Những cơn sóng ì ạch vỗ mạnh vào bờ, đập vào những tảng đá, bọt nước trắng xoá, cuốn đi những thứ trên bờ cát hoang tàn. Bầu trời bên kia là màu hoàng hôn rực rỡ, nhưng dần dần cũng trở nên trầm hơn, …
Những cơn sóng ì ạch vỗ mạnh vào bờ, đập vào những tảng đá, bọt nước trắng xoá, cuốn đi những thứ trên bờ cát hoang tàn.
Bầu trời bên kia là màu hoàng hôn rực rỡ, nhưng dần dần cũng trở nên trầm hơn, trên nên trời sẫm màu kìa là bóng những chiếc buồm căng gió, và nơi nây chỉ còn mỗi mình tôi.
Vẫn đang đứng đây đợi, vẫn mãi đứng đây chờ và tôi ôm lấy thứ quý giá mà cả đời tôi nâng niu nhưng chỉ đến đây thôi vì giờ đây chỉ còn là kỉ niệm và mảng kí ức dần đi vào quên lãng của một cuộc tình trắc trở ngàn năm. Cao Minh anh đã đi về với hạnh phúc, đi tìm vùng đời có những điều tốt đẹp hơn và có lẽ nó là điều giá trị mà thượng đế này dành tặng cho anh.
Em biết anh đã có quá nhiều đau khổ, chịu đựng bao đớn đau mà nhân thế từng ngày, từng giờ, từng phút và từng giây giẫm đạp, chê bai anh.
- Em mong anh ở nơi đấy không có khổ đau, mong anh chẳng còn u sầu và nếu được em hy vọng có phép màu để anh quay về bên em