Chương 12: Người máy

Edit: Văn Văn.

Người giúp việc kinh ngạc nhìn Lạc Trạm.

Khi phải nhận lệnh lão gia tử xuống dưới mời người, hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhìn Lạc Trạm phủi tay chạy lấy người, sau đó tự mình dọn dẹp cục diện lộn xộn.

Không nghĩ đến đêm nay tiểu thiếu gia Lạc gia khó tính nhất của bọn họ giống như đã đổi tính, còn đồng ý thật ấy chứ.

Người giúp việc không thể tưởng tượng được, muốn xác nhận lần nữa: "Thiếu gia, ngài vừa nãy nói đã biết là thật sao?"

Lạc Trạm nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn.

Người giúp việc được câu 'trả lời', đè xuống nghi ngờ trong lòng, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: "Vậy thiếu gia và Đường tiểu thư chờ ở đây một lát, tôi đi mời vị tiểu thư nhỏ qua."

"..."

Lạc Trạm cau mày, liếc nhìn qua một bên.

Hóa ra lúc đang nói chuyện, Đường Lạc Thiển đã đi đến bên cạnh anh rồi.

Đường Lạc Thiển mới vừa lại đây liền nghe thấy lời người giúp việc nói, trên mặt có hơi thẹn thùng, tươi cười lập tức cứng đờ, sau khi phản ứng, cô ta không tin mà nhìn qua, "Con nhỏ... Đường Nhiễm cũng phải đi cùng chúng ta lên sao?"

"Lão gia đã phân phó như thế." Người giúp việc đáp.

"..." Đường Lạc Thiển cắn cắn môi, cảm xúc trong mắt thoáng qua chút phẫn hận và bất mãn.

Nhưng hắn đã nói đó là ý của Lạc lão tiên sinh, Lạc Trạm còn đứng bên cạnh cô ta, cho dù cô ta muốn phát tí tính tình nhỏ, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Chờ người giúp việc tìm được hướng Đường Nhiễm đi qua, Đường Lạc Thiển do dự, nhìn sang Lạc Trạm.

Cô ta cố gắng hết sức đem biểu cảm chính mình thành độ cong tươi cười vừa lòng nhất bày ra, giọng cũng ép đến mềm mại: "Lạc Trạm, em nghe nói hôm nay giọng của anh không được thoải mái, anh có muốn em--"

Lời còn chưa dứt, mí mắt Lạc Trạm nâng nâng, như thể bị nhắc nhở cái gì đó.

Anh phớt lờ Đường Lạc Thiển, xoay người đi lại ghế sô pha của mình, cúi người lôi ra một vật hơi mỏng từ trong khe hở.

Ban đầu mọi người trong tiệc đều nhìn chằm chằm động tĩnh của vị thiếu gia này, thấy anh ta đột nhiên có động tác, ánh mắt mỗi người đều tò mò rơi xuống đây.

Nhìn rõ vật trong tay Lạc Trạm là gì, tất cả mọi người đều phát ngốc--

Đó là một bản viết tay được ép trên một tờ giấy trắng, còn có một cây bút.

Thiếu niên cách gần đó tò mò hỏi: "Lạc thiếu, anh đây là...?"

Lạc Trạm lười biếng rũ mắt, một tay nâng bản viết tay, cắn mở nắp bút, viết một hàng chữ rồng bay phượng múa:

【Cổ họng bị đau, không nói chuyện được.】

Thiếu niên ngây người, "Tuy rằng có nghe quản gia của anh nói rồi, nhưng mà hồi nãy... Không phải còn rất tốt sao?"

Lạc Trạm cụp mắt xuống, viết tiếp, sau đó lười nhác giơ ra:

【Phát tác từng cơn.】

Mọi người: "...."

Hay cho một câu phát tác không liên tục.

Mà lúc này ở góc sân thượng, Đường Nhiễm ghé vào trên tay vịn sô pha, một bên xoa nhẹ bụng mình, một bên tự mình ngâm nga xong bài《Đom đóm bay》[1] luôn rồi.

Cho đến khi tiếng bước chân của người giúp việc đi qua, mới lôi kéo sự chú ý của cô. Suy đoán ra hình như đối phương đang tiến về phía mình, Đường Nhiễm ngồi dậy, thật cẩn thận chạm vào cây gậy bên tay vịn.

