Chương 10: Tiệc tối

Edit: Văn Văn.

Nghe thấy một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên, Đường Nhiễm giật mình, sau đó có chút hoảng hốt rút bàn tay khỏi trán đang đo độ ấm cho Lạc Trạm.

Cô biết đây là Lạc gia, người Lạc gia muốn liên hôn cùng Đường gia. Người Đường gia không ai thích cô cho lắm, cô sợ sẽ làm cho tình cảnh 'Lạc Tu' ở Lạc gia càng thêm phiền toái.

Chỉ là đợi vài giây, Đường Nhiễm cũng không có nghe thấy 'Lạc Tu' trước mặt mình mở miệng.

Cô hơi do dự, dọc theo cây gậy mò mẫm lên mấy tấc, len lén nắm lấy ống tay áo anh.

Giọng cô gái rất khẽ: "Lạc Tu, hình như vừa rồi có người gọi anh?"

"..."

Lạc Trạm cau mày, sắc mặt bất thiện cùng đối diện với Lạc Tu.

Trong nháy mắt kia khi nhìn thấy Lạc Tu, trong đầu anh đã xẹt qua vô số cách phủi sạch quan hệ với cô gái phía sau mình--

Vị anh cả Lạc Tu này càng tao nhã, tươi cười đến vô hại bao nhiêu thì ẩn dấu bên dưới là tâm tư thâm trầm bấy nhiêu, ít ai biết rõ hơn anh. Anh không muốn bại lộ bất cứ điều gì có thể trở thành điểm yếu của mình cho Lạc Tu, đương nhiên, điều đó cũng bao gồm việc anh có quen cô con gái riêng của Đường gia này.

Nhưng cố tính, giống như anh không thích cái kết của mỗi một cách nào.

Lạc Trạm bị sức kéo nhỏ trên ống tay áo làm hoàn hồn.

Anh cúi đầu, những ngón tay trắng nõn của cô gái đang túm quần áo của anh, còn phải thật cẩn thận che giấu cử động nhỏ này sau cây gậy và sau lưng anh-- có lẽ từ âm thanh phán đoán ra được hướng Lạc Tu, liền nhắc nhở anh mau cẩn thận tránh đi.

Tính cách cẩn thận mà thận trọng từng tí thế này, cũng vì Đường gia "bắt nạt" cô mà ra đến sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Trạm vô cớ dâng lên một chút tức giận.

Anh nắm lấy tay cô gái, sau đó đặt cây gậy dò đường lên, "Ừ, tôi nghe thấy rồi." Lạc Trạm tạm dừng, "Em đừng lo lắng, cầm lấy cây gậy cho thật tốt, không được lộn xộn, miễn cho em té ngã."

Đường Nhiễm nhẹ giọng nói: "Em có thể tự mình xuống lầu, anh cho người dẫn em qua là được... Có phải có người đến tìm anh không? Anh đi làm chuyện của anh đi."

"Có người đến."

Lạc Trạm nhìn về phía bên cạnh cầu thang.

Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của Lạc Tu, Lạc Trạm lười phải tự hỏi giữa cái lợi và hại, đơn giản giả bộ không phát hiện ra người đó luôn.

Anh quay đầu nhìn lại cô gái phía sau, lười biếng cười: "Là Lạc Trạm."

"..."

Lạc Tu ở bên cạnh cầu thang khẽ nheo mắt, đút tay vào túi quần tây rồi đứng xem đứa em trai này làm trò trước mặt mình, không chút nào để ý mà cho cô gái nhỏ nhìn không thấy xem một người tự 'diễn kịch' ra sao.

Đường Nhiễm lộ ra chút bất an, cô xê dịch đến sau lưng Lạc Trạm, dùng âm thanh nhỏ nhất hỏi: "Anh ta không thích nhìn thấy em đúng không?"

Lạc Trạm nhướng mày: "Tại sao em nói vậy?"

"Không phải anh nói, Lạc Trạm chỉ thích người có đôi mắt đẹp thôi sao?"

"..." Lạc Trạm không được tự nhiên ho khan một tiếng, "Vậy thì chúng ta đây đừng quan tâm đến cậu ta nữa."

Đường Nhiễm nghe xong càng thêm lo lắng.

Thậm chí, cô còn cảm thấy cái anh 'Lạc Tu' này thật quá lỗ mãng và không hiểu uyển chuyển gì hết, đó là lý do tại sao khi anh ấy ở Lạc gia luôn bị cậu tiểu thiếu gia có tính cách kiêu ngạo khó thuần kia bắt nạt quài đó.

