Chương 9: Đừng nhúc nhích

Edit: Văn Văn.

"Lạc... Tu?" Vẻ mặt cô gái ngây ra, hiển nhiên cô không nhận ra cái tên này đại diện cho cái gì.

Không khí yên tĩnh vài giây, Đường Nhiễm rốt cuộc chậm rãi hồi phục tinh thần, cẩn thận hỏi: “Anh là anh trai của Lạc Trạm?”

Lạc Trạm: “Ừ.”

Đường Nhiễm căng thẳng mím chặt môi, không biết chính mình có nói sai không––

Mặc dù cô rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tin tức hạn hẹp, nhưng vẫn sẽ nghe được Dương Ích Lan nhắc mãi về việc Đường gia có suy nghĩ nịnh bợ để leo lên Lạc gia.

Có lẽ ấn tượng sâu nhất là Lạc gia cũng có hai cậu con trai. Con trai út Lạc Trạm là điển hình của loại thiên chi kiêu tử khó thấy trong thế gia, nhận hết mọi sự săn đón, không cần phải nói thêm. Trong khi con trai cả Lạc Tu là do chủ mẫu tiền nhiệm đã qua đời của Lạc gia sinh ra, tình cảnh ở nhà tựa hồ so với đứa con gái riêng Đường gia như cô cũng không khá khẩm hơn mấy.

Dương Ích Lan còn cảm khái: "Tính cách vị tiểu thiếu gia Lạc gia kia lạnh lùng, kiêu ngạo khó thuần, là người không coi ai ra gì. Nếu hai anh em bọn họ xảy ra bất hòa, vậy vị đại thiếu gia nọ ở Lạc gia chỉ sợ thảm có bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu."

Bởi vì tự thân đã trải qua, khi Đường Nhiễm nghe Dương Ích Lan nhắc đến, liền cảm thấy có chút đồng cảm như bản thân mình bị với lời đồn đãi cậu đại thiếu gia sống ở Lạc gia khốn khó ra sao.

Nghĩ đến chính mình vừa mới mạo muội đem anh ấy nhận nhầm thành em trai "đối thủ một mất một còn", Đường Nhiễm bất an nắm chặt tay.

"Em xin lỗi vì đã đoán lung tung."

"..."

Cảm xúc bất an của cô gái bộc ra ngoài, đầu óc Lạc Trạm đứng đầu, suy nghĩ vừa chuyển liền đoán được hành trình suy nghĩ bây giờ của Đường Nhiễm.

Khóe môi anh không tiếng động cong lên, ý cười lười nhác. Khi mở miệng lại, giọng chàng trai vẫn lãnh đạm như cũ, "Em có nghe nói đến tôi?"

Đường Nhiễm do dự, "Vâng."

"Nghe ai nói, là chị gái kia của em à?"

Đường Nhiễm lắc đầu: "Bà của em nói qua."

"Bà ấy nói cái gì?"

"..."

Đường Nhiễm trầm mặc, Lạc Trạm đơn giản ngồi trên tấm thảm dưới chân cô. Anh dựa lưng vào chiếc bàn trà có họa văn đám mây, chống một chân lên, đặt cánh tay lên đầu gối.

Sau đó Lạc Trạm lười biếng ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua rơi vào trên người cô gái.

Biểu cảm cô gái nhỏ trông hơi bối rối. Hiển nhiên những lời nói đó không thích hợp để nói trước mặt "Lạc Tu", nói dối lại không phải việc cô thường làm.

Nhìn vài giây, Lạc Trạm hạ mắt xuống, mỉm cười, "Không tiện nói thì thôi."

"Vâng." Cô gái thật đúng là đồng ý ngay.

Lạc Trạm: "Sao vừa rồi em không đến nhà chính cùng chị gái?"

Đường Nhiễm im lặng giây lát, thành thật mở miệng: "Việc này cũng không tiện nói."

Ánh mắt Lạc Trạm lóe lên, "Quan hệ giữa em và chị gái cũng không được tốt lắm sao?" Cố ý hay vô tình, từ "cũng" kia bị Lạc Trạm nhấn mạnh vài phần.

Đường Nhiễm đang ngập ngừng, lại nghe thấy thiếu niên nói: "Quan hệ giữa tôi và em trai không tốt, chắc em có nghe người khác nói qua rồi."

Đường Nhiễm trầm mặc, sự đồng cảm làm cho giọng nói cô toát lên chút cô đơn: "Lạc Trạm anh ta, sẽ bắt nạt anh sao?"

"..."

Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại.

Vài giây sau, biểu cảm anh uể oải mà "Ừ" một tiếng: "Từ lúc còn nhỏ nó đã luôn bắt nạt tôi rồi, tất cả mọi người trong nhà đều luôn thiên vị nó. Về sau nó lớn hơn chút thì khiến cho lão gia tử chặt đứt tài chính của tôi, đuổi tôi ra khỏi cửa."

