Chương 13: Là tôi

Edit: Văn Văn.

Nghe thấy những lời Đường Nhiễm nói, thư phòng yên tĩnh mấy giây, có vài người phản ứng không giống nhau.

Lạc Trạm khẽ nheo mắt, nhưng không nói gì.

Đường Lạc Thiển hiển nhiên có hơi bất ngờ. Chẳng qua rất nhanh cô ta liền cho Đường Nhiễm một cái ánh mắt "May mà mày biết thức thời", sau khi ném ánh mắt qua mới nghĩ đến cô gái nhỏ cũng không nhìn thấy, cô ta ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

Tuổi Lạc lão gia tử còn lớn hơn cả ba đứa tiểu bối trước mặt này cộng lại, tâm tư bọn họ quanh co lòng vòng thế nào, tự nhiên ông nhìn cái hiểu ngay, cảm xúc Đường Lạc Thiển biến hóa cũng bị ông ta thu vào trong mắt.

Thấy mầm biết cây [1], địa vị của Đường Nhiễm ở trong Đường gia ra sao nháy mắt đã hiểu.

[1] Thấy mầm biết cây (thành ngữ): khi nhìn thấy dấu hiệu của một thứ gì đó, bạn có thể biết được thực chất và xu hướng phát triển của nó.

Ông lão thở dài trong lòng, trên mặt chỉ càng cười thêm hòa ái: "Vậy cũng tốt. Lạc Tu so với tên tiểu tử thối này sẽ càng biết chăm sóc người hơn, để thằng nhóc kia đi đón cháu, ông càng yên tâm được chút."

"Cảm ơn ông nội." Đường Nhiễm âm thầm thở ra.

Ông lão quay đầu nhìn về phía người giúp việc bên cạnh, "Vậy anh đưa bọn họ ra ngoài đi. Đôi mắt Tiểu Nhiễm không tốt, nhớ chăm sóc cẩn thận."

"Vâng, lão gia."

Bên này người giúp việc đáp ứng xong, liền tiến lên dẫn Đường Nhiễm ra ngoài.

Đường Lạc Thiển một bộ dáng lưu luyến không rời chào tạm biệt với Lạc lão gia tử, lúc ra cửa đều không thèm liếc nhìn Đường Nhiễm một cái đã đi xuống lầu trước.

Thần thái Lạc Trạm lười biếng đi xuống theo cuối cùng, khi đến hành lang, anh tiện tay viết một tờ giấy, xé xuống đưa đến trong tay nam giúp việc.

Hắn ta sửng sốt: "Thiếu gia?"

Ánh mắt Lạc Trạm ra hiệu nhìn tờ giấy trắng.

Hắn cúi đầu vừa thấy: 【Dẫn Đường Nhiễm đến phòng xép bên cạnh.】

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, "Ôi? Việc này có hơi không thích hợp--"

Đáng tiếc không chờ hắn nói xong, Lạc Trạm đã lui về sau một bước, trở về thư phòng, trực tiếp đóng cửa lại.

Hắn ta ngây ra mà đứng yên tại chỗ.

Đường Nhiễm nửa ngày không nghe thấy tiếng người nọ hướng dẫn giúp mình xuống lầu, không khỏi tò mò nghiêng người về hướng phát ra âm thanh vừa nãy.

"Có chuyện gì xảy ra à?" Cô gái nhẹ nhàng hỏi.

Hắn ta hoàn hồn, đối với nét chữ thiết họa ngân câu [2] trên tay chìm vào khó xử trong chốc lát.

[2] Thiết họa ngân câu (thành ngữ): hình dung nhà thư pháp vận bút, nét tráng kiện ôn nhu. (vận bút: biết vận dụng cổ tay, cánh tay để tạo nên nét thanh đậm, uyển chuyển hay cứng rắn khác nhau, nói chung là một cách viết khó).

Hắn thật sự không dám làm trái ý với vị tiểu tổ tông trong nhà, chỉ đành mở miệng: "Đường tiểu thư, thiếu gia hình như có việc muốn nói với lão gia, ngài ấy kêu cô đến phòng xép bên thư phòng trước chờ một lát."

Đường Nhiễm hơi giật mình.

Sau vài giây im lặng, cô nuốt suy nghĩ về việc đi xuống lầu một mình, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."

"Vậy mời Đường tiểu thư đi theo tôi lại đây."