Đường Nhiễm nhỏ giọng khuyên nhủ: " Nếu anh mặc kệ anh ta, về sau anh sẽ càng bị bắt nạt nhiều hơn, anh vẫn nên qua chào hỏi một tiếng đi?"

Lạc Trạm lười biếng mà quay đầu liếc qua Lạc Tu.

Đường Nhiễm nghĩ nghĩ: "Nếu anh sợ anh ta thì em sẽ đi cùng anh qua đó."

Lạc Trạm xoay người lại: "Em không sợ cậu ta sao?"

"..."

Nhớ đến lời đồn tiểu thiếu gia Lạc gia "ác danh" bên ngoài, trong lòng Đường Nhiễm run lên.

Sau đó cô mím môi, thành thật trả lời: "Có hơi sợ. Chẳng qua hai người chúng ta cùng nhau đi, hẳn là sẽ tốt hơn xíu... Anh đã dẫn em đi hai lần, em sẽ ở bên anh."

Có vẻ vì quá khẩn trương, cô gái nhỏ cầm chặt cây gậy đến gắt gao.

Nghe cô ấy dùng giọng điệu mềm mại, nhẹ nhàng cách không xa sau tai mình nói nhỏ, cảm xúc dưới đáy mắt Lạc Trạm hơi ám.

Anh hạ mắt xuống, cười nhẹ rồi đặt tay lên cây gậy của cô gái.

Lạc Trạm: "Lần sau đi."

Đường Nhiễm : "Lần sau?"

"Ừ." Lạc Trạm dẫn cô bé bước xuống bậc thang, đi ngang qua Lạc Tu mà không thèm liếc mắt: "Lạc Trạm đã đi mất rồi. Chờ lần sau đi, tôi sẽ dẫn em đến chào hỏi với nó."

Cô thở nhẹ ra, khóe mắt cong cong.

"Vâng."

"..."

Đến cuối cùng Lạc Tu đều mười phần phối hợp, không có lại phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhìn bóng dáng hai người kia một cao một thấp rời đi, Lạc Tu hơi trầm tư--

Nếu không phải ảo giác thì chỉ trong mấy chục giây vừa rồi, hắn không chỉ tận mắt thấy Lạc Trạm tự biên tự diễn một màn kịch, mà còn thấy được trên người em trai này của mình mười tám, mười chín năm trước đều chưa từng lộ ra nửa điểm kiên nhẫn đến vậy đâu.

Hơn nữa, sự kiên nhẫn đó không phải dành cho bất kỳ ai có đôi mắt xinh đẹp như Lạc tiểu thiếu gia đã nói, mà là dành cho một cô bé không nhìn thấy gì.

Lạc Tu rất có hứng thú xoay người lại, ngăn nữ giúp việc đang bước xuống từ lầu hai.

"Đại thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ?" Nữ giúp việc thật cẩn thận xin chỉ thị.

Lạc Tu: "Cô bé mà Lạc Trạm dẫn vào chính là tiểu thư nhỏ của Đường gia?"

"Hình như là vậy." Nữ giúp việc gật đầu, "Nghe nói cô ấy lạc đường ở trong vườn, lại còn thêm mắc mưa nữa."

Lạc Tu: "Lạc Trạm tự mình dẫn cô bé đến đây?"

"Dạ." Nữ giúp việc gật gật đầu, đồng thời có tí khó hiểu nói: "Hơn nữa, khi cô ấy đến đây còn khoác cả chiếc áo khoác của tiểu thiếu gia-- đại thiếu gia, ngài cũng biết rồi đó, thói quen ở sạch của tiểu thiếu gia rất nghiêm trọng, cái áo đó bị lăn lộn đến dơ dáy khắp cả chỗ, vốn dĩ tôi định đem nó đi vứt ra ngoài, nhưng tiểu thiếu gia lại không cho."

"Ồ, như vậy à."

"...?"

Nữ giúp việc không thể hiểu được hai từ "như vậy" trong miệng Lạc Tu là thế nào, liền thấy Lạc Tu như suy nghĩ gì đó mà cười rời đi.

*

Lạc Trạm kêu người dẫn Đường Nhiễm vào nhà chính, bản thân không dám xuất hiện nguyên cả một buổi trưa--

Mấy cô cậu tiểu thư, thiếu gia đi theo các trưởng bối đến chúc thọ cho Lạc lão gia tử không ai dám không biết anh ta, tùy tiện đi lên liền bị chào hỏi thêm một câu, anh cũng liền mất hết thời gian cả ngày.

Mắt thấy tiệc tối ngày càng đến gần, Lạc tiểu thiếu gia ngồi trong phòng buồn bực cả buổi chiều, tự hỏi phải làm sao để vượt qua một buổi tối này đây.

