Chương 1: Phế Hậu (1)

Trấn Nguyên năm thứ hai, đầu xuân.

Trầm Ngư nhớ rõ, Phó Ngôn Chi đăng cơ là vào mùa thu năm ngoái. Khâm Thiên Giám nói, ngày hôm đó là ngày cực tốt, mọi việc đại cát, đăng cơ ngày ấy sẽ đảm bảo thiên hạ thanh minh, mưa thuận gió hòa.

Nhưng cái ngày tốt đó thuộc về Phó Ngôn Chi, không phải nàng. Ai có thể nghĩ đến, vị trí Hoàng Hậu này của nàng chỉ làm hơn nửa năm đã phải dâng ra đâu?

Trầm Ngư bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết tốt như vậy, chỉ sợ sau này không còn gặp được.

“Nương nương, Thái Hậu nương nương đang chờ ngài hồi đáp đấy.” Có người thúc giục nói.

Trầm Ngư lúc này mới phục hồi tinh thần, hơi hơi ngây người, nói: “Cái gì?”

Quả nhiên sắc mặt Thái Hậu ngồi ở trên cao trở nên âm trầm, nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Ai gia nói, ngươi có nghe rõ?”

Mặt mày Trầm Ngư xem như ôn hoà, nhưng khóe môi lại kéo ra nụ cười châm chọc, nói: “Năm đó ở trước giường của ngoại tổ mẫu, bệ hạ từng lập lời thề, nói rằng cả đời này sẽ không phế hậu. Lời nương nương nói, chính là ý của bệ hạ sao?”

Thái Hậu hơi rũ mắt, không trả lời nàng, chỉ không nhanh không chậm nói: “Tiêu Phòng Điện kia của ngươi… bệ hạ đã rất nhiều ngày không tới rồi đúng không? Trước đó ở Quận Vương phủ, bệ hạ mười ngày nửa tháng cũng không có mấy ngày ở lại trong phòng của ngươi. Hoàng Hậu, tâm tư của bệ hạ đối với ngươi, ngươi còn không rõ sao?”

Nàng ghé sát vào một chút, quan sát thần sắc của Trầm Ngư, nói: “Ai gia đã sống bằng đó năm, chẳng lẽ không rõ trong lòng nam nhân có ngươi hay không, không phải đều đã thể hiện qua chuyện giường chiếu này hay sao?”

Bà thấy đôi mắt Trầm Ngư dần u ám xuống, bất giác cong cong môi, nói: “Ngươi là do ai gia nhìn từ nhỏ đến lớn, ai gia biết trong lòng ngươi rốt cuộc là muốn cái gì. Ngươi là một đứa bé thông minh, tất nhiên nên hiểu rõ, có rất nhiều chuyện, ngươi không cưỡng cầu được.”

Tim Trầm Ngư giống như bị dao cùn cắt, đau tới cực hạn, gần như chết lặng.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Thái Hậu, lạnh lùng nói: “Nếu như ta càng muốn cưỡng cầu thì sao?”

“Vậy đó là tội liên lụy người nhà.” Thái Hậu chậm rãi nói.

“Bà dám!”

Đáy mắt Thái Hậu tràn ra ý cười, nói: “Hiện giờ không có Bạc thái hậu và tiên đế, ngươi cho rằng, còn có ai có thể che chở ngươi?”



Đúng vậy…

Trầm Ngư nhìn Thái Hậu ở trước mặt, ngay từ đầu, nàng chẳng qua cũng chỉ là một mỹ nhân không được sủng trong hậu cung thôi.

Thật đúng là, thế sự vô thường.

Trầm Ngư đứng dậy, nói: “Loại chuyện tự xin thoái vị này, để bệ hạ tự mình nói với thần thϊếp đi.”

Nói xong, nàng không để ý tới sắc mặt của Thái Hậu, bước ra ngoài.

***

“Nương nương, ngài không sao chứ?”

Diên Vĩ thấy Trầm Ngư từ trong Trường Nhạc Cung đi ra, vội vàng đem áo khoác lông cáo khoác lên người nàng, quan tâm nói: “Nương nương hiện giờ đang bệnh, vạn lần không thể ra gió, cũng không biết Thái Hậu nương nương đánh bàn tính gì, một mực muốn nương nương đi một chuyến tới đây.”

