Chương 11: Không thích

Edit: Văn Văn.

Trước khi Lạc Trạm xuống lầu, đặc biệt đi một chuyến qua ngoài thư phòng của Lạc lão gia tử.

Đến nơi rồi anh cũng không vào, chỉ đứng bên ngoài cửa phòng đợi. Khoảng chừng năm phút sau, cánh cửa thư phòng mở hai lớp dày nặng mà cũ kỹ, một người đàn ông mặc vest, giày da bước ra.

Bước vào trong hành lang, đáy mắt Lạc Tu lạnh băng chưa mờ đi, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy người em trai cùng cha khác mẹ của mình-- Lạc Trạm lười biếng dựa vào tường, tay đút túi quần, hiển nhiên bộ dáng đang đợi ai đó.

Bước chân Lạc Tu hơi dừng, cười nhạt: "Cô gái nhỏ mù của cậu chạy đến tầng này?"

Lạc Trạm vừa nghe thấy động tĩnh thì nâng mắt, nghe vậy tạm dừng, "Liên quan gì đến cô ấy?"

Lạc Tu mỉm cười: "Dựa theo trình độ để ý chiều này của cậu đối với cô bé, tôi còn cho rằng cậu sẽ như hình với bóng đi theo cô bé chứ."

"..."

Lạc Trạm khó chịu mà chậc một tiếng.

Loại "nhược điểm" này lọt vào trong tay Lạc Tu, chắc chắn sẽ bị đối phương nhắc đi nhắc lại, anh ta không ngạc nhiên chút nào-- sớm đã dự đoán trước kết quả, nhưng anh vẫn chọn đứng trên cầu thang của tòa nhà vào buổi chiều, đến bây giờ tự nhiên không thể trách ai.

Lạc Trạm cau mày, "Tôi tìm anh có việc."

Lạc Tu: "Nói đi."

"Anh không phải đã chúc mừng thọ cho ông nội sao? Đêm nay sau bữa tiệc, anh đừng xuất hiện." Lạc Trạm nói xong, đôi mắt trào phúng nhìn về phía Lạc Tu, "Dù sao thì anh kỳ thật cũng không thích mấy loại trường hợp đó, rõ ràng trong lòng lạnh y như khối băng, vậy mà ngày nào cũng phải đeo lớp mặt nạ lịch sự, văn nhã--có mệt không?"

Lạc Tu không trực tiếp trả lời, cúi đầu nở nụ cười, "Cậu sợ tôi xuất hiện, bị cô bé mù kia của cậu phát hiện ra cậu hoàn toàn không phải là Lạc Tu chứ gì?"

"Ừ, phải." Lạc Trạm lười nhác đáp, thái độ nhưng khá thoải mái, hào phóng.

Lạc Tu: "Vậy rõ ràng là cậu đến tìm tôi giúp đỡ, nói thế nào cứ như tôi được hời?"

Lạc Trạm nói: "Hai người đôi bên cùng có lợi."

"Chỉ với cậu là có lợi, vậy không gọi là đôi bên cùng có lợi được rồi." Lạc Tu cười ôn hòa.

"..."

Lạc Trạm trầm mặc mấy giây rồi bật cười, chỉ có trong ánh mắt vẫn lộ ra chút lãnh đạm: "Nghe nói anh muốn thành lập công ty truyền thông của chính mình-- ông nội chắc không cho đi?"

Lạc Tu cười ôn hòa, đôi mắt không dao động hay hỗn loạn.

Lạc Trạm: "Anh đồng ý với tôi tối nay không xuất hiện, sau này có khó khăn gì, tôi sẽ giúp anh giải quyết."

Lạc Tu hạ mắt xuống, "Tôi biết INT của cậu hai năm gần đây đã có tí khởi sắc, nhưng hẳn còn chưa tới loại thời điểm có thể cam đoan giống vầy?"

"Nhưng ít ra, cách ông nội nhìn chằm chằm tôi còn lâu mới bằng sự nhìn chằm chằm chặt vào anh như vậy." Lạc Trạm bước qua, vẻ mặt thản nhiên, "Tôi có thể hiểu được quyết tâm muốn thoát khỏi Lạc gia với tốc độ nhanh nhất của anh, thuận tay đem mọi gánh nặng ném hết cho tôi, rốt cuộc về phương diện này tôi cũng gấp gáp không kém anh-- nhưng anh vẫn có chút quá nóng lòng, cho nên bị lão gia tử bắt được cái đuôi?"

