Chương 4: Khát vọng nguy hiểm: Nỗi ám ảnh của người phụ nữ ghen tuông

Khi Nhân Mã xác nhận danh tính của mình, biểu hiện của Ma Kết vẫn cứng rắn, ánh mắt đanh thép của hắn đánh giá Nhân Mã với cường độ có tính toán. “Ồ, vậy ra cậu là người tổ chức cuộc gặp mặt này à?” Ma Kết hỏi, giọng hắn mang theo chút hoài nghi khi xem xét Nhân Mã.

Khi ánh mắt dò xét của Ma Kết dán chặt vào Nhân Mã, anh đáp lại cái nhìn đánh giá đó với thái độ bình tĩnh. “Đúng vậy. Và nếu tôi không nhầm thì anh là Ma Kết phải không?”

Lông mày Ma Kết hơi cong lên ngạc nhiên trước câu hỏi lại của Nhân Mã, khiến hắn phải hỏi thêm, giọng điệu bộc lộ chút tò mò xen lẫn thái độ thận trọng. “Và làm sao cậu biết điều đó?”

Nhân Mã nhún vai, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên. “Tôi đã nhận ra anh từ ảnh đại diện.” Anh giải thích, lời nói của anh xen lẫn một lời khen ngợi tinh tế. “Anh toát ra một sự quyến rũ nhất định, Ma Kết. Đẹp trai là một cách nói nhẹ nhàng.”

Trước lời khen ngợi bất ngờ của Nhân Mã, một thoáng hài lòng thoáng qua trên nét mặt Ma Kết, làm dịu vẻ ngoài cứng rắn thành biểu cảm ôn hòa hơn. Trong thâm tâm, hắn thừa nhận sự khéo léo trong ngoại giao của Nhân Mã, âm thầm ghi nhận tài năng nịnh nọt của anh.

Trong khi đó, cô gái nép mình trong vòng tay Ma Kết cựa quậy, ánh mắt cô ngước lên nhìn Nhân Mã với một loạt cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt. Có một điệu nhảy tinh tế của sự dễ bị tổn thương và sự quyến rũ trong nét mặt của cô, như thể cô đang tìm cách dệt nên một mạng lưới để gài bẫy những người xung quanh mình. Nét mặt cô dịu đi với vẻ ngây thơ, nhưng bên dưới là một nghệ thuật quyến rũ được luyện tập khéo léo, một lời cầu xin thầm lặng để được cảm thông và chú ý.

“Anh Nhân Mã, em là Song Ngư đây.” Song Ngư xen vào cuộc trò chuyện của hai người đàn ông, giọng cô nhuốm vẻ lo lắng khi giải thích sự hiện diện của mình trong vòng tay Ma Kết. “Đừng hiểu lầm. Em bị thương ở chân, vô tình gặp anh ấy trên đường nên anh ấy mới cõng em.”

Nhân Mã lắng nghe lời giải thích của Song Ngư với thái độ lịch sự nhưng có phần tách biệt. Mặc dù trong lòng anh có chút khó chịu vì sự có mặt ở đây của Song Ngư, anh vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, gật đầu ghi nhận lời giải thích của Song Ngư.

Nhân Mã nhận ra Song Ngư, cả hai đều học chuyên ngành tâm lý học cùng một trường đại học. Song Ngư có một danh tiếng nhất định trong số các sinh viên cùng trang lứa, được phong tặng những danh hiệu như hoa khôi và em gái quốc dân, nhưng Nhân Mã vẫn thờ ơ với sự hấp dẫn của cô. Trong hồi ức của Nhân Mã, Song Ngư chỉ là sự hiện diện thoáng qua, được đánh dấu bằng những ly trà sữa anh chưa mở, những tấm vé xem phim lãng mạn anh chưa dùng và những tin nhắn tình yêu bị anh ném vào kho lưu trữ. Những tàn tích về tình cảm bền bỉ của Song Ngư chỉ gợi lên cảm giác khó chịu trong Nhân Mã, một lời nhắc nhở về sự chú ý không mong muốn mà anh đã phải chịu đựng.

