Chương 2: Ấn tượng đầu tiên: Tập hợp tại biệt thự (1)

Khi Xử Nữ và Thiên Bình lê bước qua những đỉnh núi hoang sơ phủ đầy tuyết của Colorado, vẻ đẹp hùng vĩ của những ngọn núi bao quanh họ, tạo nên một cảm giác choáng ngợp và đáng ngạc nhiên. Những đỉnh núi cao chót vót lấp lánh dưới ánh nắng, những rìa lởm chởm của chúng trở nên mềm mại hơn bởi một tấm chăn tuyết trắng tinh trải dài ngút tầm mắt.

Đấu tranh chống lại cái lạnh cắt da và địa hình hiểm trở, hơi thở của hai người phụ nữ hiện rõ trong bầu không khí lạnh lẽo, Xử Nữ nhíu mày tập trung khi nghiên cứu tấm bản đồ trên tay.

“Theo bản đồ, chúng ta cần rẽ phải.” Xử Nữ nói, giọng cô có chút không chắc chắn khi chỉ về hướng được chỉ định.

Đi sát phía sau Xử Nữ, Thiên Bình đưa tay ra để giữ chặt ba lô của bạn mình, đảm bảo họ luôn ở bên nhau và không lạc đường.

“Được rồi, hiểu rồi.” Thiên Bình trả lời, mắt cô quét địa hình xung quanh để tìm bất kỳ cột mốc hoặc dấu hiệu nào để xác định lộ trình của họ.

Xử Nữ thở dài mệt mỏi, đôi chân dần mỏi mòn sau chặng đường leo núi gian khổ.

“Tớ không nghĩ mình có thể leo cao hơn nữa đâu.” Xử Nữ thú nhận, giọng điệu có chút hài hước. “Có lẽ tớ sẽ nằm lại đây và trở thành Bà Chúa Tuyết.”

Một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi môi Thiên Bình trước câu nói đùa của Xử Nữ, tiếng cười của cô vang vọng khắp vùng hoang dã tĩnh lặng. “Ồ, thôi nào, thưa nữ hoàng bệ hạ.” Thiên Bình trêu chọc, huých nhẹ Xử Nữ một cách tinh nghịch. “Chúng ta gần đến nơi rồi. Chỉ một chút nữa thôi nhé?”

Được khích lệ bởi sự cổ vũ và trêu chọc vui tươi của Thiên Bình, Xử Nữ huy động sức lực còn lại của mình và tiến về phía trước. Xử Nữ nghiến răng chống chọi với cái lạnh buốt giá, hơi thở của cô phả ra từng đợt lạnh giá khi cô cố gắng bắt kịp bạn mình.

“Cảm ơn, Thiên Bình. Tớ đang cố gắng đây.”

Khi Xử Nữ và Thiên Bình lê bước về phía trước, con đường của họ giao nhau với hai bóng người đàn ông đang băng qua tuyết. Một trong hai người đàn ông, vẻ ngoài của anh nổi bật trên nền tuyết trắng, tiến lại gần họ với nụ cười thân thiện. Mái tóc đỏ rực của anh nổi bật trên khung cảnh trắng xóa, đôi mắt đỏ đậm có chiều sâu của anh dường như xuyên qua khung cảnh băng giá xung quanh. Đây là Sư Tử, người đàn ông sẽ sớm trở thành một nhân vật then chốt trong cuộc hành trình của họ.

“Chào các quý cô.” Sư Tử chào họ bằng một nụ cười quyến rũ, chất giọng trầm khàn đầy lôi cuốn. “Đi đến biệt thự của Nhân Mã à?”

Xử Nữ và Thiên Bình chớp mắt nhìn nhau, ngạc nhiên trước câu hỏi của Sư Tử. “Đúng vậy. Chúng tôi đang đi đến đó.” Xử Nữ trả lời, giọng cô đều đều dù đang lạnh giá. “Các anh cũng vậy à?”

Sư Tử gật đầu, ra hiệu cho người đàn ông còn lại, người có mái tóc vàng bao quanh khuôn mặt nghiêm túc của anh. Đôi mắt xám của anh nhìn vào Xử Nữ và Thiên Bình với cường độ mãnh liệt khiến trái tim Thiên Bình khẽ rung lên. Mặc dù có vẻ ngoài nổi bật không kém Sư Tử, nhưng thái độ của Cự Giải lại tỏ ra xa cách, không hề chào hỏi hay thừa nhận sự hiện diện của hai người phụ nữ.

