Chương 10: Mối nguy hiểm rình rập: Sự khởi đầu của hiểm họa

Thiên Yết đứng giữa khung cảnh thanh bình của núi tuyết, ánh mắt quét khắp cảnh vật để tìm kiếm dấu vết của người phụ nữ bí ẩn trong bộ kimono trắng mà cô đã thoáng thấy tối hôm qua. Không khí lạnh buốt má cô khi cô nheo mắt vì ánh nắng chói chang phản chiếu trên nền tuyết trắng nguyên sơ, hơi thở của cô hiện rõ trong bầu không khí lạnh giá. Nhưng bất chấp những nỗ lực của cô, khung cảnh vẫn im lặng một cách kỳ lạ, không có bất kỳ dấu hiệu nào của bóng dáng khó nắm bắt.

Nỗi bực bội gặm nhấm trong lòng Thiên Yết khi cô lê bước trong tuyết dày, đôi ủng lún xuống theo từng bước đi. Các giác quan của cô được nâng cao, từng tiếng gió xào xạc, từng tiếng tuyết lạo xạo dưới chân đều khiến cô cảnh giác hơn. Ngay khi cô chuẩn bị từ bỏ hy vọng, một tia sáng trong tuyết gần đó lóe lên lọt vào tầm mắt cô. Với cảm giác tò mò thận trọng, cô đi về phía nguồn sáng, tim đập thình thịch trong l*иg ngực.

Thiên Yết cúi xuống, cẩn thận nhặt vật nằm trong tuyết lên, những ngón tay đeo găng phủ lớp tuyết trắng xóa để lộ ra chiếc khuyên tai nạm ngọc bích sang trọng. Thiết kế phức tạp của nó không chỉ thể hiện sự sang trọng và tinh tế mà còn ngầm khẳng định địa vị cao quý của chủ sở hữu, đây là một vật phẩm hoàn toàn không phù hợp với những người phụ nữ bình thường. Những câu hỏi quay cuồng trong tâm trí cô khi cô kiểm tra chiếc khuyên tai, tự hỏi làm thế nào một món đồ có giá trị như vậy lại có mặt ở đây, một nơi hoang vu như vậy.

Trước khi Thiên Yết kịp làm sáng tỏ bí ẩn, một cơn ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng, khiến cô theo bản năng căng thẳng. Một cảm giác báo trước bao trùm lấy cô khi một luồng khí nham hiểm tràn ngập không khí, khiến cô rùng mình dọc sống lưng. Không hề báo trước, sự yên tĩnh của khung cảnh đầy tuyết tan vỡ khi một bóng dáng đầy đe dọa xuất hiện từ trong gió tuyết. Với phản xạ nhanh như chớp, Thiên Yết quay người lại.

Và rồi, trong khoảnh khắc kinh hoàng bị thời gian đóng băng, Thiên Yết thấy mình đang đối mặt với kẻ đang chuẩn bị tấn công mình. Một người phụ nữ mặc kimono trắng bồng bềnh, khuôn mặt bị che khuất bởi mái tóc rối bù, toàn thân chỉ toàn da bọc xương, cầm một chiếc rìu sáng loáng với ý định chết người. Đôi mắt của người phụ nữ bừng lên ngọn lửa, khuôn mặt méo mó của cô ta biến thành một chiếc mặt nạ giận dữ tột độ.

Với một động tác dứt khoát, người phụ nữ mặc kimono trắng tung ra một đường rìu hung hãn, nhắm thẳng vào thân hình dễ bị tổn thương của Thiên Yết. Nỗi kinh hoàng dâng trào trong huyết quản của Thiên Yết khi cô loạng choạng lùi về phía sau, né được cú vung rìu hung ác trong gang tấc. Tiếng rít sắc bén của lưỡi rìu cắt xuyên không khí khiến xương sống Thiên Yết rùng mình, cảm nhận được dòng adrenaline chạy khắp cơ thể.

Run rẩy vì sợ hãi, tâm trí Thiên Yết quay cuồng khi cô cố gắng hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình. Cô chợt nhận ra điều đó với sự rõ ràng đến rợn người - người phụ nữ trong bộ kimono trắng không chỉ là sự tưởng tượng của cô mà còn là một mối đe dọa hữu hình.