Chuyển sự chú ý sang chàng trai và cô gái đứng đằng sau Ma Kết, Nhân Mã chú ý đến vẻ mặt miễn cưỡng của họ, băn khoăn về mối liên hệ của họ với hai người kia.

Tuy nhiên, trước khi anh kịp bắt chuyện với họ, Ma Kết đã thực hiện một động thái quyết đoán, đột ngột thả Song Ngư khỏi vòng tay của hắn và ném cô về phía Nhân Mã. Mất cảnh giác trước hành động bất ngờ của Ma Kết, cả Song Ngư và Nhân Mã đều phản ứng theo bản năng. Song Ngư vòng tay thật chặt quanh cổ Nhân Mã, trong khi Nhân Mã ôm lấy cô bằng một cái ôm miễn cưỡng.

“Có vẻ như cậu biết cô gái này. Cô ấy bị thương. Hãy giúp cô ấy.” Với thái độ ra lệnh thường ngày của mình, Ma Kết nói với Nhân Mã, giọng điệu của anh không có chỗ cho sự từ chối.

Ánh mắt Nhân Mã liếc nhanh về phía Ma Kết, một sự bất mãn nhẹ nhàng lướt qua khi anh tiếp thu chỉ thị ngắn gọn của người đàn ông. Nhân Mã ôm Song Ngư bằng một tay, tay còn lại thọc vào túi quần lấy ra một chiếc chìa khóa phòng. Anh đưa chiếc chìa khóa về phía Ma Kết, kim loại lấp lánh trong ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng.

“Đây.” Nhân Mã nói với giọng đều đều, nhìn người đàn ông nhận lấy chìa khóa phòng. “Phòng 4, tầng một.”

Bằng một cái gật đầu cộc lốc, Ma Kết cầm chiếc chìa khóa phòng trong tay, quay gót và sải bước về phía cầu thang. Có một bầu không khí quyền lực trong các chuyển động của Ma Kết, khiến Nhân Mã hơi băn khoăn về sự xuất hiện của hắn.

Khi Ma Kết biến mất khỏi tầm mắt, Nhân Mã thở dài, sự căng thẳng trong khoảnh khắc đó tan biến. Anh liếc quanh phòng, nhận thấy sự hiện diện của những thành viên khác trong nhóm.

Chuyển sự chú ý sang những người mới đến còn lại, Nhân Mã gật đầu lịch sự với họ. “Chào mừng.” Anh nói một cách nồng nhiệt và đưa tay ra chào đón. “Tôi là Nhân Mã. Xin hãy cứ thoải mái như ở nhà.”

Khi Nhân Mã đưa tay chào, Bảo Bình bước tới bắt lấy tay anh một cách tôn trọng. “Chúng tôi đánh giá cao lòng hiếu khách của anh. Tôi là Bảo Bình, và đây là bạn đồng hành của tôi, Thiên Yết.”

Đôi mắt của Nhân Mã quét qua hai người, quan sát vẻ ngoài của họ bằng sự quan sát sắc bén. Chàng trai tên Bảo Bình đứng trước mặt anh, khuôn mặt tuấn tú toát ra vẻ tự tin trầm tĩnh. Với mái tóc xanh như bầu trời trong xanh và đôi mắt sâu như đại dương bao la, Bảo Bình sở hữu một khí chất thanh tao trái ngược với khuôn mặt trẻ trung của mình. Khoác lên mình bộ quần áo gam màu xanh lam dường như hòa quyện hoàn hảo với khung cảnh xung quanh, chàng trai mang trong mình khí chất điềm tĩnh và trưởng thành, để lại một cảm giác đáng tin cậy cho những người xung quanh.

Bên cạnh Bảo Bình là cô gái tên Thiên Yết. Mái tóc đen dài và dày xõa xuống lưng cô như thác nước, ôm lấy khuôn mặt có vẻ đẹp và sự mạnh mẽ nổi bật. Đôi mắt cô đen như vực thẳm không gian, dường như ẩn chứa cả một vũ trụ bí mật trong sâu thẳm, trong khi phong thái của cô lại toát lên vẻ mạnh mẽ và quyết tâm thầm lặng.