“Đây là Cự Giải.” Sư Tử giới thiệu, phá vỡ sự im lặng khó xử từ Cự Giải. “Chúng tôi cũng là thành viên của câu lạc bộ nghiên cứu bí ẩn.”

“Vậy thì, có vẻ như tất cả chúng ta đều đi cùng một hướng. Chúng tôi có thể tham gia cùng hai quý cô được không?” Sư Tử đề nghị, chiếc khuyên môi của anh lấp lánh ánh bạc khi anh nhe răng cười. “Sức mạnh về số lượng, phải không?”

Xử Nữ và Thiên Bình trao nhau ánh mắt, sự e ngại của họ tan biến trước thái độ thân thiện của Sư Tử.

“Tất nhiên rồi.” Xử Nữ mỉm cười với một cái gật đầu đồng ý, ánh mắt cô chạm vào mắt Sư Tử với một cảm giác tin tưởng mới được tìm thấy. “Càng đông càng tốt.”

Bốn người bắt đầu đồng hành cùng nhau, sự nhiệt tình của Sư Tử lại dâng trào khi anh háo hức lôi kéo Xử Nữ và Thiên Bình vào cuộc trò chuyện sôi nổi. Với nụ cười ấm áp, anh hướng sự chú ý của mình đến hai người phụ nữ, sự tò mò khơi dậy trong anh.

“Vậy hai người là bạn thân à?” Sư Tử hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự thích thú khi liếc nhìn giữa Xử Nữ và Thiên Bình.

Thiên Bình, đã quen với thái độ nhiệt tình của Sư Tử, sự tự tin của cô tỏa sáng khi cô trả lời câu hỏi của anh. “Chúng tôi đã là bạn thân nhiều năm rồi.”

“Thật tuyệt khi được gặp những thành viên câu lạc bộ như hai cô! Hãy cho tôi biết, cả hai cô làm gì để giải trí?”

Xử Nữ, hơi ngượng ngùng trước sự tìm hiểu của Sư Tử, nở một nụ cười nhẹ. “Ồ, chúng tôi thích đi bộ đường dài và khám phá những địa điểm mới.” Cô trả lời một cách lịch sự nhưng có chút dè dặt, bản chất dè dặt của cô bộc lộ.

“Vậy, Xử Nữ, hãy kể cho tôi nghe về bản thân cô đi.” Sư Tử kêu lên, đôi mắt sáng lấp lánh đầy thích thú khi anh hướng sự chú ý về phía cô.

Xử Nữ cảm thấy một sự xấu hổ dâng lên trên má trước sự nhiệt tình của Sư Tử dành cho mình. “Ừm, thực ra tôi chỉ là một người bình thường thôi.” Cô khiêm tốn trả lời, ánh mắt cô rời khỏi cái nhìn mãnh liệt của Sư Tử.

Sự nhiệt tình của Sư Tử dường như chỉ tăng lên khi đối mặt với sự khiêm tốn của Xử Nữ, đôi mắt anh sáng lên khi anh cúi xuống gần hơn để nghe câu trả lời của cô.

“Cô nói cô chỉ là một người bình thường sao?” Anh lặp lại, giọng điệu có chút thích thú. “Tôi nghi ngờ điều đó.”

Xử Nữ đỏ mặt trước sự chú ý của Sư Tử, sự dè dặt thường ngày của cô càng tăng lên bởi ánh mắt mãnh liệt của anh. “Tôi chỉ là một người phụ nữ đơn giản.” Cô nhẹ nhàng nhấn mạnh, đôi mắt cô đảo đi đảo lại khi cô cố gắng né tránh ánh mắt của Sư Tử.

Không nản lòng trước những nỗ lực của Xử Nữ nhằm làm chệch hướng sự tò mò của anh, Sư Tử tiếp tục. “Nào, chắc chắn cô còn nhiều điều hơn thế nữa.” Anh kiên trì, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui tươi. “Sở thích của cô là gì? Niềm đam mê của cô?”

Trái tim Xử Nữ hơi căng lên trước sự chú ý liên tục của Sư Tử, nhưng cô vẫn thận trọng, ngần ngại tiết lộ quá nhiều về bản thân. “Tôi thích đọc sách, và... và dành thời gian giữa thiên nhiên.” Cô lảng tránh, giọng cô gần như thì thầm.