Trầm Ngư quay đầu lại, liếc mắt nhìn bảng hiệu “Trường Nhạc Cung” một cái, nói: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Diên Vĩ đáp lời, thật cẩn thận đỡ Trầm Ngư, từng bước một đi tới Tiêu Phòng Điện.

Nàng lo lắng nhìn sắc mặt Trầm Ngư, trên mặt nàng có hơi chút xanh trắng, sườn mặt thanh lãnh tinh xảo hơi hướng về ánh sáng phía trước, tựa như nền tuyết mỏng được chiếu sáng, đẹp đến kinh tâm động phách.

Nàng không khỏi đau lòng Trầm Ngư, lúc tiên đế còn sống, đừng nói là lúc bệnh, ngay cả lúc khỏe, Trầm Ngư cũng không cần phải tự mình đi đường, đến chỗ nào cũng đều có kiệu liễn chờ.

Chỉ là hiện tại… từ lúc bệ hạ nói nương nương kiêu ngạo xa hoa, nương nương đã không được dùng kiệu liễn nữa.

Nghĩ đến đây, Diên Vĩ không khỏi nhíu mày. Nương nương nhà các nàng vốn chính là kim chi ngọc diệp, so với bệ hạ còn tự phụ hơn vài phần, dùng cái kiệu liễn mà thôi thì kiêu ngạo xa hoa cái gì?



“Khụ khụ…”

Trầm Ngư ho khan vài tiếng, Diên Vĩ vội vàng lấy ra khăn lau cho nàng, thấy trên khăn không có máu, lúc này mới thoáng yên tâm.

“Nương nương bị bệnh nhiều ngày như vậy, bệ hạ cũng không tới một lần, thật sự là bạc tình! Sợ là ngài ấy đã quên, nếu không có nương nương, lúc này không biết ngài ấy còn trốn ở cái góc xó xỉnh nào đâu.”

Diên Vĩ oán trách, Trầm Ngư chỉ cười lắc đầu, nói: “Ngài ấy chính là vì không thích nghe những lời này, nên mới không chịu tới gặp ta.”

Diên Vĩ nói lỡ lời, vội vàng im miệng.

***

Chủ tớ hai người một đường bước đi, ước chừng nửa canh giờ, mới đi đến Tiêu Phòng Điện.

Ở cửa chỉ có một mình Trần ma ma nghênh đón, lúc trước, trong viện của các nàng cũng coi như là hoa đoàn cẩm thốc¹, nhưng nhiều năm như vậy, người bên cạnh Trầm Ngư, một đám bị hãm hại, xử trí, bán đi, cho dù Trầm Ngư liều mạng, cũng chỉ có thể bảo vệ được hai người các nàng.

Trần ma ma đem bình nước nóng nhét vào tay Trầm Ngư, đau lòng nói: “Thời tiết lạnh như vậy, nương nương chịu khổ.”

Diên Vĩ nói: “Ma ma, than vẫn chưa đưa tới sao?”

Trần ma ma bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Trầm Ngư một cái, nói: “Người trong cung làm gì làm việc chăm chỉ như vậy? Ngươi đừng nóng vội, chờ thêm mấy ngày đi.”

Diên Vĩ trong lòng hiểu rõ, liền đón ý nói hùa nói: “Đúng vậy, là nô tỳ nóng vội.”

Cửa Tiêu Phòng Điện bị đẩy ra, khí lạnh bên trong nháy mắt liền lan khắp người Trầm Ngư, nàng theo bản năng rùng mình một cái, gần như đứng không nổi, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ chậm rãi đi vào, lách qua giường La Hán.

Thân thể của nàng mấy năm nay càng ngày càng kém, một ngày ngủ hơi nhiều, lúc thanh tỉnh lại ít. Hôm nay nói chuyện với Thái Hậu cũng đã phí chút tinh thần, một đường đi về, càng là hao hết tất cả khí lực.

------

¹hoa đoàn cẩm thốc 花团锦簇 (Huātuánjǐncù): sắc màu rực rỡ; rực rỡ gấm hoa. Phồn thể: 花團錦簇.