Chương 7

Đương nhiên, những người khóc thì nhiều hơn.

Hạ Kham cũng đã đứng dưới ánh nắng mặt trời gần hai canh giờ, chỉ nhìn thấy có một người là cười, đa số hoặc là đều mang vẻ mặt đầy chờ mong rồi sau đó khóc thảm thiết, hoặc là vẻ mặt vô cảm như thể đã biết từ lâu, kéo người đi sang một bên, nhường chỗ cho những người phía sau, chỉ có lại một vài người trên mặt lộ ra vẻ vui sướиɠ.

Xem ra thuật sư này thiên phú thật sự hiếm có.

Hạ Kham ghi nhớ trong lòng, nghĩ lại cũng đúng. Nếu như thuật sư này có thiên phú phổ biến, thì cục diện của con người đã không như thế này.

Nhóm người từ từ đi về phía trước.

Cho đến khi đến lượt Hạ Kham, hắn rốt cuộc đi tới phía trước căn lều vải bố màu xanh, bên trong lều có hai người mặc bố y ngắn, nam nhân ở chính giữa thì mặc trường sam, ăn mặc giống như văn nhân.

"Đưa tay ra." Văn nhân đó thoạt nhìn có chút lười biếng, có lẽ là bởi vì quá nhiều người, hắn ta ngẩng đầu liếc Hạ Kham một cái, lười biếng thu lại ánh mắt, giơ tay đặt một hòn đá màu đen lên mặt bàn, ra hiệu Hạ Kham đặt tay lên trên.

"..." Hạ Kham nhíu mày, hòn đá đó đen như mực, toàn thân phát ra khí tức âm u lạnh lẽo, không giống như thứ tốt lành gì.

"Nhanh lên đi, phía sau còn có người chờ đấy." văn nhân trung niên kia nhìn Hạ Kham bộ dáng có chút do dự của Hạ Kham, mở miệng thúc giục nói.

Hạ Kham rốt cuộc vẫn đưa tay lên.

Vừa đặt tay lên, một cỗ khí tức lạnh thấu xương xông thẳng về phía lòng bàn tay khiến Hạ Kham rùng mình, ngay sau đó, hơi lạnh đó lập tức chạy vào trong mạch máu.

Hòn đá màu đen khẽ lay động.

Văn nhân trung niên kia vốn cho rằng nhãi con này nhìn qua có vẻ yếu ớt, môi trắng bệch, cũng không giống như là một thuật sư thiên phú, nên lười biếng coi như gom góp cho đủ số mà thôi. Nhưng khi mở mắt ra đã nhìn thấy chuyện này, lông mày hắn ta nhướng lên ngạc nhiên.

"Số ngươi đúng là may mắn, thế mà thật sự có thiên phú." Văn nhân trung niên lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Kham, phát hiện môi hắn lại càng trắng hơn, hiểu được có lẽ nguyên nhân vì quỷ thạch này, hắn ta gật đầu, mở miệng nói: "Được rồi, ngươi đi qua bên kia ngồi đi, đợi lát nữa, có người dẫn các ngươi đi kiểm tra thiên phú."

Lúc văn nhân nói chuyện đưa tay chỉ vể một phương hướng, đó là căn phòng nhỏ bên cạnh cổng Giám Thiên Ti, trong phòng nhỏ đã có vài người nam nữ đều chờ ở bên trong.

Hạ Kham nhìn theo hướng văn nhân trung niên chỉ, sau khi xác định, thu lại ánh mắt, lễ gật đầu với văn nhân trung niên, nói: "Biết rồi." Sau đó hắn đi về phía căn phòng nhỏ với hai bàn tay không.

Vừa bước vào trong căn phòng nhỏ, Hạ Kham cũng không định chào hỏi những người khác, tìm một góc rồi ngồi xuống.

Mọi người trong căn phòng nhỏ đều có chút hứng thú với người mới này, tuy nhiên, ở trong thế giới bất cứ lúc nào đều có thể bị quỷ vật ăn thịt này, có hứng thú nhưng không tiếp cận mới là thái độ bình thường, hầu hết họ đều nhìn thoáng qua rồi nhìn đi chỗ khác.

Hạ Kham lại càng không có ý định tiếp cận người khác, hắn chỉ ghi nhớ vẻ ngoài của những người này vào trong đầu.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Khi trời bên ngoài căn phòng nhỏ sắp tối tới nơi, hàng người xếp hàng bên ngoài cũng không còn, lại có thêm vài người vào sau Hạ Kham. Đợi đến khi kết thúc, nhóm người tổng cộng có mười bảy người đã vào, trong đó mười nam bảy nữ.