Lạc Tu rũ mắt, vẫn nở nụ cười ôn hòa, văn nhã vô hại kia.

Nhưng cũng dưới lớp mặt nạ tươi cười tại đây không bao giờ thay đổi này, khi người đàn ông lại lần nữa mở miệng, ngữ điệu đã lạnh căm căm: "Bây giờ cậu mà chọc giận tôi, tôi đây rất có thể sẽ dưới tình huống không đủ lý trí liền lựa chọn vứt bỏ đi trò 'đôi bên cùng có lợi' này của cậu đấy."

Nói xong, Lạc Tu nhướng mắt cười, " Nếu tôi đoán không sai, cậu gạt cô bé kia chắc vì sợ cô bé biết cậu là Lạc Trạm-- là người muốn đính hôn cùng chị gái người ta. Nếu thật sự bị biết thì cô bé sẽ trốn cậu ra xa ngay lập tức, đúng không?"

Lạc Trạm nhíu nhíu mày. Sau một hồi im lặng, anh khó chịu liếc nhìn Lạc Tu một cái, "Tôi đây liền xem như anh đồng ý." Cảm xúc trên mặt Lạc Trạm tiêu tán đi, xoay người chuẩn bị đi lên lầu.

Giọng nói vang lên phía sau ngăn anh lại: "Làm sao cậu và cô gái tên Đường Nhiễm kia lại quen biết nhau thế?"

"..."

Bước chân Lạc Trạm dừng lại. Sau vài giây, anh ta quay đầu, "Anh hỏi việc này làm gì?"

Lạc Tu cười khẽ, "Tò mò. Rốt cuộc ở trong ấn tượng của tôi, cậu chỉ thích những cô bé có đôi mắt xinh đẹp-- mặc dù dựa theo tiêu chuẩn của cậu, trên đời này có lẽ không có đôi mắt nào đẹp cả."

"Có, chỉ do anh không có duyên nhìn thấy." Lạc Trạm lạnh nhạt trả lời, "Còn nữa, ai nói tôi thích Đường Nhiễm? Đó chỉ là một cô nhóc chưa lớn mà thôi."

Lạc Tu: "Không thích, vậy cậu vì cô ấy đặc biệt tìm tôi giúp chi?"

Bầu không khí yên tĩnh vài giây, Lạc Trạm hoàn hồn, ý cười lãnh đạm, thờ ơ: "Vậy được coi như thích?... Mặc kệ anh, không thể hiểu được."

Dứt lời, anh ráng đè nén sự khó chịu, bực bội dưới đáy lòng, lại xoay người lần nữa bước tiếp.

Tiếng cười sau lưng đuổi theo khiến lòng người càng thêm nôn nóng--

"Thật sự không thích?"

"Không thích." Lạc Trạm mặt lạnh nói.

"Đây là chính cậu tự nói, về sau đừng có hối hận."

"..."

Dừng lại ở đầu cầu thang, Lạc Trạm cười lạnh, hơi cắn chặt răng, lúc bước xuống lầu còn mang chút tức giận với chính mình--

"Tôi nói rồi, ai hối hận thì người đó chính là chó."

*

Sau khi tiệc tối chính thức bắt đầu, Đường Nhiễm vẫn luôn ngồi một mình ở góc sân thượng.

Đây là buổi biểu diễn dành cho giới trẻ. Những vị trưởng bối không thể nào trò chuyện cùng mấy đứa nhỏ khoảng 20 được, cũng không làm khó chúng. Lạc gia liền sắp xếp một bữa tiệc tối tự chọn riêng cho bọn họ, tại đây có mảnh sân thượng rộng rãi nhất trên tầng hai của nhà chính.

Vãn bối của các gia đình quý tộc luôn có sự giao thoa với nhau, lúc này họ đương nhiên cũng ngồi thành từng nhóm tùy theo thuộc tính và sở thích của mình.

Sân thượng rộng lớn chật ních tiểu bối, có lẽ chỉ có Đường Nhiễm là một người ngoại lệ.

Trải qua vài người yêu thích bát quát phổ cập khoa học cho, ban đầu những người đến dự tiệc còn chưa nghe nói, đến bây giờ thì ai cũng biết rằng cô ấy là đứa con gái riêng của Đường gia.