Đôi mắt Sư Tử lấp lánh phấn khích khi cô đề cập đến sở thích của mình, nhưng anh có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng của Xử Nữ khi mở lòng hoàn toàn. Bất chấp sự tò mò của mình, anh vẫn tôn trọng ranh giới của cô, quyết định chuyển cuộc trò chuyện sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn với hy vọng giúp cô cảm thấy thoải mái.

Thiên Bình đứng một bên quan sát cả hai, cảm thấy mình là một cái bóng đèn sáng chói.

Trong khi đó, Cự Giải vẫn giữ thái độ xa cách của mình, tiến về phía trước mà không thèm liếc nhìn lại những người khác. Cảm nhận được sự không quan tâm của anh, Thiên Bình im lặng đi theo, quan sát thái độ lạnh lùng của anh với vẻ tò mò.

Suy nghĩ một lúc, Thiên Bình quyết định bắt chuyện với Cự Giải, hy vọng có thể phá vỡ vẻ ngoài băng giá của anh. “Bạn của anh có vẻ nhiệt tình nhỉ.” Thiên Bình nhận xét, giọng điệu nhẹ nhàng khi cố gắng khơi dậy cuộc trò chuyện.

Ánh mắt của Cự Giải hướng về Thiên Bình, vẻ mặt anh khó hiểu khi cân nhắc lời nói của cô. Sau một lúc im lặng, cuối cùng anh cũng trả lời, giọng nói cộc cằn và không có chút ấm áp.

“Nhiệt tình, huh?” Anh lẩm bẩm, giọng điệu đầy hoài nghi. “Có vẻ như nó giống một mối phiền toái hơn đối với tôi.”

Khi Cự Giải thốt ra câu trả lời, giọng nói của anh trở nên trầm, gần như khàn, càng làm tăng thêm sự mãnh liệt trong lời nói của anh. Trái tim Thiên Bình lỡ nhịp trước âm thanh đó, mạch cô đập nhanh hơn một chút khi cô cảm thấy một sự phấn khích bất ngờ.

Không nản lòng, Thiên Bình quyết tâm lôi kéo anh vào cuộc trò chuyện. Cô bước nhanh hơn, sải bước của cô cũng giống như anh khi họ đi cạnh nhau. Ánh mắt của Thiên Bình dán chặt vào mắt Cự Giải, cường độ trong đôi mắt xám của anh đang thu hút cô. Đôi mắt lạnh lùng và xa xăm của anh dường như tương phản rõ rệt với ánh mắt ấm áp, mời gọi của cô.

“Có vẻ như có nhiều điều về anh hơn là những gì vừa nhìn thấy.” Cô nhận xét, giọng cô đều đều bất chấp nhịp tim đang đập rất nhanh. “Điều gì khiến anh chấp nhận tham gia buổi gặp mặt này? Anh có vẻ... khác biệt với những người khác.”

Lời nói của Thiên Bình lơ lửng trong không khí, sự táo bạo của cô trái ngược với thái độ xa cách của Cự Giải. Khi chờ đợi phản hồi của anh, cô không thể không tự hỏi những bí mật nào ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài băng giá của anh.

Vẻ mặt của Cự Giải vẫn bình thản khi anh tiếp thu những lời của Thiên Bình, đôi lông mày của anh hơi nhíu lại trong sự suy ngẫm. Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua trên nét mặt anh, một dấu hiệu tinh tế cho thấy sự táo bạo của cô đã khiến anh mất cảnh giác đôi chút.

Sau một lúc im lặng tưởng chừng như kéo dài, Cự Giải cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm và đo lường. “Có lẽ là tò mò.” Anh trả lời một cách khó hiểu, lời nói của anh đầy vẻ bí ẩn. “Và lời hứa sẽ trả lời những câu hỏi mà tôi vẫn chưa hỏi.”

Với một cái nghiêng đầu, ánh mắt của Cự Giải dừng lại ở Thiên Bình, một lời mời gọi thầm lặng để cô tìm hiểu sâu hơn về điều bí ẩn chính là anh. Vào khoảnh khắc đó, giữa sự tĩnh lặng của vùng núi tuyết, mối liên kết giữa Cự Giải và Thiên Bình bắt đầu hình thành, được rèn giũa bởi sự tò mò chung của họ và những bí ẩn phía trước.

Khi bốn người bọn họ bước đi cùng nhau, bí ẩn về bản chất thực sự của cuộc hành trình này vẫn lơ lửng trong không trung. Một cuộc trao đổi im lặng vẫn diễn ra giữa họ, mỗi người đánh giá đối phương trong sự yên tĩnh của khung cảnh đầy tuyết. Trong khoảnh khắc thoáng qua đó, giữa vùng núi tuyết bao la, tất cả bọn họ đều cảm thấy mình bị ràng buộc với nhau bởi một sợi dây vô hình của sự tò mò và mưu mô.

