Chương 3: Phong Hậu (1)

Sáng sớm hôm sau, thái giám Xuân Đà trình lên trước mặt Phó Ngôn Chi chiếu thư tự xin thoái vị của Trầm Ngư.

Phó Ngôn Chi đến mí mắt cũng không thèm nhấc, chỉ tiếp nhận chiếu thư trong tay Xuân Đà, thuận tay ném qua một bên, nói: “Người của Tiêu Phòng Điện đưa tới?”

Xuân Đà cười đáp lời, đôi mắt híp bị thịt trên má đẩy lên không còn kẽ hở, nói: “Là nô tài đi Tiêu Phòng Điện lấy, Diên Vĩ cô nương nói nương nương bị bệnh, các nàng thật sự không thoát thân nổi.”

Phó Ngôn Chi cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ có nàng ta lắm chuyện.”

Xuân Đà cười phối hợp, không nhiều lời, chỉ lẳng lặng chờ ở một bên.

Phó Ngôn Chi mở tấu chương trong tay ra, chỉ nhìn mấy cái, sau đó tâm phiền ý loạn ném tấu chương sang một bên, lại nhặt chiếu thư nằm một bên lên xem, thấy chữ viết của Trầm Ngư khéo léo, không có nửa phần oán hận, càng không vì bản thân mà tranh cãi bất cứ điều gì, bất giác hỏi: “Lúc ngươi đi lấy chiếu thư, có nhìn thấy nàng ta không?”

Xuân Đà phản ứng lại, nói: “Là Hoàng Hậu nương nương tận tay giao cho nô tài.”

Phó Ngôn Chi ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Nàng ta có nói cái gì không?”

Xuân Đà trả lời: “Nương nương chỉ nói, chúc tâm nguyện của bệ hạ được đền đáp, cùng Chu phu nhân bạch đầu giai lão.”

Mấy chữ “bạch đầu giai lão” đâm thẳng vào não Phó Ngôn Chi đến đau đớn, hắn nhíu nhíu mày, trong đầu xẹt qua khuôn mặt của Trầm Ngư, khi đó nàng vẫn là tiểu cô nương mười sáu tuổi, ở trên đại điện lôi kéo tay hắn, nói: “Ngôn Chi biểu ca, chúng ta nhất định có thể bạch đầu giai lão.”

“Không biết xấu hổ.” Phó Ngôn Chi bất giác buột miệng thốt ra.

Xuân Đà sửng sốt, nói: “Lúc nương nương nói, nhìn qua có vẻ là thật tình, thật lòng.”

“Thật tình? Nàng ta từ khi nào mà biết thật tình?”

Phó Ngôn Chi lạnh lùng nói, thấy Xuân Đà ngơ ngẩn nhìn mình, nhàn nhạt nói: “Xưa nay nàng ta âm ngoan độc ác, còn không biết là đang che giấu tâm tư gì đâu.”

Xuân Đà không dám cãi lại, chỉ nói: “Bệ hạ nói phải.”

Phó Ngôn Chi chỉ cảm thấy phiền lòng, liền phất phất tay, nói: “Đi xuống đi.”

Xuân Đà nói “vâng”, lại chần chờ nói: “Bệ hạ, Hoàng Hậu… sau này an trí Tiêu Phòng Điện của nương nương như thế nào đây? Xưa nay Tiêu Phòng Điện là chỗ ở của Hoàng Hậu, hiện tại nương nương tự xin thoái vị, chỉ sợ không thể tiếp tục ở. Nhưng nương nương nói…”

Đôi mắt Phó Ngôn Chi trầm xuống, nói: “Nói cái gì?”

Xuân Đà vội vàng quỳ xuống, nói: “Nếu bệ hạ muốn nàng an an ổn ổn thoái vị, thì phải đồng ý với nàng, để cả đời này của nàng không cần dọn khỏi Tiêu Phòng Điện…”



“Làm càn!” Phó Ngôn Chi đột nhiên vỗ một phát lên án kỉ, giống như ý thức được bản thân thất thố, hắn thu hồi thần sắc, hừ lạnh nói: “Nàng ta đánh bàn tính thật tinh vi! Nếu để nàng ta ở lại Tiêu Phòng Điện, Tự nhi phải giải quyết thế nào?”

Xuân Đà không dám trả lời, chỉ biết cúi đầu, không nói một lời.

Sau một lúc lâu, Phó Ngôn Chi hơi nhấp môi mỏng, thở dài: “Trẫm từng đáp ứng tổ mẫu để cho nàng ta ở trong kim ốc¹, toàn bộ Vị Ương Cung cũng chỉ có Tiêu Phòng Điện là đắp bằng hoàng kim, vậy để nàng ta ở đi.”

“Bệ hạ một mảnh hiếu tâm, thật là làm thiên địa động dung!” Xuân Đà chặn lại nói.

Phó Ngôn Chi không nói chuyện, chỉ híp mắt, sâu kín nhìn về hướng Tiêu Phòng Điện.

***

“Xuân Đà công công, ngươi đây là có ý gì? Hiện giờ Khương Trầm Ngư đã không còn là Hoàng Hậu, sao còn có thể ở lại Tiêu Phòng Điện?”