“Rất vui được gặp các bạn.” Nhân Mã gật đầu, ghi nhớ tên của từng người. Anh lấy từ trong túi ra hai chiếc chìa khóa phòng khác, kim loại lấp lánh mờ nhạt trong ánh sáng dịu nhẹ bên trong biệt thự. Anh đưa chúng về phía Thiên Yết và Bảo Bình, giọng điệu ấm áp khi chỉ định chỗ ở cho họ. “Phòng 10 và 11 trên tầng ba là của hai bạn.”

Thiên Yết và Bảo Bình nhận chìa khóa với những cái gật đầu lịch sự, bày tỏ lòng biết ơn với thái độ hiếu khách của Nhân Mã trước khi quay về phía cầu thang dẫn lên phòng của họ.

Khi hai người bước lên cầu thang, Thiên Yết liếc nhìn chiếc ván trượt tuyết của Ma Kết vẫn còn đang quàng qua vai Bảo Bình, khóe môi nhếch lên một nụ cười gượng gạo. “Người đàn ông đó thậm chí còn không nhớ những thứ mà anh ta đã vứt cho người khác.” Lời nói của cô nhuốm vẻ bực tức và khó chịu, phản ánh thái độ khinh thường của cô đối với những hành động tự tiện của Ma Kết.

Bảo Bình cười nhẹ trước sự bực tức của Thiên Yết, vẻ mặt vừa cam chịu vừa thấu hiểu. Cậu đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay của Thiên Yết, giọng cậu bình tĩnh và êm dịu khi tìm cách xoa dịu cơn giận của cô. “Đừng tức giận. Tôi sẽ quay lại hỏi Nhân Mã người đàn ông đó ở phòng nào để trả ván trượt cho anh ta.”

Vẻ mặt bực tức của Thiên Yết dịu đi đôi chút trước cử chỉ xoa dịu của Bảo Bình, cô siết chặt bàn tay của Bảo Bình đang đặt trên cánh tay mình, thúc giục cậu tiến về phía trước. “Chúng ta đừng bận tâm đến hắn.” Cô nhấn mạnh, giọng kiên quyết khi cô kéo cậu lên từng bậc cầu thang. “Vứt cái ván trượt đó vào sọt rác đi. Hắn ta thậm chí còn không nhớ đồ đạc của mình.”

Bảo Bình tiếp tục cười nhẹ trước sự kiên quyết của Thiên Yết, tiếng cười mang theo chút bất lực khi để cô dẫn mình lên cầu thang.

-----OoO-----OoO-----OoO-----

Nhân Mã bế Song Ngư về phía căn phòng phía tây, sức nặng của cơ thể cô nằm trong vòng tay anh khi cô nép vào anh như một con chim mỏng manh đang tìm kiếm hơi ấm. Bất chấp sự gần gũi của cô, Nhân Mã vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nét mặt không biểu lộ cảm xúc.

“Anh Nhân Mã, anh không hỏi tại sao chân em bị thương sao?” Giọng nói của Song Ngư phá vỡ sự im lặng, sự không hài lòng của cô với thái độ thờ ơ của Nhân Mã hiện rõ trong giọng điệu hơi thất vọng của cô.

Nhân Mã đáp lại bằng giọng điệu lịch sự nhưng thờ ơ, vẻ mặt không thay đổi. “Tôi có thể hỏi không?”

Song Ngư không thể che giấu sự không hài lòng của mình trước thái độ xa cách của Nhân Mã, sự tức giận của cô đang sôi sục bên dưới bề mặt khi cô cố gắng duy trì vẻ ngoài say mê của mình đối với anh.

Dụi mặt vào cổ Nhân Mã, Song Ngư cố gắng khơi gợi sự đồng cảm từ anh. “Anh Nhân Mã, anh nên quan tâm đến em. Em ở đây vì anh đó.” Cô thủ thỉ nhẹ nhàng, giọng cô tràn đầy ngọt ngào.

