi đang đứng trước mặt các nàng.

Trên mặt Vương mỹ nhân tất nhiên là vẻ mặt đầy ý cười, Phó Ngôn Chi vẫn giống như thường ngày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trầm Ngư, ảm đạm đến mức dường như không có bất kỳ cảm xúc gì.

Trong nháy mắt khi Trầm Ngư nhìn hắn, ánh mắt hắn thu lại rất nhanh, con ngươi rũ xuống.

Trầm Ngư hồn nhiên không thèm để ý, ánh mắt chỉ lạnh nhạt đánh giá Vương mỹ nhân.

Trước kia, nàng cảm thấy Vương mỹ nhân ôn nhu hiền thục, đối đãi với mọi người ôn hòa, tất nhiên là rất thích thân cận với bà ta, nhưng đã từng thấy một mặt xấu xí nhìn từ trên cao của bà ta, hiện giờ thấy nụ cười trên mặt bà ta, chỉ cảm thấy vô cùng giả tạo.

Trầm Ngư dằn lại cảm xúc không kiên nhẫn trong lòng, hành lễ với bà ta, nói: “Vương nương nương.”

Phó Ngôn Chi ngẩng đầu lên, bất giác liếc mắt nhìn Trầm Ngư nhiều thêm một chút. Nếu là bình thường, nàng chắc chắn sẽ mở miệng gọi mình đầu tiên.

Vương mỹ nhân thoải mái đỡ nàng đứng dậy, hòa nhã nói: “Nhị nương tử là kim chi ngọc diệp, thϊếp thân làm sao đảm đương nổi cái hành lễ của nhị nương tử? Nhị nương tử sau này vẫn cứ giống như trước, không cần hành lễ.”

Trầm Ngư nhàn nhạt nói: “Quy củ chính là quy củ, Trầm Ngư không dám vượt qua.”

Vương mỹ nhân chỉ hơi sửng sốt, liền nói: “Nhị nương tử hiểu lễ nghi, là Thái Hậu nương nương dạy dỗ tốt.”

Phó Ngôn Chi có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Trầm Ngư lại chỉ nhàn nhạt nói: “Ta hành sự như thế nào, cũng không cần đến người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.”

Phó Ngôn Chi không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, bất giác ngẩn ra.

Vương mỹ nhân hoà giải nói: “Thϊếp thân mới vừa rồi từ trong Trường Nhạc Cung đi ra, Thái Hậu nương nương nói thái phó đã giảng công khóa khó nhiều ngày, sợ là nhị nương tử không hiểu rõ lắm, thϊếp thân liền mặt dày ở trước mặt Thái Hậu nương nương kiến nghị, để Ngôn Chi mỗi ngày sau khi tan học, tới bổ túc³ công khóa cho nhị nương tử nửa canh giờ. Nhị nương tử thấy được không?”

Trước đây khi nói đến Phó Ngôn Chi, tất nhiên là Trầm Ngư thấy không có chỗ nào là không được, nhưng hôm nay, nàng cũng không quá muốn nhìn thấy hắn.

“Không cần.” Trầm Ngư mở miệng.

Trong mắt Vương mỹ nhân xẹt qua một tia kinh ngạc, bà ta theo bản năng liếc mắt nhìn Phó Ngôn Chi một cái, chỉ thấy Phó Ngôn Chi nhíu mày, hình như cũng thấy khó hiểu, liền cười làm lành nói: “Vừa nghe Ngôn Chi nói, hôm qua nhị nương tử không nghỉ ngơi tốt, thân thể nữ nhi gia là đáng quý nhất, nên nghỉ ngơi đàng hoàng. Chuyện công khóa, thật ra là do thϊếp thân nóng vội, vẫn nên đợi thân thể nhị nương tử khỏe rồi lại nói sau.”

“Đa tạ Vương nương nương quan tâm, thân thể ta không có việc gì, chỉ là không muốn làm khó người khác thôi.”



Nàng nói xong, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Phó Ngôn Chi một cái, nói: “Ta còn có việc, cáo từ trước.”

“Ngươi…” Phó Ngôn Chi nhăn mày lại, duỗi tay ra, giống như muốn gọi nàng lại, nhưng Trầm Ngư chỉ hành lễ, sau đó liền nhanh chóng rời đi. Tay hắn thu lại rất nhanh, cảm xúc chán ghét ở giữa mày càng đậm thêm vài phần.

Trầm Ngư nói xong, hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.

Hiện giờ đúng là thời điểm Vương mỹ nhân nịnh bợ nàng nhất, mẹ đẻ của Phó Ngôn Chi mất sớm, tuy hắn không phải là do Vương mỹ nhân sinh ra, nhưng lại là đối tượng duy nhất trong cung mà Vương mỹ nhân có thể dựa vào. Vì vậy, Vương mỹ nhân quản giáo hắn rất nghiêm khắc, mà đối với chuyện nịnh bợ Trầm Ngư này, bà ta càng bỏ ra mười phần mười công sức.

Nghĩ đến ám chỉ vừa rồi của nàng, khẳng định là Phó Ngôn Chi không có quả ngọt để ăn.

Trầm Ngư nghĩ, tâm tình bất giác tốt hơn.

Diên Vĩ khó hiểu nhìn nàng, mãi đến đi rất xa, mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Nô tỳ biết vì sao nhị nương tử cự tuyệt nhị điện hạ giúp bổ túc công khóa, lại còn vì sao vui vẻ như vậy rồi.”

“Vì sao?” Trầm Ngư thuận miệng hỏi.

“Nô tỳ nghe các ma ma nói, cái này gọi là ‘dục cự hoàn nghênh⁴’…”

“Không phải.” Trầm Ngư chém đinh chặt sắt nói.

Lần này, thật sự là ta không muốn sẽ có bất cứ quan hệ nào với Phó Ngôn Chi nữa.

------

¹tiết khóa: tiết dạy của khóa học.

²công khóa: bài tập, bài học, bài giảng.

³bổ túc: bổ sung những chỗ thiếu sót, kèm cặp, giảng giải

lại.

⁴dục cự hoàn nghênh: thích mà còn ra vẻ từ chối.