Xuân Đà nhìn nữ tử tức muốn hộc máu trước mặt, nói: “Chu phu nhân bớt giận, việc này từ miệng vàng lời ngọc của bệ hạ, nô tài không dám vi phạm.”

“Nhưng Tiêu Phòng Điện này, xưa nay vốn dĩ đều là nơi ở của Hoàng Hậu…”

Lời còn chưa dứt, liền nghe được âm thanh thanh tuyển của Trầm Ngư ở phía sau truyền đến, nói: “Cho nên bổn cung đã nói, ngươi không làm Hoàng Hậu được.”

Chu Tự đột nhiên quay đầu, nói: “Khương Trầm Ngư, ngươi đắc ý cái gì? Ngày mai, ngày mai là đại điển phong hậu của ta!”

“Vậy thì sao?” Trầm Ngư chỉ vào phía sau Tiêu Phòng Điện, nói: “Một Hoàng Hậu không được ở Tiêu Phòng Điện, thì được xem là cái kiểu Hoàng Hậu gì?”

“Ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Trầm Ngư bước ngang qua nàng, đi đến trước mặt Xuân Đà, nói: “Đa tạ công công.”

Xuân Đà hòa nhã nói: “Nương nương cố gắng nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân cho tốt, trong lòng bệ hạ vẫn có nương nương.”

Trầm Ngư lắc đầu, trên mặt hiếm khi lộ ra một nụ cười, nói: “Công công biết mà, ta đã sớm không để bụng chuyện này nữa.”

Nàng nói, nhìn về phía Chu Tự, nói: “Ta chỉ cần nàng không thoải mái, là đủ rồi.”

“Khương Trầm Ngư!” Chu Tự gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Trầm Ngư nhìn nàng một cái, nói: “Diên Vĩ, ta mệt rồi.”

“Nô tỳ đỡ nương nương vào nghỉ ngơi.”



Diên Vĩ tiến lên một bước nói, đẩy Chu Tự sang một bên.

Chu Tự muốn tức giận, nhưng ngại Xuân Đà còn ở đây, đành phải đem cục tức này nuốt ngược vào.

***

Sáng sớm ngày thứ hai, trong cung liền bắt đầu vang lên tiếng la hét ầm ĩ.

Bên trong Tiêu Phòng Điện lại vô cùng an tĩnh.

Trần ma ma và Diên Vĩ canh giữ ở trước giường của Trầm Ngư, muốn khóc cũng khóc không thành tiếng.

Trầm Ngư từ trong hôn mê giãy giụa mở to mắt, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc… phồn hoa tan biến, chưa chắc không phải là chuyện tốt.”

Trần ma ma nắm tay nàng, nói: “Nương nương, để lão nô đi mời bệ hạ tới đi. Người mà nương nương cả đời này nhớ thương, cũng chỉ có mỗi ngài ấy.”

Trầm Ngư dùng hết chút sức lực cuối cùng, lắc lắc đầu, nói: “Không cần… ta chỉ hy vọng, sau này, có sống hay chết cũng sẽ không gặp lại hắn nữa.”

Đau đớn cực hạn rất nhanh đã lan khắp toàn thân của Trầm Ngư, nàng biết, ý thức của nàng rất nhanh sẽ bị nuốt chửng, nàng mơ hồ cảm nhận được tất cả sức lực trong thân thể bị rút ra, dần dần biến mất gần như không còn, có lẽ không bao lâu nữa, nàng có thể được giải thoát rồi.

“Sau khi ta chết, Tiêu Phòng Điện này, các ngươi phóng hỏa thiêu nó đi, ta không muốn có người khác làm bẩn nhà của ta…”

“Vâng.” Trần ma ma vội vàng đáp, đưa lỗ tai dán bên môi của Trầm Ngư, nói: “Nương nương có lời gì muốn nói lại với bệ hạ, cứ việc dặn dò lão nô.”

“Ta đối với hắn, không còn lời nào để nói… chỉ có một câu, ngươi nói với hắn, là Chu Tự sai người phóng hỏa thiêu chết ta…”

Hô hấp của nàng càng ngày càng nặng nề, đến cuối cùng, một câu cũng đều không nói ra được.

Trầm Ngư ngơ ngẩn nhìn không trung, một đời này, nàng yêu, nàng hận, nàng chấp nhất, nàng từ bỏ, từng màn từng cảnh xuất hiện ở trước mắt nàng, giống như hết thảy chỉ là một giấc mộng, chỉ là giấc mộng này, đau đến mức thấu tâm can.

“Nếu mà… có thể quay lại một lần nữa…” Khóe mắt của nàng ẩn chứa nước mắt, thầm nghĩ trong lòng: “Ta nhất định sẽ không, sống hèn nhát như vậy…”

Trong lòng đều tràn ngập không cam lòng cùng hối hận, cuối cùng, nàng nặng nề nhắm hai mắt lại, chỉ còn lại nước mắt ở khóe mắt lăn dài trên mặt.

------

¹kim ốc: lầu vàng, ý chỉ sống sung sướиɠ, thoải mái.