-----OoO-----OoO-----OoO-----

Khi hoàng hôn buông xuống phong cảnh núi tuyết, Thiên Yết và Bảo Bình lê bước dọc theo con đường quanh co hướng tới biệt thự hẻo lánh của Nhân Mã. Cơn gió lạnh buốt thổi qua không khí, mang theo những hạt tuyết nhảy múa như những viên kim cương nhỏ trong ánh sáng mờ dần. Đôi mắt tinh tường của Thiên Yết quan sát xung quanh, hơi thở của cô tạo thành những đám mây trong bầu không khí se lạnh. Một hạt tuyết nhẹ nhàng rơi xuống má cô, tan chảy khi chạm vào làn da ấm áp của cô.

Bảo Bình để ý đến bông tuyết và nhẹ nhàng vuốt nó đi bằng bàn tay đeo găng, cái chạm nhẹ nhàng lướt qua làn da của Thiên Yết.

“Tốt hơn rồi.” Bảo Bình thu tay về, một nụ cười nhỏ thoáng hiện trên khóe môi.

“Cảm ơn nhé, Bảo Bình.” Thiên Yết xoa gò má hơi ửng hồng của mình. “Vì đã đi cùng tôi.” Cô nói một cách biết ơn, giọng điệu chân thành khi cô liếc nhìn cậu với vẻ cảm kích.

“Không có gì đâu.” Bảo Bình thản nhiên trả lời, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy trấn an.

“Thầy Xà Phu sẽ không nghĩ chúng ta trốn học để đi hẹn hò đâu nhỉ.” Nhận được sự trấn an, Thiên Yết không thể cưỡng lại việc trêu chọc Bảo Bình một chút.

Bảo Bình cười khúc khích trước lời trêu chọc của cô, tiếng cười của cậu vang lên như một âm thanh chào đón giữa sự tĩnh lặng của núi tuyết.

Trong khi hai người bạn đang nói đùa, sự chú ý của họ bị thu hút bởi một bóng người ngồi cách đó không xa trên nền tuyết. Cô gái ngồi trên mặt đất, nét thanh tú của cô được làm nổi bật bởi những sợi tóc màu tím được búi lỏng. Đôi mắt cô, một màu tím đầy mê hoặc, lấp lánh những giọt nước mắt không rơi khi cô ôm lấy chiếc chân bị thương của mình.

Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, Thiên Yết vội vàng tiến đến gần cô gái, quan tâm hỏi. “Này, cậu có cần giúp đỡ không?”

Đôi mắt của Song Ngư sáng lên nhìn hai bóng người đang đến gần, trái tim cô lỡ nhịp trước khuôn mặt tuấn tú của chàng trai. Cố nén một nụ cười, cô bắt đầu giả vờ yếu đuối, nhẹ nhàng khóc nức nở khi than thở về vết thương được cho là của mình.

“Ôi, đau quá.” Song Ngư thút thít, giọng cô run lên vì giả vờ đau đớn khi cô ôm lấy chân mình. “Tôi... tôi bị bong gân ở chân.”

Lo lắng cho Song Ngư, Thiên Yết đề nghị giúp đỡ, giọng cô chứa đầy sự quan tâm. “Nhà cậu có ở gần đây không? Chúng tôi có thể đưa cậu về nhà.”

Phớt lờ câu hỏi của Thiên Yết, Song Ngư vẫn tiếp tục giả vờ đau khổ, tiếng khóc của cô ngày càng lớn hơn khi cô phàn nàn về đôi chân đau nhức của mình. “Đáng lẽ tôi phải đi gặp bạn bè, nhưng tôi không nghĩ bây giờ mình có thể đến đó được.”

Bảo Bình, quan sát sự tương tác, đã can thiệp bằng một gợi ý của riêng mình. “Có khả năng cô ấy đang đến biệt thự của Nhân Mã.” Cậu nói với Thiên Yết. “Đó là nơi duy nhất quanh đây. Cô ấy có lẽ cũng là thành viên của câu lạc bộ nghiên cứu bí ẩn của chúng ta.”

Khi nhắc đến biệt thự của Nhân Mã, Song Ngư kêu lên đầy phấn khích, hoàn toàn quên mất dáng vẻ đau đớn ban đầu của mình. “Vâng, tôi cũng là thành viên của câu lạc bộ!”

