Chương 6

Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu hắn nói chuyện có hơi suy yếu, hiện tại hắn không có chút sức mạnh nào.

Tuy rằng Hạ Kham cảm thấy con quái ngư đó chắc chắn đã bị nuốt chửng không còn một mảnh, thế nhưng cũng sợ có chuyện ngoài ý muốn, bùa Thanh Khí này giá trị không rẻ, vừa nhìn đã biết là do thuật sư vẽ.

Sản phẩm của thuật sư không hề rẻ tí nào.

Hai người đó thật lòng hy vọng Hạ Kham có thể sống sót nên mới đưa nó miễn phí, hoàn toàn không biết tình huống cụ thể của Hạ Kham, Hạ Kham nói một câu cảm ơn cũng không quá đáng.

"Không cần cảm ơn." Trâu Bình Ti lắc đầu, trầm mặc một lát, ý bảo Hạ Kham không cần khách sáo.

Sau đó, Trâu Bình Ti lại cân nhắc một chút, mở miệng nói: "Những quỷ giả ngụy trang thành thương đội đó toàn bộ đều đã chết, quỷ vật được cung phụng kia cũng biến mất, quỷ sĩ hồ ly cầm đầu cũng đã tự sát ở trong nhà lao."

Trâu Bình Ti như là đang nói gì đó, lại như là chưa nói gì, chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu mà thôi.

"Thiên phú của ngươi rất cao."

"Con quỷ vật đó rất có thể là bị thiên phú của ngươi nuốt mất." Trâu Bình Ti mở miệng nói.

"Thiên phú của ta?" Hạ Kham lặp lại, hắn ngước mắt lên nhìn Trâu Bình Ti, vị Ti sĩ Giám Thiên Ti này lúc này đã cất hết giấy bút lại, cuộc trò chuyện còn lại hiển nhiên chỉ là nói chuyện phiếm.

"Nếu như ngươi muốn trở thành thuật sư, chi bằng trực tiếp đến Giám Thiên Ti. Ta tin rằng Ti sĩ phụ trách thu nhận ngươi sẽ rất hoan nghênh ngươi." Trâu Bình Ti gật đầu, lại mở miệng nói.

"Không chỉ có ngươi, rất nhiều dân thường từng bị quỷ vật tấn công có cơ hội thức tỉnh thiên phú, đó là hiện tượng quán tưởng (*) quỷ vật thì sẽ thức tỉnh. Lần này là nghe nói ngươi muốn đến thành Đại Khải, mà lại đúng lúc ba năm chiêu mộ một lần của Giám Thiên Ti, ngươi có thể mượn cơ hội này thử xem."

(*) Quán tưởng là tập trung tư tưởng để quan sát, phân tích và suy nghiệm một vấn đề, giúp cho thân an và tâm không loạn động, cũng như được chánh niệm.

Đây là ý tốt của Trâu Bình Ti, tuy rằng phần ý tốt này tới vô cùng đột ngột.

Hạ Kham trầm tư một lát.

Trâu Bình Ti đang chuẩn bị rời đi, giống như lần này ông ta tới đây đơn thuần chỉ là hỏi một ít vấn đề, không quá cụ thể về những chuyện liên quan đến quỷ vật.

Cuối cùng khi Trâu Bình Ti đóng cửa lại, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nói với Hạ Kham: "Nơi này là Hồi Xuân Đường trong thành Đại Khải, ngươi đã mê man ở đây gần ba ngày rồi."

Chờ chút, bao lâu cơ?

Ngay từ đầu Hạ Kham còn tưởng rằng mình đang mê man ở hiệu thuốc của Giám Thiên Ti, trong lòng đã có chuẩn bị sẵn, nói chung giá cả của hiệu thuốc Giám Thiên Ti rẻ hơn so với bên ngoài, hơn nữa có thể thanh toán chậm trễ. Hạ Kham vừa bước ra đã bị bắt cóc, trên người làm gì có bạc? Thậm chí bạc trên người cũng bị mấy thủ hạ trong thương đội đó sờ mó.

Nói cách khác Hạ Kham hiện tại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, nghèo phát ra tiếng leng keng.

Đã ở Hồi Xuân Đường trong thành Đại Khải thì chớ lại còn tận ba ngày, thật tuyệt vời, một số tiền lớn như thế không biết trả như thế nào đây.

Từ khi nhìn thấy Trâu Bình Ti cho đến bây giờ, khuôn mặt của hắn vẫn luôn vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, lần đầu tiên lộ ra vết rách.

Không phải chứ, hắn sẽ không bị tống vào đại lao bởi vì không có tiền trả thuốc đó chứ.

"..." Sắc mặt Hạ Kham cực kỳ không tốt.

Trâu Bình Ti thưởng thức sắc mặt Hạ Kham trong chốc lát, có lẽ là đã sớm biết sự thật rằng Hạ Kham vẫn luôn giả vờ, Trâu Bình Ti cũng không vạch trần điều đó. Cho đến vừa rồi, khi nhìn thấy biểu cảm không tốt lắm của thằng nhãi ở trên giường, cuối cùng hắn cũng thể hiện tính trẻ con đúng với lứa tuổi của mình. Lúc này Trâu Bình Ti mới lộ ra chút ý cười.