Đã đi vào Lạc gia, không ai không nghe qua tiếng gió Lạc tiểu thiếu gia phải cưới vị đại tiểu thư nhà họ Đường đó--

Tính như vậy, sau lưng Đường Lạc Thiển là đứng toàn bộ Lạc gia, tự nhiên ai cũng không dám đi tiếp xúc với Đường Nhiễm để có nguy cơ đắc tội Đường Lạc Thiển cả.

Vì thế, tất cả người trẻ trên bữa tiệc đều 'ăn ý' phối hợp với Đường Lạc Thiển vắng vẻ cô con gái riêng của Đường gia này.

Cô gái nhỏ cô đơn lẻ bóng mà ngồi co ro một mình trong góc tối tăm nhất của bữa tiệc, vốn bóng dáng đã gầy gò, nay gần như muốn hòa thành một thể cùng màn đêm đen kịt, người ngoài nhìn vào có hơi đáng thương.

Đường Nhiễm lại quá quen với nó.

Ở nhà hoặc bên ngoài cũng vậy thôi, thế giới của người mù ngay cả màu sắc cũng không có, tự nhiên liền không liên quan gì đến mấy việc phong phú, thú vị, sinh động này đó.

Chẳng qua, vấn đề nhỏ duy nhất là...

"Lạc Lạc." Cô gái bụm miệng nói nhỏ với điện thoại AI của mình, "Tôi có hơi đói."

Giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, Đường Nhiễm dán lên bên tai, nghe thấy giọng nói lạnh lùng, lười biếng xen lẫn chút âm điệu từ tính, cười như không cười mà đáp lại cô, "Em lại kén ăn đi?"

Đường Nhiễm thở dài, buông điện thoại xuống: "Tôi mới không có. Lạc Lạc, anh thật khờ."

Giọng AI lạnh nhạt cười, "Trong xã hội em, tôi, hắn. Nền văn minh phụ thuộc vào mỗi người-- em nghĩ tôi sẽ nói vậy sao? Em mới đúng là đồ ngốc."

"..."

Dù đã nghe câu trả lời này rất nhiều lần, nhưng Đường Nhiễm vẫn nhịn không được cong cong khóe môi.

Chẳng qua rất nhanh cô liền cười không nổi, khuôn mặt nhỏ khổ sở xoa xoa cái bụng của mình--

Buổi trưa sau khi đi tắm, thay đồ, lại ăn một tí bánh, uống trà ở tòa nhà phụ, nguyên ngày nay Đường Nhiễm vẫn chưa đυ.ng qua cơm nước gì hết. Buổi tối thì là một bữa tiệc buffet, không có môi trường ăn uống quen thuộc trong nhà, Đường Nhiễm cũng ngại mặt mũi mà chủ động nhờ người giúp việc Lạc gia cho tiện được.

Nghe bụng mình vắng vẻ đang hát, Đường Nhiễm hơi ngượng. Cô do dự, nghĩ trong tiệc cũng không ai chú ý đến mình, liền trộm nằm vào tay vịn ghế sô pha.

Chống cằm nhìn hoàn cảnh xung quanh lại ồn ào một lát, cô gái nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu nhỏ để chuyển hướng đi sự chú ý của mình.

Thời điểm cô gái nhỏ có tổ ấm, bị bao quanh bởi ánh mắt của mọi người ở trung tâm bữa tiệc, có người nhíu mày còn chặt hơn so với cô rất nhiều.

"Lạc thiếu." Thanh niên bên cạnh thật sự nhìn không được, ngập ngừng mở miệng, "Đêm nay trông anh luôn thất thần, tại giọng không thoải mái?"

"....Ừ."

Lạc Trạm có lệ đáp, cau mày thu hồi tầm mắt.

Anh cúi người cầm lấy cái ly trước mặt mình, đưa lên môi nhấp một ngụm, siết chặt đốt ngón tay cái ly. Tầm mắt lại lần nữa bay đến góc nào đó.

Người bên cạnh không phát hiện: "Tôi xem vị đại tiểu thư Đường gia ở bàn bên cạnh nhìn qua đây vài lần rồi, Lạc thiếu, nếu không thì anh mời người lại đây ngồi--"

Nói còn chưa xong, Lạc Trạm mặt lạnh liếc nhìn tay cô gái lần nữa vô thức xoa xoa bụng, cuối cùng không nhịn được.