Vui mừng trước sự tiết lộ của Song Ngư, Thiên Yết quỳ xuống, quay lưng về phía Song Ngư và ra hiệu cho Song Ngư trèo lên lưng cô. “Chúng tôi cũng là thành viên của câu lạc bộ. Chúng tôi sẽ giúp cậu đến đó.”

Đáp lại thiện chí của Thiên Yết, một thoáng khinh thường hiện lên trên nét mặt Song Ngư, sự ghê tởm của cô được che đậy một cách mỏng manh khi cô hướng ánh mắt về phía Bảo Bình.

“Làm ơn, không phải cô ấy.” Song Ngư thủ thỉ, giọng ngọt ngào như mật khi cô hỏi Bảo Bình, đôi mắt mở to và cầu xin. “Thay vào đó, anh có thể giúp em được không?”

Lông mày của Bảo Bình hơi nhíu lại trước yêu cầu bất ngờ, cảm nhận được điều gì đó không ổn trong hành vi của Song Ngư. Bảo Bình nhận thấy ánh mắt khinh thường thoáng qua của Song Ngư đối với Thiên Yết, một cảm giác khó chịu dâng lên trong bụng cậu.

Phớt lờ yêu cầu của Song Ngư, Bảo Bình tiến về phía Thiên Yết lúc này đã rời khỏi tư thế quỳ, định kéo cô rời khỏi Song Ngư thì Thiên Yết - mù quáng trước sự ghét bỏ vô lý của Song Ngư dành cho mình - can thiệp.

“Cậu có thể giúp cô ấy không?” Thiên Yết hỏi, giọng cô tràn ngập lo lắng khi cô liếc nhìn Song Ngư.

Bảo Bình do dự một lúc, ánh mắt của cậu đảo qua đảo lại giữa Thiên Yết và Song Ngư. Cuối cùng, với một tiếng thở dài cam chịu, cậu miễn cưỡng gật đầu. “Được rồi.” Cậu lẩm bẩm, sự khó chịu hiện rõ khi cậu tiến về phía Song Ngư.

Bảo Bình chưa kịp hành động thì một tia đèn pin đột nhiên xuyên qua bóng tối, chùm sáng chói lóa chiếu thẳng vào con đường đầy tuyết. Giật mình, họ quay lại và nhìn thấy một bóng người đang sải bước về phía họ, hình bóng của hắn hoàn toàn tương phản với khung cảnh mùa đông.

Khi bóng người đó đến gần hơn, đường nét của hắn trở nên rõ ràng dưới ánh sáng chói lóa. Khuôn mặt của hắn được đẽo gọt và nổi bật, giống như một bức tượng cổ điển được tạc từ đá cẩm thạch, với những góc cạnh sắc nét và vẻ đẹp vượt thời gian. Mái tóc đen như bầu trời đêm của hắn tạo thành những lọn tóc rối bù trên khuôn mặt, trong khi đôi mắt của hắn lấp lánh như mã não bóng loáng, tối tăm và xuyên thấu, tỏa ra một luồng khí quyền lực và uy quyền đòi hỏi sự chú ý.

Đó là Ma Kết, sự hiện diện của hắn mang tính chỉ huy và thu hút, khi hắn tiếp cận nhóm với những bước tiến có chủ đích. Mặc bộ đồ trượt tuyết kiểu dáng đẹp, với ván trượt thản nhiên quàng qua một bên vai, hắn có vẻ hoàn toàn thoải mái giữa địa hình hiểm trở, thái độ tự tin càng làm tăng thêm sức quyến rũ của hắn.

Ánh mắt của Ma Kết quét qua cả nhóm, dừng lại trên Song Ngư lâu hơn những người khác một lúc. Song Ngư không thể không cảm thấy căng thẳng dưới sự giám sát của hắn, má cô đỏ bừng vì mong đợi.

Với một cái nhíu mày, Ma Kết hỏi họ bằng một giọng không cho phép tranh cãi. “Đứng chắn đường làm gì?” Giọng điệu kiên quyết của Ma Kết xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo, khi hắn nhướng mày quan sát nhóm người.

Thiên Yết bước tới, vẻ mặt nghiêm túc giải thích tình huống của họ. “Xin lỗi, chúng tôi không cố ý cản đường. Chúng tôi đang đến biệt thự trên núi tuyết.” Cô nói và chỉ về phía Song Ngư, người đang nhìn vào Ma Kết với vẻ vừa sợ hãi vừa mê hoặc. “Bạn của chúng tôi đang bị bong gân ở chân.”