Đối với tỉ lệ này, Hạ Kham không khỏi nhìn thêm vài lần, trong lòng có hơi ngạc nhiên, thật lâu sau mới phản ứng lại, mình đã không còn ở thế giới kiếp trước.

Trong bộ lạc ở kiếp trước, nhện cái cả hình thể và tu vi thông thường đều lớn hơn nhện đực rất nhiều, nếu như ở kiếp trước tỷ lệ này sẽ bị đảo lại.

"Cốc cốc." Bên ngoài căn phòng nhỏ vang lên tiếng gõ nhẹ.

Một cô gái mặc áo giáp màu đen, tóc buộc cao gọn gàng đang đứng ở trước cửa căn phòng nhỏ, tay giơ ở giữa không trung, hiển nhiên, vừa mới gõ cửa phòng chính là nàng. Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều dời lên trên người nàng, cô gái mặc áo giáp màu đen lúc này mới lộ ra một nụ cười nồng nhiệt, gật đầu nói: "Ta họ Lý, các ngươi gọi ta Lý Binh, hoặc là Lý Ti sĩ đều được, phụ trách mang các ngươi đi kiểm tra thiên phú."

Lý Binh lại nhịn không được liếc mắt nhìn số người trong phòng, giọng điệu có chút ngạc nhiên: "Lần này số người thức tỉnh thế mà hơn mười, vận may thật không tệ."

Những người ở trong phòng gật đầu đồng ý.

Hạ Kham cũng ở trong số đó.

Ánh mắt Hạ Kham dừng lại trên tay Lý Binh - cô gái mặc áo giáp màu đen này, cánh tay trái rũ xuống bên người không còn giống tay người nữa, mà giống như móng vuốt của một loài thú không biết tên, lưỡi móng vuốt rất dài, cũng rất sắc bén, Hạ Kham không nghi ngờ gì về khả năng sát thương của móng vuốt thú này.

Đây chính là quỷ sĩ trong trí nhớ nguyên thân sao?

Hạ Kham ở trong lòng yên lặng đối chiếu một chút, tuy rằng lần đầu tiên gặp, nhưng vì để không lộ ra sơ hở, Hạ Kham chỉ nhìn thoáng qua vài lần rồi một lần nữa thu lại ánh mắt.

Lý Binh cảm thán xong lập tức dẫn mọi người đi vào trong cánh cổng của Giám Thiên Ti.

Cánh cổng sơn dầu tung (*) mở ra.

(*)Dầu tung còn có đặc tính chống thấm nước tốt và được sử dụng rộng rãi trong xây dựng.

Một nhóm người đi theo Lý Ti sĩ dẫn đầu rẽ trái rẽ phải, rõ ràng dọc theo đường đi đều không có quỷ vật, thế nhưng khí tức trong Giám Thiên Ti lại có chút âm trầm, khiến mọi người đi trên đường đều phải ngưng thở.

Hạ Kham đi trên đường, cứ luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó, ừm, như là dưới lòng bàn chân Giám Thiên Ti này có thứ gì đó. Hạ Kham không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy đó là phiến đá nhẵn bóng, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Không biết từ khi nào bản năng của nội tâm đã mất đi tiếng nói.

Cô gái mặc áo giáp màu đen - Lý Ti sĩ phía trước dường như vẫn luôn chú ý mọi hành động của mọi người phía sau mình, khi thấy Hạ Kham cúi đầu giống như đang tìm kiếm cái gì đó, nhướng mày, khẽ gật đầu.

Lý Ti Sĩ không nói gì, tiếp tục dẫn đường.

Hạ Kham tiếp tục đi theo phía sau cô gái mặc áo giáp màu đen phía trước, đi về phía trước, đi tới cuối một con đường lớn, cuối cùng là một đại điện, điện này có hơi cổ kính, cánh cửa được quét dầu tung, cung điện cũng rất lớn, đủ cho một đám người đi vào.

Lý Ti Sĩ dẫn đầu đẩy cửa bước vào, đồng thời ra hiệu mọi người phía sau đi vào.

Hạ Kham cũng đi theo nhóm người vào trong, vừa đi vào, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, dường như áp lực vô vàn ở bên ngoài cũng biến mất, cả người cảm thấy thật thoải mái.