"Đường Nhiễm tiểu thư?" Người giúp việc dò hỏi.

Đường Nhiễm bất an gật đầu, "Là tôi."

"Lão gia nhà chúng tôi mời cô và Đường tiểu thư cùng lên thư phòng trên lầu với thiếu gia."

"Lão tiên sinh? Kêu tôi cũng đi lên sao?" Đường Nhiễm bất ngờ hỏi.

Trong ấn tượng của cô có nghe nói qua vị chủ nhân Lạc gia này, nhưng cô chưa từng giao du với đối phương, có tí không hiểu rõ tại sao còn muốn gặp chính mình.

Người giúp việc nói: "Lão gia đặc biệt có dặn dò qua, muốn thiếu gia đưa Đường Nhiễm tiểu thư cùng đi lên."

Đường Nhiễm ngập ngừng, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu gia... Có phải là Lạc Trạm không?"

Hắn hơi sửng sốt: "Đúng vậy."

"Ừm, được rồi."

Yên tĩnh vài giây, cô gái sờ soạng đứng dậy từ trên ghế sô pha, nắm chặt cây gậy nhẹ nhàng thử thăm dò khu vực xa lạ trước mặt mình.

Sau đó, cô ngẩng mặt lên về hướng phát ra âm thanh của người nọ, "Làm phiền anh dẫn đường giúp tôi."

"Đương nhiên. Đường tiểu thư mời đi theo tôi."

"..."

Đường Lạc Thiển đứng ở lối ra vào của sân thượng, nhìn người giúp việc Lạc gia dắt cô gái nhỏ chống cây gậy bước đến, vốn sắc mặt cô ta đã khó coi, bây giờ liền âm trầm xuống.

Đứng tại chỗ cứng đờ một hồi, Đường Lạc Thiển có chút phẫn hận cắn chặt răng, quay đầu sang Lạc Trạm- người từ đầu tới cuối đều không nhìn cô ta.

"Lạc Trạm, con nhỏ đó đi chậm quá, em không muốn đợi nó. Anh-- anh không muốn lên lầu trước sao?"

Lạc Trạm cầm bản viết tay bỏ vào túi quần, bản thân dựa vào bức tường thấp của sân thượng, vẻ mặt nhàn nhã mà nhìn về phía góc sân thượng.

Cô gái chống cây gậy bước rất chậm. Bộ váy lễ phục cô đang mặc hôm nay trông nhìn phá lệ mê người dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, phần eo được đường váy phác họa ra càng thêm tinh tế, dưới làn váy lộ ra nửa bắp chân trắng như tuyết ở nơi ánh đèn mờ ảo này càng giống như ngọc thạch xinh đẹp.

Có vẻ do hơi khẩn trương, cô gái càng đến gần, Lạc Trạm càng có thể nhìn rõ những ngón tay trắng nõn của cô đang gắt gao nắm chặt gậy, cái cằm trắng nõn hơi nhọn nửa móc nửa kéo dài theo đường viền cổ, cánh môi màu đỏ nhạt ẩn hiện một chút nhấp nhẹ.

Có lẽ là do 'lần đầu tiên" gặp được tiểu thiếu gia Lạc gia trong lời đồn có tính cách lạnh lùng lại xấu tính, cô gái bất an đến ngay cả sợi tóc cũng lộ ra.

Lạc Trạm thấp mất, cười khẽ.

Năm lần bảy lượt bị làm lơ, tính tình tiểu thư Đường Lạc Thiển cuối cùng đè xuống không được.

Cô ta bực bội, dậm dậm chân, "Lạc Trạm!"

Rốt cuộc Lạc Trạm có phản ứng.

Nụ cười vừa tắt, anh lạnh nhạt giương mắt, con ngươi đen như mực, không có bất kỳ cảm xúc gì nhìn về hướng Đường Lạc Thiển.

Đường Lạc Thiển bị đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm đến trong lòng run lên, có chút muốn rút lui. Nhưng ánh mắt thoáng thấy Đường Nhiễm đã từ từ đi tới trước mặt bọn họ cách không xa, cô ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, "Tôi đang nói chuyện với anh đó, anh nhìn người khác làm gì?"