Thiên Yết với lấy con dao giấu dưới áo khoác, chuẩn bị tự vệ trước mối đe dọa bất ngờ này. Khi Thiên Yết nắm chặt chuôi dao, trái tim cô đập trong l*иg ngực theo nhịp điệu nguyên sơ, từng nhịp vang lên như sấm sét của sự sợ hãi và quyết tâm. Khi cô đối mặt với người phụ nữ không có dấu hiệu đình chiến, hàng loạt những câu hỏi vang lên trong đầu cô: Người phụ nữ này là ai, tại sao cô ta lại tấn công cô, và tại sao cô ta lại trông có vẻ giận dữ đến vậy?

Nhưng trước khi Thiên Yết kịp chuẩn bị tinh thần cho cuộc đυ.ng độ sắp xảy ra, người phụ nữ mặc kimono trắng lại lao về phía cô với một tiếng hét kinh hoàng, chiếc rìu của cô ta chém vào không khí với độ chính xác chết người. Bản năng của Thiên Yết trỗi dậy, cô nhảy sang một bên, tránh được đòn chí mạng trong gang tấc.

Vung mạnh cây rìu, người phụ nữ giáng xuống loạt đòn tấn công dồn dập khiến mảng tuyết tung tóe bao phủ cả không gian, làm Thiên Yết mất phương hướng khi cô cố gắng đứng vững trên địa hình trơn trượt. Cảm giác sợ hãi tột độ chạy rần khắp cơ thể, kí©h thí©ɧ mọi giác quan khi Thiên Yết cố gắng dự đoán hướng tấn công tiếp theo của đối thủ.

Nhưng người phụ nữ đó không hề có ý định dừng lại, những cú vung rìu linh hoạt và chuẩn xác như đã được tính toán khiến Thiên Yết liên tục phải né tránh những đòn tấn công hiểm hóc, mỗi nhát đe dọa cắt đứt cả thịt lẫn xương của cô.

Uốn cong người và lách mình với sự nhanh nhẹn của một vũ công, Thiên Yết né tránh hết mình để thoát khỏi những đòn tấn công chết người của đối phương, mỗi động tác là một màn trình diễn giữa ranh giới sống và chết. Cái lạnh buốt giá cắn vào da thịt nhưng Thiên Yết không để ý, tập trung toàn bộ sức lực để giữ mạng sống của mình trước sức ép đang đè nặng.

Trong nỗ lực tuyệt vọng để giành thế thượng phong, Thiên Yết né sang trái trước khi lao sang phải, con dao găm của cô lóe sáng dưới ánh mặt trời khi nó cắt xuyên qua một mảnh vải của lớp áo kimono của người phụ nữ. Người phụ nữ mở to mắt ngạc nhiên, cố gắng thích nghi với sự thay đổi chiến thuật đột ngột của Thiên Yết, chiếc rìu của cô ta rít qua mục tiêu trong gang tấc.

Thiên Yết bất ngờ tóm lấy cánh tay của người phụ nữ, khiến cô ta không kịp trở tay. Lợi dụng sự bất ngờ của cô ta, Thiên Yết vung con dao về phía trước với tốc độ cực nhanh, lưỡi dao sáng loáng đã sẵn sàng hạ gục đối thủ. Thiên Yết đã tính toán chính xác từng bước đi của mình, mỗi động tác đều nhanh gọn và chuẩn xác, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Với sự tập trung cao độ và phản xạ nhạy bén, Thiên Yết đã nắm chắc phần thắng trong cuộc đối đầu này.

Nhưng số phận đã có kế hoạch khác.

Khi người phụ nữ hồi phục sau sự ngạc nhiên ban đầu, đôi mắt cô ta nheo lại với một quyết tâm lạnh lùng, bàn tay da bọc xương siết chặt cán rìu. Cô ta chuyển hướng tấn công, chiếc rìu vung thẳng về phía khuôn mặt của Thiên Yết với độ chính xác chết người.