Đường Nhiễm nghe đến ngây người vài giây rồi mới phản ứng: "Vậy, vậy ông nội Lạc liền đồng ý?"

"Lão gia tử bất công nên đồng ý."

Đường Nhiễm chậm rãi cúi đầu xuống, biểu cảm hơi khổ sở, "Quả nhiên là vậy."

Lạc Trạm vẫn luôn nhìn cô, nghe vậy hỏi: "Quả nhiên gì?"

"Không có gì, chỉ là bà nội em cũng... Có chút thiên vị chị gái của em." Đường Nhiễm khẽ nói: "Vì vậy chị em mới đính hôn với Lạc Trạm, không phải với anh."

Nhắc đến chuyện này, Lạc Trạm theo bản năng nhíu mày, "Còn chưa có đính hôn, không thể nói trước được."

"..."

Từ trong giọng nói của người đó nghe ra sự lạnh lẽo, Đường Nhiễm hơi suy tư, chợt hiểu ra điều gì đó, "Anh thích chị gái em?"

Lạc Trạm: "..."

Mặt Lạc Trạm không cảm xúc, giọng nói lạnh nhạt: "Em suy nghĩ nhiều quá."

"Ồ." Đường Nhiễm có điểm đỏ mặt, "Thực xin lỗi."

Lạc Trạm im lặng chốc lát, "Lạc Trạm cũng không thích chị em nên sẽ không đính hôn cùng với cô ta."

"...?"

Đề tài này đột ngột xoay chuyển, khiến Đường Nhiễm mờ mịt mà nhắm hai mắt chuyển hướng sang nam sinh. Nhưng xuất phát từ phép lịch sự, Đường Nhiễm vẫn phải tiếp lời đối phương, "Mọi người đều nói, chị của em rất xinh đẹp."

Lạc Trạm cười nhạt, "Nếu thực sự so ai xinh đẹp, vậy Lạc Trạm nên cưới em."

Đường Nhiễm ngẩn ra.

Lạc Trạm cũng phản ứng lại những gì bản thân vừa nói, vô thức nhăn mi, chột dạ mà chuyển mắt sang chỗ khác, "Chẳng qua nó chỉ thích một đôi mắt đẹp nên sẽ không thích em đâu."

"..."

Không khí ngưng trệ.

Vài giây sau, chỉ số IQ của Lạc Trạm quay trở về, anh ta giơ tay bực bội nhéo nhéo giữa mày, thấp giọng nói, "Vừa mới gặp mưa, đầu óc của mày cũng bị úng nước rồi sao..."

Anh quay đầu nhìn lại phía sô pha.

Cô gái rõ ràng đang cố gắng che dấu cảm xúc thật của mình, nhưng khi bị nói đến chuyện đôi mắt, những cảm xúc vừa mở ra nay lại từng chút thu về.

Lạc Trạm khẽ thở dài.

Anh từ trên mặt đất đứng dậy, chống đầu gối xuống trước mặt cô gái, "Tôi xin lỗi."

Đường Nhiễm hơi giật mình, sau đó ngẩng đầu lên, khóe mắt cố thể hiện sự thoải mái, "Không sao, dù sao em cũng quen––"

"Lạc Trạm chính là tên khốn, đừng để ý đến cậu ta."

"..."

Lạc Trạm nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được.

Anh nâng tay lên xoa xoa đầu cô gái nhỏ đang khổ sở, giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại ráng cố gắng mà "dỗ người"––

"Em đẹp nhất, không ai có thể so với em."

Đường Nhiễm sững sờ hồi lâu.

Cô nhớ giọng điệu giống vậy không lâu trước đây, cười như không cười nói với cô: "Khó coi, giống như một con vịt con xấu xí.”

Bây giờ...

Khóe mắt cô cong lên vui vẻ, " Cảm ơn Lạc Lạc."

Lạc Trạm mới thu tay lập tức cứng đờ, lạnh lùng cảnh cáo: "Không được gọi tôi là Lạc Lạc."

Đường Nhiễm chần chờ hỏi: "Vậy anh muốn gọi là gì?"

"..."

"Trực tiếp gọi Lạc Tu đi, có thể không anh?"

"..." Cứ việc có tí khó chịu, nhưng dù sao cũng tại mình đào hố, Lạc Trạm chỉ có thể nhận: "Ừ."

Quần áo giặt khô đã được đưa về phòng.

Lạc Trạm bước đến trên hành lang, nữ giúp việc bị anh đứng chờ cảnh cáo không được nói nhiều, dặn dò giúp cô gái trong đó thay váy áo khi cô trở về.

Một lát sau, cửa phòng cho khách một lần nữa mở ra.

Đường Nhiễm thay lại bộ váy lễ phục tối màu đính đầy mảnh kim cương, thật cẩn thận bước ra khỏi cửa.