Tuy nhiên, Nhân Mã lại rụt rè trước sự gần gũi của Song Ngư, thái độ khinh thường của anh đối với hành vi lôi kéo của cô thể hiện rõ qua cái nhếch môi nhẹ. “Cô ta biết cách làm tôi nổi da gà.” Nhân Mã thầm nghĩ. Phản ứng của anh trước cử chỉ âu yếm của Song Ngư luôn là một sự chán ghét tinh vi, mặc dù anh đảm bảo giấu kín sự chán ghét bên dưới thái độ lịch sự của mình.

Cố nén cảm giác khó chịu, anh dùng chân mở cửa dẫn vào một căn phòng trống, ánh sáng mờ ảo tỏa ánh sáng dịu nhẹ lên những món đồ nội thất đơn giản. Căn phòng giống như một không gian sống thu nhỏ, với chiếc ghế ấm cúng đặt gần cửa sổ, có thể nhìn ra khung cảnh phủ đầy tuyết bên ngoài.

Nhẹ nhàng đặt Song Ngư lên ghế, Nhân Mã quay người rời đi, chỉ để Song Ngư nắm lấy tay áo anh, giọng nói của cô một lần nữa tràn đầy vẻ tổn thương giả tạo.

“Nhân Mã, anh định để em một mình à? Chân em đau quá.”

Vẻ mặt của Nhân Mã không thay đổi, nét mặt của anh không hề biểu lộ sự đồng cảm hay quan tâm khi anh nhìn xuống Song Ngư. Bất chấp giọng điệu cầu xin và nũng nịu không hề tế nhị của cô, Nhân Mã lờ đi sự nắm chặt của Song Ngư trên tay áo mình, nhẹ nhàng thoát khỏi sự nắm bắt của cô.

“Tôi còn có việc khác phải làm.” Câu trả lời của Nhân Mã kiên quyết nhưng vẫn lịch sự, giọng điệu không hề dao động khi đề cập đến vết thương của Song Ngư. “Tôi sẽ gọi người băng bó vết thương cho em.”

Liếc nhìn quanh phòng, anh gọi to:

“Thiên Cầm!”

Vừa gọi xong, Thiên Cầm bước vào phòng với dáng vẻ vừa vội vã vừa nhẹ nhàng. Mái tóc của cô ấy, màu gợi nhớ đến những cánh đồng lúa mì vàng óng, tạo thành những gợn sóng mềm mại quanh khuôn mặt cô ấy, trong khi đôi mắt cô ấy, màu caramel ấm áp, toát lên vẻ nhân hậu dịu dàng. Diện bộ trang phục hầu gái đơn giản, khuôn mặt mộc không son phấn, cô vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên khiến những người xung quanh say đắm.

Thiên Cầm ngoan ngoãn đến gần Nhân Mã, giọng nói dịu dàng khi hỏi về lời gọi của anh. “Ngài đã gọi em sao, Nhân Mã. Em có thể giúp gì cho ngài?”

Nhân Mã gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vào vai Thiên Cầm. “Ừ, Thiên Cầm. Tôi cần em băng bó vết thương cho cô gái này.”

Thiên Cầm gật đầu hiểu ý, ánh mắt từ bi thể hiện sự sẵn lòng giúp đỡ. “Tất nhiên rồi thưa ngài, em luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn của ngài.” Với nụ cười trấn an, cô ấy chuyển sự chú ý sang Song Ngư, bày tỏ thiện chí sẵn sàng giúp đỡ cô.

Song Ngư đáp lại nụ cười thân thiện của Thiên Cầm bằng nụ cười gượng gạo, dưới khuôn mặt xinh đẹp che giấu sự ghen tị sôi sục như dung nham.

Nhìn thấy Thiên Cầm bắt đầu phục vụ Song Ngư, Nhân Mã quay người rời khỏi phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng anh với một tiếng cạch nhẹ.