Thời gian dường như chậm lại khi Thiên Yết chuẩn bị tinh thần cho tác động không thể tránh khỏi, cơ bắp của cô căng lên theo bản năng sinh tồn nguyên thủy. Cái lạnh buốt giá của không khí miền núi tuyết dường như thấm vào tận xương tủy của cô, làm tăng thêm cảm giác về cái chết đang treo lơ lửng trong không khí.

Trong giây phút cận kề giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, dòng suy nghĩ duy nhất vụt qua tâm trí cô như một tia chớp lóe sáng trong tuyệt vọng.

“Song Tử, cứu tớ…”

“Đoàng!”

Và rồi, trong một sự xoay vần bất ngờ của số phận, một viên đạn không biết từ đâu xuất hiện, lao vυ"t qua không trung với tốc độ ánh sáng, bắn xuyên qua lòng bàn tay đang vung lên người phụ nữ. Tiếng súng vang lên phá vỡ sự im lặng đáng sợ của ngọn núi tuyết, viên đạn xé toạc không khí với độ chính xác chết người.

Một tiếng kêu đau đớn phát ra từ môi người phụ nữ khi viên đạn trúng đích, khiến những cơn đau đớn lan khắp cơ thể cô ta. Lực va chạm khiến tay cầm rìu của cô ta lung lay, vũ khí tuột khỏi ngón tay và rơi xuống đất tạo ra một tiếng vang nhỏ.

Trước sự xuất hiện đột ngột và không thể ngờ tới, Thiên Yết không khỏi bàng hoàng đến nỗi không tin vào chính mắt mình. Cô sửng sốt nhìn Song Tử bước đến gần, tay cầm khẩu súng lục bốc mùi thuốc súng nồng nặc hòa lẫn với mùi kim loại tanh tưởi của máu. Cảm xúc nhẹ nhõm dâng tràn trong lòng Thiên Yết như một cơn sóng choáng ngợp, xen lẫn với nỗi lo lắng khi cô nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Người phụ nữ hét lên đau đớn khi viên đạn xé nát da thịt, tiếng kêu của cô ta vang vọng từ những đỉnh núi phủ tuyết trong một giai điệu đầy ám ảnh của đau đớn và tuyệt vọng. Người phụ nữ loạng choạng lùi về phía sau, ôm chặt cánh tay bị thương của mình với vẻ vừa sốc vừa giận dữ. Máu rỉ ra từ vết thương do đạn bắn, nhuộm đỏ màu tuyết nguyên sơ khi cô ta cố gắng lấy lại thăng bằng.

Nhưng ngay cả khi cô ta quằn quại trong đau đớn, đôi mắt của cô ta vẫn rực lửa dữ dội, thể hiện một sự quyết tâm ớn lạnh trong ánh mắt của cô ta khiến Thiên Yết rùng mình.

Khuôn mặt của Song Tử không chút biểu cảm đối diện với bộ dạng đau khổ và căm giận của người phụ nữ. Khẩu súng trên tay được giơ lên lần nữa. Không một chút chần chừ, lần này Song Tử lia thẳng nòng súng vào đầu của người phụ nữ, thể hiện quyết tâm gϊếŧ chết cô ta.

Trước khi Song Tử kịp nổ súng, Thiên Yết đã lao đến chắn trước mặt người phụ nữ. Đôi mắt kiên định của Thiên Yết nhìn thẳng vào Song Tử, giọng nói chất chứa sự cầu xin tuyệt vọng.

“Đừng gϊếŧ cô ta, Song Tử!”

Khi Thiên Yết lao tới để chặn khuôn mặt người phụ nữ khỏi tia lửa của Song Tử, một thoáng ngạc nhiên thoáng qua trên nét mặt vô cảm của Song Tử. Ánh mắt lạnh lùng, tính toán của cậu dao động trong giây lát, để lộ một chút xung đột bên dưới lớp mặt nạ thờ ơ mà cậu đeo một cách thành thạo.

Trong khoảnh khắc ấy, vô vàn cung bậc cảm xúc giằng xé trong tâm trí Song Tử, mỗi cung bậc đấu tranh giành quyền kiểm soát vẻ ngoài được dựng xây cẩn thận của cậu. Sự bối rối đan xen thất vọng khi cậu cân đo giữa khát khao nhổ sạch tận gốc vấn đề với lời cầu xin không lời vang lên trong đôi mắt Thiên Yết.