"..."

Cách hơn hai mét, Đường Nhiễm chần chờ dừng chân lại.

Cô nghe thấy giọng của Đường Lạc Thiển, chỉ có điều hơi ngạc nhiên: Kể từ khi cô quen biết người chị gái Đường Lạc Thiển này mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu nghẹn khuất lại cố nhẫn nhịn của vị đại tiểu thư ấy đến vậy.

Hình như đang nói chuyện với tiểu thiếu gia Lạc gia kia?

Nghĩ đến người kia xấu tính còn thích mắt đẹp ở bên cạnh mình, Đường Nhiễm cầm càng chặt cây gậy trong tay.

Đường Lạc Thiển nghiến răng, miễn cưỡng cười, "A, có phải anh không muốn đi cùng với nó đúng không? Đường Nhiễm nhìn không thấy gì, nếu anh phiền chuyện này, vậy chúng ta liền đi trước đi?"

"..."

Đường Nhiễm lo lắng siết chặt gậy.

Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

Quen biết nhau được mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy một cô bé trong tình trạng phòng thủ toàn thân trên dưới như một con nhím nhỏ muốn dựng gai góc khắp cả thân-- rõ ràng vì anh mà hướng tới, nhưng càng xem anh càng cảm thấy thích thú.

Chỉ có điều bên cạnh có người ồn ào quá...

Lạc Trạm nhíu mày, nghĩ nghĩ, anh lập tức lấy bản viết tay, trên mặt viết xuống hàng chữ rồng bay phượng múa tiếp, sau đó nâng lên trước mắt Đường Lạc Thiển--

【Em gái của cô thật đẹp.】

"!?"

Sắc mặt Đường Lạc Thiển trắng bệch.

Cô ta ngước mắt lên, liền thấy thiếu niên quơ quơ cái bản, cười đến nhàn nhã và bất cần đời.

Đường Lạc Thiển chỉ cảm thấy mình bị nhục nhã nặng nề, cô ta tức giận quay đầu, không nói lời nào chạy lên đầu cầu thang.

Người giúp việc sững sờ, "Thiếu gia, Đường tiểu thư làm sao vậy?" Hắn theo bản năng muốn xem rốt cuộc Lạc Trạm đã viết cái gì.

Lạc Trạm âm thầm cười lạnh. Anh ta duỗi tay che lại, sau đó xé tờ giấy trắng trên cùng, vò thành một cục rồi nhét vào túi quần.

【Đi thôi.】

Anh viết xuống hai chữ cuối cùng, ra hiệu hắn ta dẫn cô gái theo kịp.

Người giúp việc chỉ phải gật đầu.

Chỉ là mới đi được hai bước, đôi chân dài phía trước kia đã dừng lại, quay trở về sân thượng.

Vài giây sau, hắn ta trợn mắt há hốc mồm khi thấy tiểu thiếu gia của bọn họ quay lại với một cái khay chứa chiếc thìa tráng miệng bằng bạc cùng vài món điểm tâm trên tay.

Không thể nào viết chữ bằng một tay, Lạc Trạm cũng lười giải thích đây là chuẩn bị cho cô gái nhỏ đói đến mức đau bụng kia. Trong ánh mắt kinh ngạc của người giúp việc, anh liếc nhìn cô gái đang nhắm hai mắt, sau đó vẻ mặt bình tĩnh bưng cái khay, đi về phía trước.

Đường Nhiễm cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ không biết làm sao đứng yên tại chỗ.

Sau một lúc lâu, cô mới nghe thấy người nọ khó khăn mở miệng: "Chúng ta đi thôi, Đường tiểu thư."

".... Được."

Đường Nhiễm hoang mang gật đầu nhỏ.

*

Khi Đường Nhiễm và Lạc Trạm đến thư phòng của lão tiên sinh, trông Đường Lạc Thiển có vẻ đã ngồi xuống được một lúc.

Lạc lão tiên sinh ngồi ở ghế chủ vị sô pha, Đường Lạc Thiển ngồi cùng ông ấy vị trí thứ nhất ghế da thật bên cạnh, cụp mắt xuống, không nhìn ra nửa điểm ương ngạnh, kiêu ngạo như vừa rồi.