Thiên Cầm đến gần Song Ngư, động tác nhẹ nhàng và thận trọng khi quỳ xuống bên cạnh Song Ngư. Với một cái chạm dịu dàng, cô ấy bắt đầu kiểm tra chân của Song Ngư, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu vết thương nào. Tuy nhiên, khi cuộc khám nghiệm của cô ấy tiến triển, cảm giác bối rối ngày càng che mờ nét mặt của Thiên Cầm.

“Tiểu thư, chân của cô có vẻ không bị thương.” Thiên Cầm nhận xét, giọng cô ấy mang chút ngây thơ khi báo cáo phát hiện của mình. Thiên Cầm không hề hay biết, vẻ mặt của Song Ngư đang tối sầm lại theo từng giây phút, để lộ ra một điều gì đó còn độc ác hơn nhiều ẩn giấu bên dưới bề mặt.

“Ừ, đúng rồi. Tôi không bị thương đâu.” Song Ngư xác nhận với một nụ cười giả dối, đôi môi hồng mọng mấp máy thành từng chữ một cách dễ dàng đến đáng lo ngại.

Thiên Cầm chưa kịp phản ứng trước sự lừa dối của Song Ngư thì Song Ngư đã đá vào ngực cô ấy. Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi môi cô ấy khi Thiên Cầm loạng choạng lùi lại, ôm chặt lấy ngực vì đau đớn và hoài nghi. Khi Thiên Cầm đang cố gắng lấy lại thăng bằng thì Song Ngư đã đứng trước mặt cô ấy với vẻ mặt u ám và đe dọa, trái ngược hoàn toàn với thái độ dịu dàng mà cô vừa mới thể hiện lúc nãy. Trái tim của Thiên Cầm đập loạn lên vì sợ hãi và bất lực khi đối diện với sự giận dữ không rõ nguồn gốc của người phụ nữ.

“Có chuyện gì vậy, tiểu thư? Tại sao cô lại đánh tôi? Tôi đã làm gì sai?” Thiên Cầm vừa khóc nức nở vừa lùi về phía sau, nỗi sợ hãi về việc bị người phụ nữ trước mặt ăn tươi nuốt sống tràn ngập lấy cô ấy.

Song Ngư đi về phía Thiên Cầm, từng bước chân của cô giống như hồi chuông báo tử đối với Thiên Cầm. Quỳ xuống và mặt đối mặt, Song Ngư đặt tay lên vai Thiên Cầm và bóp chặt vai cô ấy với lực mạnh đến mức phát khóc.

“Vì bàn tay quý giá của anh Nhân Mã đã đặt lên bờ vai xấu xí, thô kệch của mày đấy, con khốn.”

Sự bối rối quay cuồng trong tâm trí của Thiên Cầm khi cô ấy cố gắng hiểu lý do đằng sau sự bộc phát bạo lực của Song Ngư. Cử chỉ đặt tay lên vai Thiên Cầm của Nhân Mã dường như là một hành động tầm thường để dẫn đến thái độ thù địch như vậy. Ấy vậy mà, Song Ngư lại đứng trước mặt cô ấy, toát ra vẻ thù địch, giống như thể Thiên Cầm là người đã hại chết toàn bộ gia đình của cô vậy.

Tuyệt vọng, Thiên Cầm cố gắng lý luận với Song Ngư, giọng cô ấy run lên vì sợ hãi và hoài nghi. “Tiểu thư... đó… đó chỉ là hành động bình thường thôi. Tôi hoàn toàn không có bất cứ ý đồ nào với chủ nhân cả.” Thiên Cầm nhìn Song Ngư với ánh mắt nài nỉ tuyệt vọng, hi vọng xoa dịu cơn giận đang dâng cao của Song Ngư.

“Nhưng anh ấy chưa bao giờ đặt tay lên vai tao! Con khốn, đó là hành động bình thường của mày à!” Song Ngư phun ra những lời như nọc độc, giọng nói pha lẫn giữa giận dữ và khinh thường khi cô ném lời xúc phạm vào Thiên Cầm.

Thiên Cầm lùi lại trước lời buộc tội gay gắt, trái tim cô chìm xuống trước sức nặng cơn thịnh nộ của Song Ngư.

