Chương 2: Phế Hậu (2)

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, mơ hồ nghe được vài âm thanh la hét ầm ĩ, Trầm Ngư không kiên nhẫn nhăn nhăn mày, vừa định lật người tiếp tục ngủ, liền nghe được một giọng nữ nhu nhu mềm mại, nói: “Tỷ tỷ đã tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ nữa. Dùng vàng làm nhà, thật đúng là không giống người thường nha.”

Diên Vĩ nóng vội, thấp giọng nói: “Phu nhân nhỏ tiếng chút, nương nương chúng ta mới vừa ngủ…”

Giọng điệu nàng ta pha lẫn khinh thường, nói: “Vị trí Hoàng Hậu đã dâng lên rồi, tỷ tỷ còn ngủ được sao?”

Trầm Ngư đôi mắt híp lại, nói: “Bổn cung là nữ nhi của trưởng công chúa và Đường Ấp hầu, loại xuất thân như ngươi, không xứng gọi bổn cung là tỷ tỷ, vẫn nên tôn xưng một tiếng nương nương đi.”

Nữ tử trước mặt hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt lại là một mảnh tươi cười ấm áp, nói: “Nương nương đích xác xuất thân cao quý, thần thϊếp trăm ngàn lần bì không kịp.”

Nàng nói, ở trước mặt Trầm Ngư ngồi xuống, nói: “Nhưng thần thϊếp nhớ rõ, lúc trước nương nương cũng không chủ động nhắc tới thân phận của chính mình. Thần thϊếp còn nghĩ là trưởng công chúa cưng chiều đại nương tử, nếu không, nếu bà ấy mà biết tình cảnh hiện giờ của nương nương, còn không biết phải đau lòng bao nhiêu đâu.”

Từng câu từng chữ kia đều đâm vào lòng Trầm Ngư, mẫu thân của nàng xác thực bất công, nhưng đây cũng không phải việc người khác có thể xen vào.

Trầm Ngư lạnh lùng nói: “Tình cảnh của bổn cung như thế nào? Dù có ra sao thì bổn cung cũng là Hoàng Hậu, không tới phiên thϊếp thất như ngươi nhiều lời.”

Nàng nói, cong cong môi, nói: “Chu Tự, ngươi cũng coi như là nữ tử thế gia, thế nhưng vì vinh hoa phú quý mà ngu ngốc đi theo bên cạnh bệ hạ, đến hàng phi vị cũng không có, thật sự buồn cười.”

Chu Tự như là bị chọc tới chỗ đau, nàng cắn cắn môi, nói: “Chờ nương nương tự phế vị vào lãnh cung, thần thϊếp sẽ không phải như thế này nữa.”

“Ngươi cho rằng ngươi sẽ được lợi?”

Trầm Ngư không giận, ngược lại còn cười, nói: “Cứ cho là bổn cung không cần vị trí này, cũng không đến lượt ngươi!”

Chu Tự bị ánh mắt nàng làm kinh sợ, từ nhỏ đến lớn, chuyện Khương Trầm Ngư muốn làm thì không có chuyện nào làm không được, nàng run rẩy nói: “Nhưng bệ hạ sủng ái ta, hơn bất luận kẻ nào trong cung!”

“Vậy thì sao?” Trầm Ngư cười đến khϊếp người, nói: “Chỉ cần bổn cung không cho phép, ngươi cũng không ngồi được cái ghế Hoàng Hậu này!”

“Khương Trầm Ngư, ngươi thật sự cho rằng ngươi vẫn là nhị nương tử nói một không hai của Khương gia năm đó sao? Ngươi hiện tại chẳng qua chỉ là một thê tử bị bỏ rơi, nếu không phải bệ hạ niệm tình nghĩa lúc trước, đã sớm đem ngươi biếm vào lãnh cung!”

“Bang!”

Chỉ thấy Trần ma ma vung một cái tát đánh vào mặt Chu Tự, nói: “Toàn bộ Đại Hán, không ai dám nói chuyện như vậy với nương nương!”



Chu Tự không thể tin nhìn Trần ma ma, nói: “Tiện nô ngươi dám đánh ta!”

Sắc mặt Trần ma ma như thường, nói: “Ngài dĩ hạ phạm thượng, lão nô vì sao không dám?”

“Giỏi… Giỏi lắm!” Chu Tự nhìn Trần ma ma, lại nhìn về phía Trầm Ngư, nói: “Ngươi có biết, vì sao ngươi mắc trận quái bệnh này không? Phụ thân và huynh trưởng ngươi vì sao lại tự sát mà chết? Chính là vì bệ hạ ghét bỏ ngươi!”