Hắn ta vừa nói, một bên dẫn Đường Nhiễm đi hướng phòng xép. Trước khi rời đi, mắt hắn lộ ra sự khó hiểu nhìn thoáng qua cửa thư phòng đang đóng chặt--

Luôn cảm thấy mọi sự kỳ quái đêm nay của tiểu thiếu gia nhà bọn họ đều có liên quan đến cô gái nhỏ mù này, chẳng lẽ là ảo giác của hắn ta sao?

Người giúp việc nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể lắc đầu dẫn Đường Nhiễm rời khỏi.

Trong thư phòng.

Lão gia tử thấy Lạc Trạm đi còn quay về, tay lấy chén trà dừng ngay trên không, "Sao cậu lại trở về đây?"

Lạc Trạm đi đến ghế sô pha liền dừng lại, nghe xong lười biếng nâng mi mắt, "Có một chuyện tôi rất tò mò, quay về muốn hỏi ông tí."

"Bây giờ cổ họng tốt hơn nhiều rồi?" Ông lão nhíu mày, chỉ cho rằng Lạc Trạm bởi vì chán ghét Đường Lạc Thiển nên mới không chịu mở miệng, "Cả ngày chỉ biết nháo ra chuyện xấu, cậu không thể ngừng nghỉ một chút được à."

Lạc Trạm giật giật khóe môi, không nói lời nào.

Ông lão cố đè nén cảm xúc xuống, nhấp một ngụm trà, "Không phải có chuyện muốn hỏi sao? Nói đi."

"..."

Sau một hồi lâu không nghe thấy tiếng nào, ông vừa nhấc mắt lên, liền thấy một đôi con người đen láy của Lạc Trạm đang nhìn mình bằng sự lạnh lẽo lại phức tạp, đánh giá từ trên người mình xuống.

Ông lão nhìn thấy thì tức giận, chén trà trong tay đặt thật mạnh xuống bàn.

"Cái ánh mắt đó của cậu là có ý gì hả?"

"Đường Nhiễm sẽ không phải là món nợ phong lưu do ông hay cha tôi gieo lại ở bên ngoài đi."

Cả hai ông cháu đều nói cùng một lúc.

Bầu không khí vắng lặng.

Ngốc gần nửa phút, lão gia tử không thể tin nổi mà trợn to mắt: "Cái, cái gì?"

Dù Lạc Trạm bận vẫn ung dung lặp lại lần nữa: "Đường Nhiễm sẽ không phải là món nợ phong lưu do ông hay cha tôi--"

"Phanh!"

Chén trà bị tính tình bạo phát của ông lão cầm lấy phang qua.

Lạc Trạm nghiêng phần thân trên đi, nhẹ nhàng tránh thoát, xoay người lại liền đón nhận ông nội nhà mình đang nổi trận lôi đình, rống giận tới tấp--

"Mày mày mày mày nói bậy gì đó! Mày có phải muốn ông già này bị tức chết mới vừa lòng phải không??"

Từ ánh mắt đến biểu cảm của ông già có thể suy đoán ra tính chân thật, đáy mắt Lạc Trạm ẩn giấu sự lạnh lùng và lười nhác từ từ tan đi.

Anh thở một hơi ra, nhưng trên mặt lại không lộ, chỉ cười càng thêm bất cần đời: "Trách tôi? Vừa tặng quà vừa mua người máy, tôi thấy ông đối với Đường Lạc Thiển còn không để bụng bằng cả Đường Nhiễm đâu, nhìn mà còn tưởng cô ấy là cô công chúa nhỏ của Lạc gia nhà chúng ta bị giấu ở bên ngoài nữa ấy."

"Nói bậy nói bạ, nếu để truyền ra bên ngoài thì thành cái giống gì!"

"Nếu không thì tại sao?"

"Còn không phải tại--"

Từ "cậu" cuối cùng không ra khỏi miệng, sắc mặt ông lão tối sầm nuốt câu đáp án, cau mày tức giận mà trừng cái đứa cháu trai bất hiếu này: "Còn có chuyện gì nữa không? Không có thì mau cút, thấy cậu liền muốn nổi điên lên."

Không thể từ chỗ ông già đào ra được gì, Lạc Trạm cũng không để bụng.

Anh từ nửa dựa nửa ngồi trên tay vịn ghế sô pha ngồi dậy, nhàn nhã bước ra ngoài, "Cô ấy và Lạc gia không có quan hệ huyết thống thì tốt.".

Ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt ông ta lập lòe sửng sốt khi nghe những lời này, ngẩng đầu nhìn, "Chuyện này có gì tốt?"

"Cũng may... Tôi không cần nhiều thêm một đứa em gái hay dì nhỏ?" Lạc Trạm đưa lưng về phía thư phòng, khóe miệng hơi cong.

Ông ta hừ lạnh một tiếng.

"Đúng rồi." Lạc Trạm bước đến trước cửa thư phòng thì dừng lại, "Về phần chuyện người máy bionics kia, để anh tôi liên lạc với tôi trước khi đi đón Đường Nhiễm đến phòng thí nghiệm."

Ông cau mày, "Tại sao?"

"Vì đó là tôi--" Lạc Trạm nhăn mày, sửa miệng, ".... Là phòng thí nghiệm của tôi."

"Tốt, đã biết, cút đi." Lão gia tử tức giận đuổi người ra ngoài thư phòng.

Sau khi ra khỏi thư phòng, Lạc Trạm cũng không dừng lại, lập tức đi hướng phòng xép bên cạnh.

Người giúp việc vẫn luôn chờ sẵn bên ngoài phòng xép, lúc này thấy Lạc Trạm đi tới, hắn hơi cúi người, "Thiếu gia, Đường Nhiễm tiểu thư đang ở bên trong."

Lạc Trạm liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hạ giọng nói, "Ừ, anh đi xuống đi. Nơi này không cần anh."

Hắn ta ngây người, vô thức nhìn giấy bìa trắng kẹp giữa khuỷu tay, "Nhưng chờ lát nữa, tôi còn phải đưa Đường Nhiễm tiểu thư xuống lầu..."

Lạc Trạm im lặng, nhàn nhạt nhìn hắn.

Bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, hắn ta chỉ đành trả lời liên tục, xoay người bước nhanh rời khỏi.

Lạc Trạm đứng bên ngoài phòng hai giây, giơ tay đẩy cánh cửa ra.

Phòng xép bên thư phòng của nhà chính Lạc gia cũng là một phòng đọc sách nhỏ, giá sách dùng để phân chia không gian, các loại hình sách to nhỏ đều được trưng bày trên giá sách. Phía bên kia phòng được bố trí một bộ bàn ghế gỗ nguyên khối, phong cách đơn giản.

Được người giúp việc dẫn vào, lúc này cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế đẩu gỗ cạnh bên bàn.

Có vẻ là nghe thấy tiếng mở cửa, cô gái dựa vào góc bàn sắp chuẩn bị ngủ gật liền lập tức dựng lỗ tai nhỏ lên, cảnh giác cầm lấy cây gậy, xoay người về hướng cửa.

Lạc Trạm thu vào đáy mắt, không tiếng động cười nhẹ. Anh đi đến bên cạnh bàn, duỗi tay kéo cái khay qua đã được anh ta mang đến đây từ trước, khảy cái thìa tráng miệng bằng bạc trên đó.

Đường Nhiễm ngồi ở bên bàn nghe thấy động tĩnh, chậm rãi co rụt lại một xíu, âm thanh mềm mại lễ phép: "Lạc Trạm... ca ca?"

"..."

Ngón tay Lạc Trạm ngưng lại.

Sau giây lát, anh khẽ nhướng mắt, cười như không cười nhìn cô gái thật cẩn thận mà "nhìn" anh ta.

Đây là lần đầu tiên trong đời tiểu thiếu gia Lạc gia phát hiện được một chuyện-- bị một người mềm mềm gọi ca ca cũng có thể là một chuyện thích thú tới vậy, thậm chí còn rất hưởng thụ là đằng khác.

Đối với sự trầm mặc này coi như cam chịu, cô lóng ngóng muốn bước ra khỏi băng ghế gỗ, "Nếu việc của anh xong rồi, chúng ta xuống lầu nhé?"

Vừa mới dứt lời, cổ tay Đường Nhiễm đã bị nắm lấy và ấn trở về trên bàn.

Bóng dáng Đường Nhiễm bỗng dưng dừng lại, khẩn trương ngẩng mặt lên.

Bàn tay bị nắm lấy vô thức siết lại, ngón tay trắng nõn nắm chặt lòng bàn tay, móng tay mỏng manh như vỏ sò siết chặt lộ ra màu hồng nhạt, véo đến lòng bàn tay trắng bệch một mảnh.