Đối với một người đàn ông đã quen với sự lừa dối và thao túng, sự bối rối đột ngột xâm nhập là một cảm giác xa lạ, khiến cậu cảm thấy khó chịu giống như hóc xương cá. Tay cầm khẩu súng của cậu chùng xuống, ngón tay lơ lửng trên cò súng một cách không chắc chắn khi phần lương tri lên tiếng mách bảo rằng cậu không nên làm tổn thương cảm xúc của Thiên Yết.

Song Tử biết rõ rằng Thiên Yết không nỡ để bất cứ ai chết trước mặt mình. Cô nàng này thật ngốc khi thương xót cả kẻ thù.

Cuối cùng, chính ký ức về niềm tin vững chắc của Thiên Yết dành cho cậu đã giữ vững bàn tay của Song Tử. Với một tiếng thở dài nặng nề, cậu hạ khẩu súng xuống, quyết định nhượng bộ được đưa ra, mặc dù miễn cưỡng.

Thiên Yết đưa mắt nhìn khẩu súng đang chậm rãi hạ xuống, ánh mắt cô thoáng hiện lên một tia sáng nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng. Cô hiểu rằng Song Tử đã nhượng bộ cô, không tiếp tục hành động nữa.

Nhận thấy tình hình này, người phụ nữ liền chớp lấy thời cơ trốn thoát, kéo lê thân mình đầy thương tích, nhuốm máu hòa vào bóng tối đang bao trùm ngọn núi tuyết lạnh lẽo. Song Tử nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang khuất dần của người phụ nữ với ánh mắt long sòng sọc, hiểu rằng mối đe dọa này sẽ không dễ dàng bị chế ngự.

Khi người phụ nữ hoàn toàn biến mất, Thiên Yết thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt lóe lên vẻ vừa biết ơn vừa kiệt sức. Cô quay sang Song Tử, ánh mắt cô dịu đi khi cô nhận ra sự hỗn loạn khắc sâu trên nét mặt cậu.

Với một cái chạm nhẹ nhàng, Thiên Yết vươn tay ra, đặt cả hai tay lên má Song Tử và hướng ánh mắt cậu gặp mắt cô. Có sự dịu dàng trong cái chạm của cô, một sự cảm thông thầm lặng trôi qua giữa họ khi cô tìm cách xoa dịu cơn bão đang hoành hành trong tâm hồn rắc rối của Song Tử.

“Đừng làm ánh mắt đó mà.” Thiên Yết nhẹ nhàng thì thầm, giọng cô vuốt ve dịu dàng trong không khí lạnh lẽo. Lời nói của cô lơ lửng giữa họ, chất chứa những cảm xúc không thể nói ra, một lời cầu xin thầm lặng để Song Tử hãy buông bỏ bóng tối đang đe dọa nuốt chửng cậu.

Đôi mắt Song Tử mở to ngạc nhiên, trong sâu thẳm đôi mắt ấy thoáng hiện lên một tia tổn thương khi cậu nhìn vào ánh mắt kiên định của Thiên Yết. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bóng tối tràn ngập trái tim đen tối của cậu bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho một tia lương tri le lói mỏng manh.

Nhưng trước khi cậu có thể tìm được từ ngữ để đáp lại, một mặt nạ thờ ơ bao trùm lên nét mặt của Song Tử, những bức tường của cậu quay trở lại vị trí cũ một cách dứt khoát lạnh lùng khi cậu rời khỏi sự đυ.ng chạm của Thiên Yết.

Thiên Yết lặng lẽ rút đôi tay mềm mại về, đôi mắt đen sâu thẳm, kiên định vẫn dõi theo từng cử chỉ của Song Tử.

Giờ đây, họ đứng trước mặt nhau trong im lặng. Không gian ngập tràn sự nặng nề của những lời lẽ khó nói, như thể có một tảng đá lớn đè chặt lên trái tim cả hai. Cả Song Tử và Thiên Yết đều hiểu rằng sợi dây liên kết ngang trái giữa họ vẫn chưa hề đứt, nhưng cũng biết rằng mối quan hệ ấy không thể nào nguôi ngoai trở lại như thời ban đầu.