Anh nhăn mày, cái ly trong tay 'bịch' một tiếng đặt xuống bàn.

Động tĩnh này làm đám người thanh niên cả kinh không nhẹ tại nơi mảnh sân nhỏ trung tâm, ngay cả Đường Lạc Thiển đang ngồi cùng mấy người bên cạnh đều nhịn không được nhìn qua.

"-- Thiếu gia?" Người giúp việc cách gần nhất hoang mang, trong lòng run sợ bước nhanh lại đây, không biết nơi nào đã chọc phải vị tiểu thiếu gia này bực bội nữa. "Chỗ nào ngài cảm thấy không thoải mái ạ?"

"..."

Lạc Trạm nhíu mày đem câu "Ngay cả một vị khách cũng chăm sóc không tốt." áp xuống, lạnh giọng nói: "Tôi đói bụng."

Người giúp việc: "?"

Người giúp việc thật cẩn thận quay đầu lại, sau khi xác định xung quanh mình mấy bàn tiệc dài đều là tiệc buffet thịnh soạn đầy bàn ăn phong phú, khó khăn quay người lại: "Thiếu gia muốn ăn gì sao? Tôi lập tức cho phòng bếp chuẩn bị."

Lạc Trạm nghĩ nghĩ, "Sữa bò đi."

Theo câu nói rơi xuống, bữa tiệc liền có góc này yên tĩnh, Lạc Trạm chột dạ mà giảm âm thanh, sợ cô gái trong góc kia nghe thấy.

Người giúp việc càng ngốc: "Bò, sữa bò."

"Ừ."

Ngữ điệu Lạc tiểu thiếu gia lười biếng lại lãnh đạm, mặt không cảm xúc gì mà bổ sung:

"Mỗi người một ly, nhất định phải uống cho xong."

Mọi người: "...?"

Anh đói bụng thì là việc của anh, tại sao lại muốn cho bọn họ uống sữa bò cùng chứ?

Khi mọi người lâm vào hoài nghi nhân sinh mà im lặng, một người giúp việc của Lạc gia chạy nhanh đến bên ngoài sân thượng.

Người nọ đi thẳng đến cái bàn của Lạc Trạm, dừng lại: "Thiếu gia, lão gia kêu cậu đi một chuyến đến thư phòng."

Lạc Trạm cau mày, vẫn nhỏ giọng nói, "Đi thư phòng làm gì?"

"Lão gia không nói."

"..." Lạc Trạm nhăn mày, đứng dậy.

Bên này anh vừa rời khỏi sô pha, người giúp việc thận trọng nói thêm: "Lão gia còn nói để thiếu gia dẫn tiểu thư Đường gia qua."

"."

Ánh mắt Lạc Trạm lạnh lùng.

Lời này mọi người đều nghe thấy hết, theo bản năng quay đầu nhìn Đường Lạc Thiển ở bàn bên cạnh.

Đường Lạc Thiển còn đang thất thần, Tất Vũ San bên cạnh đã đẩy cô một phen. Cô ta hồi phục tinh thần, trên mặt đỏ ửng, vội vàng đứng lên đi qua chỗ Lạc Trạm.

Lạc Trạm nhăn chặt mày.

Anh lạnh băng liếc hướng người nọ, "Cô ta không có chân hay cậu không biết dẫn đi?"

Nói xong, anh nhìn cũng không thèm nhìn Đường Lạc Thiển đang đi đến, lập tức rời đi.

Người giúp việc vội vã ngăn cản, "Lão gia nói, kêu thiếu gia dẫn hai vị tiểu thư Đường gia qua."

"--"

Bóng dáng Lạc Trạm bỗng dưng dừng lại.

Sau vài giây tĩnh mịch, Lạc Trạm chậm rãi thả lỏng mày vẫn luôn nhăn chặt.

Đôi mắt anh bay đến trong một góc--

Cô gái nhỏ ngồi trên ghế sô pha không nghe thấy, còn nằm ở đằng kia, bóng dáng nho nhỏ một cục.

Lạc Trạm dời tầm mắt đi, cảm xúc lạnh băng từ khuôn mặt phai nhạt sạch sẽ.

"Ừm, đã biết."