Đôi mắt Lạc Trạm ngưng đọng, chờ từ kinh diễm hoàn hồn lại, anh tiến lên đưa cây gậy và điện thoại vào trong tay cô gái, "Điện thoại đã sửa tốt, có thể dùng bình thường. Trời bên ngoài hết mưa rồi, tôi gọi người dẫn em đi nhà chính."

Đường Nhiễm giật mình: "Anh không đi cùng em sao?"

"Không."

"....Được rồi." Cô gái ngoại trừ một hai giây tạm dừng, cảm xúc không lộ ra bất kỳ sự phản đối nào.

Sau khi tạm dừng, cô cũng chỉ gật gật đầu, ngữ điệu nghiêm túc mà nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta đây, hẹn gặp lại lần sau."

Lạc Trạm im lặng.

Anh nhìn cô gái cầm cây gậy xoay người đi chỗ khác với nữ giúp việc.

Cây gậy gõ nhẹ nhàng trên sàn hành lang, nhích một chút về bóng tối phía trước, trong âm thanh nhỏ vụn đó cất giấu cảm xúc thật cẩn thận thử và bất an.

Khi Đường Nhiễm sắp đi đến cầu thang trong trí nhớ, cô nghe thấy tiếng bước chân phá vỡ sự im lặng phía sau.

Chàng trai mang theo mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng, dừng lại bên cạnh cô, có vẻ hơi do dự. Sau đó, Đường Nhiễm cảm thấy đầu trên cây gậy mà mình đang cầm đã bị ai đó đỡ lấy.

Vẫn là giọng nói lười nhác, trầm thấp kia, chỉ có điều có chút lật lọng nho nhỏ không được tự nhiên mà nói:

"Tôi sẽ dẫn em... đến tòa nhà chính ở tầng dưới.”

Đường Nhiễm đứng tại chỗ hai giây.

Sau đó, cô hơi cong mắt. Âm thanh cô gái mềm mại cười khẽ: "Vâng."

*

Tuân theo nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân, Lạc Trạm qua một đầu kia của gậy đỡ cô gái xuống cầu thang. Anh vẫn còn đang tự hỏi chính mình cuối cùng là chỗ nào trong trung khu thần kinh xảy ra vấn đề.

Bằng không có lẽ đã không đặt mình vào một tình thế khó xử như vậy.

Nghĩ đến tiệc mừng thọ của lão gia tử vào tối nay, anh không thể thoát khỏi lấy thân phận Lạc Trạm trước mặt tất cả khách mời, bao gồm cả cô gái nhỏ đang đi lúc này, Lạc Trạm liền cảm thấy huyệt thái dương đau đau.

Nói dối tùy ý, nhưng lại phải làm tròn vai đến chết.

Lạc Trạm buông tiếng thở dài.

Lỗ tai Đường Nhiễm mẫn cảm mà bắt giữ được tiếng thở dài khó phát hiện này, cô do dự, cẩn thận hỏi: "Lạc Tu, anh làm sao thế?"

Lạc Trạm mệt mỏi đáp lại: "Đau đầu."

Đường Nhiễm lo lắng hỏi: "Không lẽ dính mưa nên phát sốt, anh thử xem trán anh có nóng không?"

"Không cần––"

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Bước chân Lạc Trạm cũng đột ngột dừng lại dưới bậc thang cuối cùng.

Nhìn người đàn ông tươi cười dịu dàng, đôi mắt lạnh lùng đứng cách lầu một không xa, Lạc Trạm lâm vào trầm mặc.

Đường Nhiễm bị mù đương nhiên không biết chính chủ Lạc Tu đang đứng bên cầu thang.

Cô chỉ biết rằng người trước mặt đột nhiên dừng lại, sau khi nói "đau đầu" liền im lặng–– Đường Nhiễm lo lắng nhíu mày lại, thật cẩn thận sờ soạng dọc theo cây gậy đi lên.

Cô bé lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Lạc Tu?"

"..."

Khi Lạc Trạm hoàn hồn, tận mắt nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, thon dài theo cây gậy mò lên, sau đó lòng bàn tay lạnh băng khẽ phủ lên trán anh.

Giọng cô ôn hòa, có lẽ là đang "dỗ" anh, "nam bệnh nhân" không quá chịu nghe lời này.

"Anh đừng nhúc nhích."

"..."

Ánh mắt Lạc Trạm tối lại, quên mất ngăn cản.

Bên cầu thang, người đàn ông đang đứng dựa lưng vào tường dừng lại. Vài giây sau, hắn giương mắt. Nhìn em trai mình cùng một cô bé nhắm hai mắt còn đang khoác cái áo của Lạc Trạm đứng trên cầu thang, Lạc Tu hơi nhướng mày––

"Lạc, Tu?"

Lạc Trạm: "..."