Sợi dây liên kết đó đã trải qua quá nhiều giông tố, thử thách, những hiểu lầm cứ chồng chất lên nhau thành từng lớp, vô tình kéo họ ra xa nhau. Như những chiếc lá khô rơi rụng khỏi cành, mối quan hệ của họ dù có cố níu giữ cũng chẳng thể nào xanh tươi trở lại, chỉ thêm héo tàn và đau đớn.

Im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng gió vi vu thổi qua những kẽ hở, như muốn xóa nhòa đi những hồi ức buồn vui đã qua. Thiên Yết và Song Tử cứ đứng đó, mỗi người chìm đắm trong những suy tư riêng, không biết bao giờ mới có thể nhấc chân lên để bước về phía biệt thự đang sáng đèn.

Ở trung tâm ngọn núi phủ tuyết trắng, giữa vòng xoáy của những ham muốn xung đột và những sự thật bị che giấu, mối liên kết giữa họ vẫn sẽ bền vững, kiên định và kiên cường, rất lâu sau khi tuyết tan.

-----OoO-----OoO-----OoO-----

Khi hương thơm hấp dẫn của những món ăn vừa mới ra lò bao trùm khắp không gian biệt thự, hai người hầu gái Thiên Cầm và Thiên Tuyền bưng những món ăn hấp dẫn vào phòng ăn. Mỗi bước chân của họ như báo trước lời hứa về một bữa tiệc thịnh soạn, bàn tay của họ cẩn trọng bày trí những món ăn tinh tế lên bàn.

Cùng lúc đó, Xử Nữ nhẹ nhàng tháo chiếc tạp dề, trên tay vẫn thoăn thoắt thực hiện công đoạn bài trí cuối cùng. Đôi mắt tinh tường của cô phản ánh tính cách cầu toàn trong bản chất. Với mỗi món ăn được đặt lên bàn, cô đều tỉ mỉ sắp xếp sao cho vừa đảm bảo tính thẩm mỹ, vừa tôn lên trọn vẹn hương vị của chúng.

Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn đã đánh thức vị giác của những người khác, khiến họ lần lượt bước xuống cầu thang, hướng về phòng ăn. Thiên Bình và Sư Tử chứng kiến sự chăm chút của Xử Nữ, lập tức bước tới để hỗ trợ, sự háo hức giúp đỡ thể hiện rõ qua từng cử chỉ thoăn thoắt của họ.

“Xử Nữ, cậu đúng là người phụ nữ hoàn hảo về mọi mặt.” Thiên Bình kêu lên, một nụ cười ấm áp nở trên môi khi cô ngưỡng mộ khung cảnh bàn ăn thịnh soạn bày ra trước mặt họ. “Cái này trông hoàn toàn tinh tế.”

Sư Tử nhiệt tình gật đầu, đôi mắt anh ánh lên sự phấn khích khi quan sát chiếc bàn. “Ừ, tôi nóng lòng muốn thưởng thức toàn bộ chúng!” Anh háo hức nói thêm, bụng anh cồn cào chờ đợi bữa ăn ngon lành.

Khi cả nhóm quây quần quanh bàn ăn, không khí háo hức dâng trào, hòa quyện với hương thơm nồng nàn của bữa tiệc bày ra trước mắt họ. Sư Tử không lãng phí thời gian kéo ghế ra và ngồi xuống, sự thèm ăn của anh dường như vô độ. Không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của những món ăn thơm lừng đang bày sẵn trước mắt, Sư Tử nhanh tay chộp lấy một miếng thịt bò và cho vào miệng, ngay sau đó nhận lại ánh nhìn lườm nguýt từ Xử Nữ, làm cho miếng thịt bò không thể nuốt trôi xuống cổ họng.

Kim Ngưu làm theo, cử động của cô thận trọng hơn nhưng không kém phần háo hức khi ngồi vào ghế với cảm giác yên lặng chờ đợi. Những người khác vừa tự mình lau chùi bát đũa vừa trò chuyện sôi nổi, giọng của họ vượt lên trên tiếng ồn ào khi họ trao đổi những câu nói đùa vui vẻ, hòa lẫn với tiếng leng keng của ly và tiếng xào xạc của khăn ăn.