Ánh mắt của Ma Kết chuyển sang Song Ngư lần nữa, mắt hắn hơi nheo lại khi đánh giá vết thương của cô.

“Các bạn đều là thành viên của câu lạc bộ nghiên cứu bí ẩn phải không?” Ma Kết hạ giọng điệu kiên quyết, thay vào đó giọng điệu của hắn mang theo sự tò mò khi hắn hướng câu hỏi của mình đến cả nhóm.

Thiên Yết gật đầu xác nhận, ánh mắt cô không hề dao động khi đối diện với người đàn ông trước mặt. “Đúng vậy.”

Ma Kết tháo ván trượt trên vai xuống và hỏi. “Cần giúp đỡ không?”

Trái tim của Song Ngư đập rộn ràng trước câu hỏi của Ma Kết, bị quyến rũ bởi vẻ ngoài uy nghiêm của hắn. Không cần hai người còn lại trả lời, với nụ cười dịu dàng và cái nghiêng đầu tinh tế, Song Ngư ngước nhìn Ma Kết qua hàng mi cụp xuống, nắm bắt cơ hội để đưa ra lời cầu xin của mình.

“Anh có thể... cõng em được không?” Song Ngư nhẹ nhàng hỏi, giọng cô có chút tổn thương khi cô nhìn Ma Kết bằng đôi mắt nai.

Bảo Bình theo dõi cuộc trò chuyện với cảm giác vừa bối rối vừa hoài nghi, những suy nghĩ của cậu quay cuồng khi cố gắng theo kịp sự thay đổi chóng mặt của Song Ngư. Cậu không thể rũ bỏ được cảm giác có điều gì đó không ổn từ cô nàng này.

Khẽ cau mày trước yêu cầu của Song Ngư, một nụ cười tự mãn hiện lên trên khóe môi Ma Kết khi hắn quan sát phản ứng của cô nàng. Hắn đã quen với việc thu hút sự chú ý ở bất cứ nơi nào hắn đến, nhưng cách Song Ngư không hề che giấu điều đó khuấy động một chút hứng thú trong hắn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Ma Kết cho phép mình đắm chìm trong ánh mắt nịnh nọt của Song Ngư, tận hưởng quyền lực mà hắn nắm giữ đối với các cô gái chỉ bằng một cái nhìn.

Sự miễn cưỡng của Bảo Bình có thể thấy rõ khi Ma Kết đưa cho cậu ván trượt tuyết. “Này, giữ cái này cho tôi.” Ma Kết hướng dẫn, giọng điệu bình thường nhưng ra lệnh.

Bảo Bình cầm lấy ván trượt tuyết, những ngón tay nắm lấy nó một cách ngập ngừng. Trong khi đó, Ma Kết dễ dàng bế Song Ngư lên theo kiểu cô dâu, ôm chặt cô vào lòng bằng một cái ôm chắc chắn.

Má Song Ngư đỏ bừng khi cô nép mình vào Ma Kết, tim cô đập thình thịch vì xấu hổ và phấn khởi. Cô liếc nhìn Thiên Yết, ánh mắt chứa đầy vẻ đắc thắng khi cô say sưa với sự chú ý của người đàn ông đẹp trai đang ôm cô trong vòm ngực.

Trong khi Thiên Yết vẫn tập trung vào sức khỏe của Song Ngư, Bảo Bình không thể không chú ý đến ánh mắt kiêu hãnh và ác ý của Song Ngư khi cô nhìn về phía Thiên Yết. Cậu không thể lay chuyển được cảm giác rằng Song Ngư không ngây thơ như vẻ ngoài, những hành động tính toán và sự quyến rũ lôi cuốn mà cô thể hiện từ nãy đến giờ đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong tâm trí nhạy bén của Bảo Bình.

Bảo Bình giữ suy nghĩ này cho riêng mình, vẻ mặt của cậu thể hiện sự thờ ơ lịch sự khi cả nhóm tiếp tục tiến về phía biệt thự, tia đèn pin của Ma Kết xuyên qua bóng chiều tà khi họ tiến sâu hơn vào vùng hoang dã đầy tuyết. Và khi họ bước đi, Bảo Bình không thể thoát khỏi cảm giác rằng cuộc hành trình của họ sắp có một ngã rẽ bất ngờ.