Nàng thấy trên mặt Trầm Ngư xuất hiện vết rách, nhịn không được tiếp tục nói: “Ngươi còn nhớ rõ người kia không? Ngươi vốn là người phải nghị thân với hắn, bệ hạ là người kiêu ngạo như vậy, tuy là nhất thời tạm đáp ứng cưới ngươi, đáy lòng làm sao lại không e ngại?”

“Ngươi, ngay từ lúc bắt đầu đã thua hoàn toàn!”

Ngực Trầm Ngư căng chặt, trên mặt lại cố kiên cường, nói: “Vậy còn ngươi thì sao? Vì sao ngươi lại hận ta?”

Chu Tự oán hận nhìn nàng, khóe môi nhịn không được run rẩy, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói cái gì, liền xoay người rời đi.

Trầm Ngư thấy nàng rời đi, rốt cuộc duy trì không được, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

***

“Bệ hạ, nương nương là do u uất trong lòng…”

Lời Thái y còn chưa nói xong, Phó Ngôn Chi liền cảm thấy được tay Trầm Ngư từ trong tay mình rút nhanh về.

Hắn bất động thanh sắc ngồi thẳng người, đáy mắt đạm mạc lạnh lẽo, nói: “Nàng tỉnh rồi.”

Trầm Ngư giãy giụa ngồi dậy, nói: “Bệ hạ tới rồi.”

Phó Ngôn Chi hơi gật đầu, phất phất tay áo, hạ nhân liền nối đuôi nhau đi ra, rất mau, tẩm điện liền chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Trầm Ngư.” Hắn dẫn đầu mở miệng, nói: “Nàng không nên có lòng tham.”

“Lòng tham?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt ẩn chứa lưu quang, nói: “Phó Ngôn Chi, ta có lòng tham?”

“Chu thái phó là ân sư của trẫm, Chu Tự trước đó đáng ra nên nghị thân với trẫm.”



“Bệ hạ là nói, nếu không phải lúc trước ta cầu cữu cữu tứ hôn, bệ hạ cùng nàng, đã sớm là…”

Trầm Ngư nghẹn ngào không nói tiếp, nói chuyện với một người như vậy, nàng chỉ cảm thấy chê cười.

“Bệ hạ hôm nay tới, là muốn ta tự xin thoái vị đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nếu ta nhất định không chịu thì sao?” Trầm Ngư gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

“Vậy đành để cô mẫu tới khuyên nàng thôi. Hiện giờ phụ thân nàng, huynh trưởng nàng đã chết, thứ huynh ở biên cảnh chinh chiến, cô mẫu xưa nay nghĩ cho toàn cục, sẽ phân rõ cái nào nặng cái nào nhẹ.”

“Ngươi uy hϊếp ta?”

“Trầm Ngư, nhiều năm như vậy, Khương gia các nàng uy hϊếp trẫm như thế nào?” Hắn thất thố trong nháy mắt, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại, chỉ nói: “Trẫm giữ lại mạng của nàng, giữ lại vinh hoa phú quý cho Khương gia nàng, đã là phá lệ khai ân.”

Trầm Ngư cười khổ một tiếng, không muốn cùng hắn nói nhiều thêm một chữ.

Nàng lẳng lặng nhắm hai mắt lại, nói: “Bệ hạ trở về đi, hết thảy, đều như bệ hạ mong muốn.”

Tim hắn đập mạnh một cái, giống như không nghĩ tới nàng sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, hắn ngập ngừng, như là muốn nói cái gì đó, thấy nàng đã nhắm hai mắt lại, đành phải đứng dậy rời đi.

Màn trướng lay động, rất mau lại khôi phục như lúc ban đầu.

Trầm Ngư nhìn phương hướng hắn rời đi, mới cảm thấy như vừa tỉnh lại trong mộng.

Diên Vĩ đi lên trước, vành mắt đã khóc đến đỏ bừng, nói: “Nương nương bệnh nặng đến như vậy, bệ hạ cũng không chịu ở lại sao?”

Trần ma ma vội vàng đưa mắt ra hiệu với nàng, Trầm Ngư lại hồn nhiên không thèm để ý, chỉ nói: “Đại điển phong hậu là ngày nào?”

Diên Vĩ lau nước mắt, nói: “Ba ngày sau…”

Trầm Ngư cong cong môi, bình tĩnh nhắm hai mắt lại, nói: “Vừa kịp.”