Khi mọi người bắt đầu động đũa, Sư Tử, người nổi tiếng với bản tính hòa đồng, không thể không nhận thấy sự vắng mặt của Song Tử và Thiên Yết trên bàn ăn tối. “Này mọi người, Song Tử và Thiên Yết đâu rồi?” Sư Tử hỏi, giọng anh mang theo sự quan tâm thực sự khi anh nhìn quanh phòng xem có dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của họ không.

Bảo Bình vốn có mối quan hệ thân thiết với Thiên Yết, lúc này mới chú ý đến sự vắng mặt bất thường của cô. Một tia lo lắng xen lẫn với sự phức tạp thoáng qua trong sâu thẳm đôi mắt của Bảo Bình khi cậu tự hỏi sự vắng mặt cùng lúc của Song Tử và Thiên Yết lúc này có phải là ngẫu nhiên hay không?

“Nhưng nếu cô ấy hiện tại đang ở bên cậu ta, có lẽ mọi thứ không đến nỗi đáng lo.” Bảo Bình nghĩ thầm, quyết định sẽ không nói gì.

Sau câu hỏi của Sư Tử, những người khác cũng bắt đầu chú ý đến sự vắng mặt của Song Tử và Thiên Yết. Kim Ngưu tinh ý liếc quanh bàn trước khi trả lời. “Em đã không nhìn thấy họ kể từ khi chúng ta tụ tập ở tầng dưới. Có lẽ họ vẫn đang chuẩn bị?”

“Có lẽ họ đang tận hưởng khoảng thời gian riêng tư cùng nhau.” Song Ngư xen vào với một gợi ý không mấy tế nhị, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch không có ý tốt khi suy đoán về hành động hiện tại của hai người.

Khi Song Ngư buông ra những lời không mấy tế nhị, Xử Nữ cau mày, đáp trả bằng một thái độ nghiêm túc. “Đừng vội kết luận. Có thể họ đang chậm một chút so với kế hoạch riêng của họ. Tôi chắc chắn họ sẽ sớm tham gia cùng chúng ta.”

Sau nhiều lần hòa giải những cuộc cãi vã, Nhân Mã đã tích lũy được không ít kinh nghiệm xử lý tình huống như thế này. Nhận thấy lời nói của Xử Nữ có nguy cơ châm ngòi cho một cuộc chiến mới, Nhân Mã lập tức vỗ tay ra hiệu cho mọi người thôi bàn tán, kéo sự chú ý của mọi người trở lại với bàn thức ăn.

“Được rồi, mọi người. Họ có công việc riêng của họ mà. Thay vì cứ chờ họ, chúng ta nên bắt đầu bữa ăn thôi.”

Khi giọng nói điềm tĩnh của Nhân Mã xua tan sự căng thẳng như một liều thuốc xoa dịu, mọi người ổn định chỗ ngồi và bắt đầu tham gia vào bữa tiệc được bày ra trước mặt, nụ cười của họ nhanh chóng quay trở lại khi thưởng thức những món ăn ngon.

Giữa những điệp khúc khen ngợi vang lên, Nhân Mã không khỏi bày tỏ sự ngưỡng mộ trước tài nấu nướng của Xử Nữ. “Xử Nữ, hôm nay chị nấu ăn cùng anh Thời Chung à?” Anh hỏi, nhìn cô với vẻ tôn trọng.

Xử Nữ gật đầu mỉm cười khiêm tốn, đôi mắt sáng ngời biết ơn sự chỉ dẫn của Thời Chung. “Đúng vậy, anh Thời Chung quả thực là một đầu bếp tài năng. Anh ấy đã dạy tôi rất nhiều điều.” Xử Nữ đáp, lời nói của cô khiến những người khác gật đầu đồng tình và ngưỡng mộ.

“Chị thật khéo léo, Xử Nữ. Em cũng thích nấu ăn lắm.” Kim Ngưu khen ngợi, sự ngưỡng mộ hiện rõ trong ánh mắt khi cô nhìn Xử Nữ.

Xử Nữ vẫn mỉm cười khiêm tốn, đáp lại lời khen của Kim Ngưu bằng cái gật đầu biết ơn. “Cảm ơn Kim Ngưu. Khi nào có dịp, chị rất muốn được thử tài nấu ăn cùng với em đấy.”

“Luôn luôn hoan nghênh chị.” Kim Ngưu trả lời nồng nhiệt, giọng điệu ấm áp và mời gọi khi cô hoan nghênh ý tưởng hợp tác của Xử Nữ.

Lúc này, Thiên Tuyền bưng tới nồi lẩu nóng hổi, rực rỡ hoa văn được đặt chính giữa bàn ăn. Thấy món lẩu khoái khẩu của mình, đôi mắt Sư Tử sáng bừng như đèn pha ô tô, hăm hở xung phong đảm đương món lẩu, tự nhận mình là “tướng quân lẩu” khi bắt đầu thích thú cho từng loại rau và topping hấp dẫn vào nồi.

Mọi người dường như đã quen với sự nhiệt tình của Sư Tử, nên chẳng có ý kiến gì.

Khi hương thơm thơm ngon của nồi lẩu tràn ngập không khí, bao tử của mọi người lại réo lên háo hức. Mỗi người bắt đầu tự nhúng những loại topping yêu thích của mình vào nồi nước lẩu đang sủi bọt, những đôi đũa khéo léo di chuyển giữa nồi lẩu.

Sư Tử đưa mắt nhìn tòa thành topping cao ngất ngưởng bên trong nồi lẩu đang sôi, miệng anh chảy nước miếng vì thèm thuồng. Không chút do dự, anh giơ đôi đũa hướng vào nồi, định thưởng thức bữa tiệc trước mắt.

Xử Nữ vốn là người có tiếng nói lý trí đã nhanh chóng can thiệp ngăn cản. “Đợi đã Sư Tử. Lẩu vẫn chưa chín mà, anh sẽ bị đau bụng đấy.”

Nhưng sự thèm ăn đã lấn át khả năng phán đoán tốt hơn của Sư Tử, không để ý đến lời cảnh báo của Xử Nữ. Sư Tử gắp một miếng thịt bò kobe mọng nước từ trong nồi lẩu và cho vào miệng với nụ cười toe toét. Hương vị thơm ngon bùng nổ trên vị giác của anh, khiến Sư Tử thở dài mãn nguyện.

Thấy vẻ mặt mãn nguyện của Sư Tử, những người khác cũng làm theo, háo hức gắp thức ăn trong nồi lẩu nóng hổi và khen ngon mỗi miếng. Tiếng cười và cuộc trò chuyện tràn ngập không khí khi họ thưởng thức bữa tiệc chung, sự phấn chấn hiện lên trên khuôn mặt của mỗi người.

Tuy nhiên, ngay khi Sư Tử đứng dậy và với tay lấy một miếng thịt khác từ trong nồi lẩu, một cơn chóng mặt đột ngột tràn qua anh, khiến chân anh loạng choạng.

“Sư Tử, cậu làm sao vậy?” Cự Giải ngồi cạnh lập tức nhận ra Sư Tử đang không ổn, nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt khi anh hỏi.

Sư Tử không thể trả lời, vẻ mặt anh vặn vẹo khó chịu khi một cơn đau nhói xuyên qua bụng, tay anh run rẩy khi ôm lấy ngực mình trong đau đớn.

Căn phòng rơi vào sự im lặng và khó hiểu khi họ chứng kiến tình trạng của Sư Tử ngày càng xấu đi trước mắt họ. Khuôn mặt của Sư Tử ngày càng tái nhợt, những giọt mồ hôi đọng trên trán khi anh cố gắng lấy lại hơi thở. Sự hoảng loạn lập tức lan khắp cả phòng khi họ nhận ra có điều gì đó không ổn, và tiếng hét hoảng loạn của Song Ngư đã phá vỡ bầu không khí vui vẻ, khiến họ rơi vào hỗn loạn.“Á! Thức ăn có độc!”