“Tiểu thư... tiểu thư... làm ơn tha cho tôi…”

Sự van xin và phản kháng yếu ớt của Thiên Cầm bị bỏ ngoài tai bởi sự hành hung không ngừng nghỉ của Song Ngư, tay cô kéo tóc Thiên Cầm và dùng sức mạnh đánh vào mặt Thiên Cầm một cách tàn bạo. Với mỗi cú đánh, Thiên Cầm cảm nhận được sự đau đớn cùng cảm giác bất lực dâng trào trước cơn thịnh nộ không thể kiềm chế của người phụ nữ ghen tuông này.

Cánh cửa cách âm vang lên những tiếng kêu thống khổ của Thiên Cầm, khuếch đại chúng thành những tiếng vọng trống rỗng.

-----OoO-----OoO-----OoO-----

Khi Thiên Bình đi dạo quanh khoảng không gian yên tĩnh phía sau biệt thự, cô không thể không chú ý đến hàng loạt dấu chân in rõ nét trên lớp tuyết nguyên sơ. Với tiếng sột soạt nhẹ nhàng của chiếc áo khoác, cô quỳ một chân xuống nền tuyết, cảm giác mong đợi râm ran trên đầu ngón tay.

Nhẹ nhàng, cô lấy một sợi dây đo dài từ trong túi ra, mở nó ra một cách bài bản. Với sự tỉ mỉ, cô đo từng dấu chân một, hơi nhíu mày khi tính toán kích thước của chúng. Kích thước của chúng, từ 36 đến 41 cm, khơi dậy sự tò mò của cô như ngọn lửa bập bùng trong gió đông.

“Có lẽ nào,” Cô thì thầm với chính mình, hơi thở của cô tạo thành những đám mây mỏng manh trong bầu không khí lạnh lẽo, “rằng những dấu chân này thuộc về cả đàn ông và đàn bà?”

Câu hỏi lơ lửng trong không khí, chưa được trả lời nhưng ẩn chứa hàm ý trêu ngươi. Tâm trí Thiên Bình bắt đầu tràn ngập những khả năng khi cô xem xét ý nghĩa của khám phá này. Nếu cô và Xử Nữ, cùng với hai người bạn đồng hành của họ, thực sự đã đi qua lối vào phía trước của biệt thự, thì dấu chân của ai đã tô điểm cho khung cảnh tuyết phía sân sau này?

Đắm chìm trong suy nghĩ, cô đưa ánh mắt về phía con đường bị chặn đối diện với cửa sau, nơi những ụ tuyết sừng sững như một rào cản thầm lặng đối với bất kỳ du khách nào sắp tới. Nhận thức này khiến cô hơi choáng váng - bất cứ ai để lại những dấu chân này chắc hẳn đã đến trước khi tuyết rơi, tiếp cận căn biệt thự bằng những con đường hiện bị che phủ bởi lớp tuyết.

Một cảm giác bất an dâng lên trong ngực Thiên Bình khi cô suy nghĩ về danh tính của những nhân vật bí ẩn đã đi qua con đường này trước họ. Nhân Mã đã đề cập trước đó rằng cuộc họp mặt chỉ bao gồm 12 thành viên của câu lạc bộ nghiên cứu bí ẩn, cho nên hiện tại Thiên Bình không thể tìm ra lời giải thích hợp lý cho việc có nhiều dấu chân của đàn ông và phụ nữ ở đây. Những người này là những vị khách bất ngờ của Nhân Mã, hay là những vị khách không mời? Có phải họ vẫn còn đang ở trong biệt thự, bị che khuất bởi tấm áo choàng bí mật che phủ mọi chuyển động của họ?

Khi những câu hỏi tiếp tục quay cuồng trong đầu cô, thôi thúc cô tìm hiểu sâu hơn về những bí ẩn xung quanh mình, một giọng nói trầm ấm gần như quen thuộc phá vỡ sự im lặng từ phía sau cô.

“Cô đang làm gì ở đây?”