Lạc Trạm nhìn lướt qua cô ta, tầm mắt không ngừng lâu liền rời khỏi.

Mấy món điểm tâm ngọt với cái khay đã bị anh đưa đến phòng xép bên thư phòng, lúc này anh chỉ kẹp một tấm bìa cứng màu trắng, đi theo nam giúp việc và cô gái chống gậy, lười biếng bước vào.

"Lão gia, thiếu gia và Đường Nhiễm tiểu thư đều ở đây." Hắn ta dừng trước mặt một cái ghế nói.

Lạc lão gia tử đã nghe thấy động tĩnh trước đó rồi mới hồi phục lại tinh thần, đôi mắt phức tạp nhìn trên người cô bé đang cầm cây gậy đi lại đây.

Ông hơi hơi hé miệng, do dự một hồi rồi mới hạ giọng hỏi, như thể sợ làm cô bé trước mặt bị dọa: "Cháu là Đường Nhiễm đúng không?"

Đường Nhiễm còn chưa phản ứng, Lạc Trạm đã trước cau mày lại, nhìn Lạc lão gia tử.

Trong thư phòng yên lặng vài giây, Đường Nhiễm nhẹ giọng nói: "Ông nội Lạc có khỏe không ạ?" Giọng cô gái sạch sẽ, chỉ có xíu cảm xúc bất an ẩn giấu trong đó.

"Khỏe, khỏe." Lão gia tử đáp lại liên hồi, theo sau nhớ đến gì đó, bất mãn nhìn về phía đứa cháu trai mình, "Sao cậu không nói lời nào vậy? Em gái Đường Nhiễm của cậu không thấy, cậu cũng không biết đỡ con bé ngồi xuống sao?"

"..."

Bóng dáng Lạc Trạm hơi dừng.

Mặc dù trước khi xuống lầu đã đặc biệt tìm người hầu thay một bộ quần áo khác chưa được xử lý qua huân hương, nhưng cách gần quá anh vẫn sợ bị nhận ra.

Lạc Trạm vô thức nghiêng đầu, nhìn cô gái đứng trước mặt.

Nhìn thấy Đường Nhiễm có lẽ dựa theo hướng lão gia tử nói chuyện mà phát hiện ra vị trí của anh ta, cô gái sững người một lát, sau đó rất nhẹ và chậm rì rì.... Nhích ra xa một xen-ti-mét theo hướng của anh.

Lạc Trạm: "..."

Xem ra hung danh của anh- tiểu thiếu gia Lạc gia này đúng thật là vang xa bên ngoài.

Tâm lý phản nghịch trong lòng đã chết nhiều năm được khơi dậy, Lạc Trạm cong khóe môi, không lên tiếng mà bước tới nắm lấy cổ tay cô gái, mang cô gái nhỏ toàn thân đều thể hiện ra ngoài sự không tình nguyện và cự tuyệt giống như xách con gà con đến bên ghế sô pha.

Khó khăn ngồi vào trên ghế, Đường Nhiễm vèo một cái rút tay về, cứ như chỉ cần nhiều thêm một giây liền sẽ bị Đại ma vương gọi là 'Lạc Trạm' ăn sạch sẽ.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bé còn cố duy trì lễ phép, ông lão cuối cùng cũng cau mày, nhìn về phía đứa cháu trai không vui nói: "Cậu là thổ phỉ hay gì?"

"..."

"Sao không nói lời nào?"

Hắn ta mắt thấy ông lão sắp nổi giận, tiểu thiếu gia còn làm như chuyện không liên quan đến mình, một bộ dáng cà lơ phất phơ đứng bên cạnh, cuống quít cúi người đến bên người ông lão giải thích: "Cổ họng của tiểu thiếu gia bị đau, không nói chuyện được ạ."

"Cổ họng đau rồi?" Ông nhíu mày, "Không phải buổi sáng vẫn tốt à?"

"Có thể là đột nhiên bị đau." Nhớ tới giọng Lạc Trạm thu phóng tự nhiên ở trên sân thượng, hắn ta nói lời này có hơi chột dạ.