"Nhưng mà... " Trâu Bình Ti dừng một chút, kéo dài ngữ điệu.

"Nhưng mà sao cơ?" Hạ Kham không thể chờ được nữa nhìn về phía Trâu Bình Ti. Bây giờ hắn mới nhớ tới một việc, hắn nhớ ra, Giám Thiên Ti luôn luôn cổ vũ dân chúng gϊếŧ quỷ vật.

Chỉ cần gϊếŧ quỷ vật thì đều sẽ có phần thưởng.

Lúc này Hạ Kham cũng không nghĩ gì khác, chỉ muốn hỏi con quái ngư đó rốt cuộc giải quyết như thế nào.

Trâu Bình Ti nhịn cười, nhìn dáng vẻ trông mong của Hạ Kham, ông ta hiếm khi ôn hòa nói: "Sau khi ngươi khôi phục sức khỏe, có thể tới Giám Thiên Ti nhận tiền thưởng, con Giao nhân đó dù sao cũng là quỷ vật cấp Hoàng Lệ, có thể nhận được gần 200 lượng bạc."

200 lượng bạc là quá đủ để trả tiền thuốc men và chỗ ở cho ba ngày, còn có thể dư lại một phần ba.

Hạ Kham tính toán, rốt cuộc yên lòng, ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng hỏi Trâu Bình Ti về cấp Hoàng Lệ là gì, thì vị Ti sĩ Giám Thiên Ti ổn trọng kia đã khoát tay, mang theo thiếu niên phía sau rời đi. Lúc rời đi, còn nhớ phải đóng cửa lại.

Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại có một mình Hạ Kham.

Hạ Kham một lần nữa ngã xuống giường, hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ bên cạnh giường, cẩn thận ngẫm lại. Từ khi xuyên việt cho đến nay, đây là một thời đại cổ đại gần giống với triều đại nhà Hạ, nói tiếng bản địa, rõ ràng dùng đồ bằng đồng, các loại tế tự quỷ thần, nhưng cũng có giấy bút, giấy bút chỉ được phát minh ra vào thời nhà Hán thôi đó.

Mấu chốt lúc này là thứ hắn đang đắp lại là chăn bông.

Mấy thứ này rõ ràng không phải cùng một thời đại, thế nhưng hết lần này tới lần khác cứ như vậy xuất hiện không hợp với lẽ thường.

Còn có quỷ vật nữa.

Đây là thứ mà trước đây Hạ Kham chưa từng thấy qua.

Hạ Kham đi tới thế giới này gặp được quỷ vật duy nhất chính là cái con được gọi là Giao nhân đó. Hạ Kham hoàn toàn không cho rằng đó là một Giao nhân, ngay từ đầu nó chỉ là một đống thịt mà thôi. Với lại cái thôn hẻo lánh hoang vu lạc hậu trong trí nhớ nguyên thân kia nữa, càng bên ngoài thôn càng có nhiều quỷ vật hơn, thường xuyên đều phải dựa vào thuật sư và võ giả đến bảo vệ.

"Bỏ đi, đã tới rồi thì đành phải ở lại." Hạ Kham xoa xoa cái trán thấp giọng nói. Còn một điều, Hạ Kham trước đó vẫn không nói đó là, thủ lĩnh thương đội đó ngay từ đầu đối với con "Giao nhân"được tế tự kia chỉ gọi là Tổ Linh, nhưng xét thấy bộ dáng quá mức cung kính của hắn ta, thay vì nói là Tổ Linh, không bằng nói là giống như nô ɭệ thì đúng hơn.

Sau lưng thủ lĩnh thương đội nhất định có người sai khiến.

Trâu Bình Ti vừa mới nói thủ lĩnh thương đội đã tự sát, cũng chứng minh suy đoán của Hạ Kham, kẻ chủ mưu nhất định đã phát hiện ra chuyện bị bại lộ, trước tiên gϊếŧ chết thủ lĩnh thương đội. Mặc kệ thủ lĩnh thương đội có cố ý tự sát hay không, dù sao hiện tại hắn ta cũng đã tự sát.

Chuyện duy nhất làm cho Hạ Kham có chút do dự đó là, kẻ chủ mưu đó rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Giám Thiên Ti?

Đại lao Giám Thiên Ti cũng không dễ dàng đi vào như vậy.

"..." Hạ Kham từ từ nghĩ, ý thức dần chìm vào trong mộng đẹp.

Ba ngày sau.

Hạ Kham mặc bộ y phục duy nhất của mình, trong lòng ôm 200 lượng vừa mới nhận được từ Giám Thiên Ti, sau khi trả cho Hồi Xuân Đường hết 150 lượng thì chỉ còn lại 50 lượng, chẳng có gì cả, hai bàn tay trắng một lần nữa đi tới cửa Giám Thiên Ti.

Hạ Kham nhìn đám đông đang xếp hàng từ xa.

Nói là cửa Giám Thiên Ti, thật sự là cửa Giám Thiên Tư. Cửa chính cao cao, cách đó không xa có mấy cái lều nhỏ bằng vải bố màu xanh, trong lều có mấy người đang ngồi, phần lớn đều nghe theo người ở giữa chỉ đạo.

Mọi người xếp hàng hoặc khóc hoặc cười trước căn lều nhỏ.