Lạc Trạm rũ mắt nhìn hai giây, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay qua, nhẹ nhàng nhét cái cán bằng kim loại của chiếc thìa tráng miệng vào trong lòng bàn tay cô.

Cán kim loại lạnh lẽo dán vào khiến cô gái nhỏ run cả tay.

Cách rất gần, Lạc Trạm thậm chí còn có thể thấy được lông mi thon dài trên đôi mắt hơi cong đang nhắm chặt ấy nhẹ nhàng run rẩy.

"Lạc, Lạc Trạm ca ca...."

Bởi vì không nhìn thấy nên không biết rốt cuộc anh ta đang cầm cái gì, muốn làm gì, cô sợ tới mức giọng nói phát ra đều có chút không xong tới nơi rồi.

Phần âm cuối run run gợi lên đoạn vọng tưởng cả kinh lúc ở thư phòng của Lạc Trạm, anh nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm lại trêu chọc cô ấy.

"Là tôi."

Giọng nói quen thuộc như trong hướng dẫn, lười biếng lại lãnh đạm còn có chút vẻ ta đây.

Đường Nhiễm ngơ ngẩn: "Lạc Tu?"

".... Ừ." Cái xưng hô này làm Lạc Trạm khó chịu nhăn mày.

Bả vai căng chặt của Đường Nhiễm hơi sụp xuống, ngón tay vô thức nắm chặt cũng thả lỏng ra, "Em cứ tưởng là Lạc Trạm..."

Lạc Trạm nhướng mày, "Em sợ nó tới vậy sao?"

"Có hơi. Bà nói anh ta rất đáng sợ, kêu em đừng trêu chọc anh ta." Đường Nhiễm buông ngón tay mới vừa rồi chạm vào cán kim loại lạnh lẽo, cô tò mò sờ lên, "Đây là gì thế anh?"

"Thìa tráng miệng."

"?"

"Không phải buổi tối em chưa ăn gì hết à?" Lạc Trạm hoàn hồn, sau đó kéo khay đến trước mặt cô, "Cũng không biết nói đói."

"Không phải ở nhà, em hơi ngại..." Cô gái nhỏ giọng nói xong, nhớ đến điều gì đó, "Tối nay em không ăn gì, làm sao anh biết được? Em nghe bọn họ nói rằng tối nay anh có việc nên không xuất hiện."

Lạc Trạm ngồi trên băng ghế gỗ đối diện cô gái, nắm tay đưa lên chống má, nhẹ tênh đáp: "Tôi ở lầu ba thấy."

"Vậy sao anh không xuống."

"Lạc Trạm không cho."

"Hả?"

"Thời điểm nó ở nhà, không thích tôi xuất hiện." Lạc Trạm nói xong liền gõ gõ vào khay, "Ăn đi, đói lâu sẽ tổn thương đến dạ dày."

".... Ồ."

Cô gái gật đầu nhỏ, nghe lời sờ vào khay, cầm thìa tráng miệng.

Khi Lạc Trạm đang định nhìn cô ăn điểm tâm ngọt, điện thoại trong túi quần ong ong chấn động.

Đường Nhiễm ở bên kia bàn nâng đầu lên.

Lạc Trạm khó chịu mà chậc một tiếng, lấy điện thoại ra, "Tôi ra nghe điện thoại trước, em lo ăn đi."

"Vâng."

"..."

Để an toàn Lạc Trạm bước luôn ra ngoài phòng xép, đóng cửa lại mới kết nối điện thoại.

Người bên kia ấp a ấp úng: "Trạm, Trạm ca, tối nay anh có bận, bận không..."

"Có việc thì nói." Lạc Trạm dừng hai giây, nhíu mày, "Phòng thí nghiệm xảy ra chuyện gì?"

"Là, chính là buổi sáng có người đưa tới một con người máy bionic, lúc ấy em không có ở trong phòng thí nghiệm nên cũng quên nói, bọn họ hình như tưởng đó là sản phẩm thử nghiệm được mua đến, giống như..."

"Giống như gì."

Lạc Trạm uể oải dựa vào tường đột ngột đứng thẳng dậy, trong lòng sinh ra một loại dự cảm xấu.

Âm thanh bên kia như khóc tang: "Giống như, bị hỏng rồi."

Lạc Trạm: "..."