Cũng may lão gia tử không miệt mài theo đuổi, chỉ cau mày nhìn Lạc Trạm, "Vậy cậu ngồi xuống luôn đi."

Vốn ban đầu Lạc Trạm định cự tuyệt.

Chỉ là ánh mắt thoáng thấy bả vai cô gái khi nghe được lời này vô thức mà căng chặt cả lên, anh cong môi cười.

Không có ngồi chỗ ông già chỉ, Lạc Trạm cố ý bước thật nặng, đi tới dãy ghế sô pha nơi Đường Nhiễm đang ngồi, thoải mái hào phóng ngồi xuống.

Chiếc ghế sô pha da thật với độ đàn hồi cực tốt bị người nào đó cố tình mang theo trọng lượng nặng ngồi xuống ép tới run lên.

Ngồi ở mép ghế sô pha, cô gái khẽ lay động theo, sau đó chậm rì rì nhích xa khỏi chỗ anh ta.

Lạc Trạm nhịn cười, quay đầu ho khan một tiếng.

Đường Nhiễm đang cẩn thận co tay co chân mình lại để miễn cho trêu chọc đến tiểu thiếu gia đáng sợ kia, nghe thấy động tĩnh này làm cô giật mình.

Giọng điệu này, thế nào nghe có chút giống...

Chưa kịp nghĩ xong, cô ở trong lòng lắc lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ này của bản thân.

Gần mười lăm phút sau, đều là Đường Lạc Thiển cùng nói chuyện phiếm với ông lão.

Thỉnh thoảng ông lão cũng sẽ đặc biệt hỏi Đường Nhiễm một vài câu, chỉ đến lúc ấy, cô gái giống như mới bước ra khỏi từ thế giới nhỏ yên tĩnh của mình và đáp lại.

Mỗi lần cô mở miệng, dựa vào tay vịn bên kia sô pha cách ba người đó xa nhất, Lạc Trạm luôn ngước đôi mắt ngái ngủ lên, lắng nghe âm thanh của cô gái nhỏ mềm mại lại an tĩnh đáp lại vài câu.

Giọng cô gái rất êm tai, nhưng không biết khi khóc lên có phải cũng--

Mí mắt Lạc Trạm đột nhiên giật giật.

Anh ta bị chính ý nghĩ của mình bất ngờ toát ra làm cả kinh đến ngồi thẳng người.

Nháy mắt không còn xíu buồn ngủ nào nữa, hoàn toàn tỉnh táo.

Cách một cái bàn trà dài, ông lão bị phản ứng đột ngột của Lạc Trạm làm cho giật mình, khi phản ứng lại, lập tức tức giận đến mức hất râu, trừng mắt: "Tối này cậu cuối cùng muốn làm gì!"

"..."

Lạc Trạm tạm dừng. Cơ thể cứng đờ, đôi mắt anh phức tạp mà thâm trầm nhìn thoáng qua người cô gái mù hồn nhiên không biết bất kể chuyện gì.

Lạc Trạm chậm rãi hạ mắt, đè nén sự bực bội dưới đáy lòng, anh cầm lên tấm bìa cứng màu trắng bên cạnh, nhanh chóng viết lối chữ thảo xuống, theo bàn trà giơ lên dưới mi mắt của ông già:

【Lải nhải quài vậy, dây dưa mãi không xong?】

Ông lão tức giận đến mức muốn bước đến đá bay thằng nhóc này đi.

Sau khi nhịn xuống, ông mở miệng: "Thời gian không còn sớm, ở bên cạnh một ông già này như tôi cũng không thú vị gì-- tôi sẽ không trì hoãn việc mấy cô cậu chơi nữa, để Lạc Trạm dẫn các cháu xuống lầu đi."

Ánh mắt Đường Lạc Thiển lóe lóe, làm nũng nói: "Sao vậy được? Ông nội Lạc là người thú vị nhất, không nhàm chán gì đâu ạ."

Đường Nhiễm sờ cây gậy chậm rãi đứng lên, hơi dừng chút, vẫn thành thật mở miệng: "Ông nội, hẹn gặp lại... Chúc ông sinh nhật vui vẻ."