Cô gái nhỏ xác thật là không nhìn thấy, nhưng đối với giọng nói lại mẫn cảm hơn người thường rất nhiều-- Lạc Trạm có thể chắc chằn rằng nếu lấy thân phận thật của mình ra mở miệng, trước tiên sẽ bị Đường Nhiễm phát hiện ra sự thật ngay.

Sau khi vắt óc suy nghĩ nguyên buổi chiều, cuối cùng Lạc Trạm đã có ý tưởng.

Vì thế, trước bữa tiệc tối, những người trẻ tuổi kia trở lại trên sân thượng liền nghe được tin từ người giúp việc Lạc gia thế này--

Chiều nay vị tiểu thiếu gia Lạc gia đã bị tổn thương đến cổ họng, đến tối không thể nói nên lời. Dựa theo tính khí người nọ, trong khoảng thời gian dài rất lâu sau đều sẽ duy trì một loại khí tràng Diêm Vương "Người sống chớ đến gần", muốn sống sót qua đêm nay, tốt nhất một người cũng đừng có lên đυ.ng người ta.

Khi nghe được tin, Tất Vũ San đang ngồi với Đường Lạc Thiển cùng một số cô tiểu thư thế gia vây quanh bên trong căn phòng, nghe vậy bừng tỉnh mà vỗ vỗ tay: "Thảo nào anh tớ hôm nay lại lạnh lùng với cậu đến vậy, khẳng định là vì giọng không được thoải mái. Thời điểm anh ta khó chịu, ai cũng đừng nghĩ có được sắc mặt tốt-- tính tình thiếu gia này, sửa không thay đổi."

"Ừm." Đường Lạc Thiển lơ đễnh mà đáp.

Tất Vũ San: "Cậu nhìn gì đến mê mẩn thế?"

"..."

Theo ánh mắt Đường Lạc Thiển, Tất Vũ San thấy được ở góc sân thượng yên tĩnh có một cô gái đang ngồi cầm cây gậy, nhắm hai mắt. Tất Vũ San sửng sốt, "Cậu nhìn nó làm gì?"

Đường Lạc Thiển hoàn hồn, nhíu mày quay đầu lại, "Tớ nghe nói, buổi chiều nó được đặc biệt tìm về."

"Ừ, vì vậy?"

Đường Lạc Thiển lo lắng: "Trong Lạc gia lời người phát ra có trọng lượng, chắc không chỉ có mấy người kia?"

Tất Vũ San ngây người vài giây, sau đó bật cười, "Cậu sẽ không nghĩ nó được Lạc Trạm đưa về đi?"

"..." Đường Lạc Thiển quay đầu, lại nhìn thoáng qua chiếc áo khoác có phong cách quen thuộc trên người cô gái đang ngồi trong góc đó, nhíu chặt mày không trả lời.

Tất Vũ San trêu ghẹo cô: "Cậu đúng thật là có chứng vọng tưởng nặng, nếu cậu đoán anh họ Lạc Tu kia của tớ thì còn có thể, nhưng cậu lại đoán Lạc Trạm, đó không phải là đang nói đùa với tớ sao?"

Đường Lạc Thiển nhăn mày, "Tại cậu không phát hiện."

"Không phát hiện, tớ cũng biết-- Tính khí Lạc Trạm thế nào, trên đời này ai không biết? Muốn anh ta đặc biệt đưa một cô gái trở về, làm sao có thể chứ?"

"..."

"Tớ không phải đã sớm nói với cậu rồi sao."

Thấy Đường Lạc Thiển vẫn không yên tâm, Tất Vũ San ngã vào người cô, nghiêng đầu cười.

"Từ khi còn nhỏ, anh tớ đã ở trong cái viện phụ đến mức choáng váng, anh ta chỉ thích có đôi mắt đẹp-- giống cậu còn kém không nhiều lắm-- con nhỏ mù kia, anh ta sao có thể nhìn trúng?"

Tất Vũ San là cô cháu gái ngoại mà lão gia tử Lạc gia thương nhất, vì thế nên bị chiều tính cách đến hư, không ai trong Lạc gia có thể trị được cô nàng, ngoại trừ Lạc Trạm.

Cho nên đối với lời của Tất Vũ San, Đường Lạc Thiển vẫn có chút tin tưởng. Cô ta gật đầu, tâm buông lỏng xuống.

Đúng lúc này, nhóm người thanh niên còn tính khá quen thuộc với Lạc Trạm chú ý tới động tĩnh gì đó, nhìn về phía lối vào sân thượng. Sau đó có người cười ha ha--

"Lạc tiểu thiếu gia, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, cuối cùng ngài cũng chịu xuống dưới?"