Bị câu này nhắc nhở đến, ông đột nhiên nhớ tới, "Tiểu Nhiễm, sắp đến sinh nhật mười sáu tuổi của cháu rồi phải không?"

Đường Nhiễm ngoài ý muốn, "Dạ."

Lão gia tử nói: "Ông có mua cho cháu một món quà sinh nhật từ bên nước ngoài, đó là một người máy bionic [2] hình người, trước tiên đưa nó đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu một chút chức năng và tính an toàn của nó. Chờ thêm hai ngày, ông kêu Lạc Trạm đến đón cháu xem quà? Nếu không có vấn đề gì thì cháu mang nó về nhà luôn nhé."

[2] Bionics là sự kết hợp giữa sinh học (biology) và điện tử (electronics). Nếu muốn biết rõ hơn hãy gõ gg là phỏng sinh học.

Đường Nhiễm và Đường Lạc Thiển đều ngây ngẩn cả người.

Chờ lúc hoàn hồn lại, Đường Lạc Thiển nhìn Đường Nhiễm có chút oán hận, ngại có ông lão cùng Lạc Trạm đều ở đây, cô ta mới không tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn không tốt.

Ông ấy tự nhiên cũng nhận ra, hơi cau mày, chỉ có điều không nói gì.

Đường Nhiễm sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, sau khi do dự vài giây, cô thành thật nói: "Đây là lần đầu tiên cháu gặp ông, vì vậy cháu càng không nên lấy quà của ông được."

"Chuyện này có gì mà phải có nên hay không? Vốn dĩ chính là mua cho cháu, người khác cũng dùng không được."

"..."

Đường Nhiễm khép mắt, trong lòng khá rối rắm.

Nếu là những thứ khác, có lẽ cô đã nhất quyết từ chối, nhưng đây là người máy bionics.

Có lẽ sẽ giống như một cái có thể chạm đến, có thể càng chân thật làm bạn cùng cô hơn cả 'Lạc Lạc', đúng không?

Đường Nhiễm nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh từng hồi. Sau một lúc im lặng, cô gái nhỏ hơi đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói: "Cháu rất thích trí tuệ nhân tạo nên cháu muốn nhận lấy phần quà này ạ."

Lão gia tử bị cô nhóc chọc cười, "Vốn dĩ là tặng cho cháu."

Cô gái bất an lại vui vẻ nắm chặt cây gậy, khóe mắt khẽ cong lên, "Cảm ơn ông nội."

"..."

Ông lão ngẩn người.

Nụ cười này không nhìn thấy đôi mắt đẹp nhất, nhưng lại chân thành đến mức khiến người ta không có biện pháp phải cảm động.

Một lúc lâu sau, ông khẽ thở dài, "Là việc nên làm, Lạc Trạm." Đôi mắt ông lão lộ ra tia phức tạp mà ngước mắt nhìn, "Cậu nhớ trước tuần sau phải đến đón Tiểu Nhiễm đi xem người máy, biết chưa?"

Lạc Trạm vừa định gật đầu.

Liền nghe thấy cô gái nhỏ nói: "Ông ơi, không cần quấy rầy Lạc Trạm... ca ca đâu?"

Ông lão bất đắc dĩ, "Quấy rầy gì chứ? Về sau cùng là người một nhà. Hơn nữa, không để nó dẫn đi, chẳng lẽ còn có thể để mình cháu tự đi xem sao?"

Đường Nhiễm do dự một tí, đột nhiên nghĩ đến gì đó.

Cô cẩn thận mà nhỏ giọng hỏi: "Vậy, vậy có thể để Lạc Tu ca ca dẫn cháu đi được không?"

Lạc Trạm: "..."

Lạc Trạm: "?"

*

[1] Bài Đom đóm bay hay còn gọi là Côn trùng bay 《虫儿飞》 là nhạc phim gốc của bộ phim Hồng Kông "The Storm Riders" (Phong Vân: Hùng Bá Thiên Hạ) năm 1998. Do Trịnh Y Kiện thủ vai chính hát cùng các em nhỏ. Trong phim, nó xuất hiện trong hai phiên bản: phiên bản dành cho trẻ em và phiên bản cappella.

Đây là bản hợp xướng dành cho trẻ em:

Đây là bản do ca sĩ gốc hát: