Chương 5

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Hạ Kham tỉnh dậy lần nữa, thấy mình vô cùng mệt mỏi và có hơi đau nhức, mở mắt ra, ngẩng đầu lên, đối diện là xà nhà trên đầu, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc.

Hạ Kham không khỏi chớp mắt, chật vật nhấc nửa người trên lên khỏi giường.

Lúc này, hắn nhận ra mình hình như đang ở một nơi giống như y quán, nhìn cách trang trí thì có vẻ như là thời cổ đại, thiên về phong cách cổ xưa của triều đại nhà Hạ và nhà Chu hơn là nhà Đường và nhà Tống, trong phòng được bài trí không ít các món đồ bằng đá và đồng thau được đánh bóng tinh xảo.

"Cốc cốc!" Bên ngoài cánh cửa gỗ truyền đến tiếng gõ cửa, không nhanh không chậm.

Lúc này Hạ Kham mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa gỗ, mở miệng nói: "Mời vào."

Cửa bị đẩy từ bên ngoài vào, một đám binh lính Giám Thiên Ti ở bên ngoài cửa, trong đó có một người Hạ Kham thấy vô cùng quen, đó là thiếu niên trước đó trên tay cầm lá bùa chỉ vào hắn kêu lớn tiếng.

Chẳng qua lần này thiếu niên này không còn hung hãn như trước, mà thận trọng hơn một chút, thi thoảng còn nhìn lén người đàn ông trung niên ổn trọng - Ti sĩ Giám Thiên Ti đứng ở phía trước.

"Lần đầu gặp mặt, ta là Ti sĩ Giám Thiên Ti – Trâu Bình Ti." người đàn ông trung niên cầm đầu đầu tiên là nhìn Hạ Kham trên giường, sau khi xác nhận hắn ý thức tỉnh táo, lúc này mới gật đầu, bắt đầu giới thiệu trước, nói chuyện vô cùng ổn trọng, không nhanh không chậm, không hề ngạo mạn.

Hạ Kham gật đầu, giọng điệu có chút suy yếu nói: "Trâu đại nhân, ngài có thể gọi ta là Hạ Kham."

"Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại ở chỗ con sông của thôn Tiểu Bình không?" Trâu Bình Ti ngước mắt lên hỏi Hạ Kham, trong tay ông ta cầm giấy bút, điểm này cũng khác với những gì trong trí nhớ của Hạ Kham, rõ ràng là sử dụng đồ bằng đồng nhưng lại có giấy bút.

Không biết từ lúc nào, một đám binh lính Giám Thiên Ti ở cửa đều đã rời đi, chỉ còn lại thiếu niên ban đầu kia đi tới phía sau Trâu Bình Ti.

Sau khi Trâu Bình Ti đi vào, ông ta tiện tay đóng cửa ngồi xuống cách giường không xa.

Hạ Kham hiểu được đây là đang điều tra hắn, chuyện này là hợp tình hợp lý, thế nên hắn không có ý định giấu diếm, hết sức thẳng thắn kể lại mọi chuyện của mình: "Nhà ta ở thôn Tiểu Hạ cách đây hơn trăm dặm, lần này vào thành là bởi vì ngoài thôn có rất nhiều quỷ vật, thuật sư trong thôn bởi vì tuổi cao nên đã qua đời, thậm chí việc canh tác cũng không thể thực hiện được. May mắn ta đã từng được một thuật sư xem trọng, phát hiện có chút thiên phú thuật sư cho nên đã đến thành Đại Khải để học hỏi."

"Không ngờ tới nửa đường gặp phải thương đội, bị cưỡng ép bắt đi, dùng làm huyết thực."

"Về phần còn lại, ta cũng không biết." Hạ Kham cân nhắc mở miệng.

Về phần nhện gì đó, ảo ảnh gì đó, xin lỗi nhé, hắn chỉ là một người dân bình thường, thật sự không biết gì hết.

Một người dân bình thường gặp phải chuyện này, không kêu la ầm ĩ đã là tốt lắm rồi, chỉ là hơi không nhớ rõ, thế nhưng cũng rất bình thường.

"Vậy thủ lĩnh thương đội có cho ngươi ăn cái gì không?" Trâu Bình Ti đột ngột hỏi một câu.

"Có." Hạ Kham không hề có ý định giấu diếm, nói hết cảnh ngộ của mình ra: "Là một đám người giữ chặt ta rồi đút, chỉ có điều lúc ấy thần trí mơ hồ, không nhớ rõ lắm, đến khi trở lại nhà giam ta cũng chỉ kịp nhổ thuốc vào một nơi khuất, sau đó lập tức hôn mê."

"Khi tỉnh lại lần nữa chính là lúc bị huyết tế."

Trâu Bình Ti xem ra không hề nghi ngờ gì với những lời của Hạ Kham, gật đầu, thỉnh thoảng viết viết lên trên giấy, sau đó lại hỏi rất nhiều.

Hạ Kham biết gì nói nấy.

Ước chừng gần nửa canh giờ sau, Trâu Bình Ti mới hỏi xong toàn bộ vấn đề, lúc này ngay cả Hạ Kham cũng cảm thấy có hơi mệt mỏi.

Trâu Bình Ti lúc này mới thu hồi giấy bút, ông ta ngước mặt lên, dáng vẻ ông ta hết sức bình thường, chỉ có một đôi mắt đen như mực, quả thực giống như có thể nhìn thấu lòng người, khí chất quanh người cũng bởi vì đôi mắt này mà tăng thêm không ít, sau khi dừng một chút, ông ta nhìn như bình thản mở miệng: "Ngươi nói ngươi đến thành Đại Khải là vì trở thành thuật sư?"

Học hỏi trực tiếp đã bị ông ta hiểu thành muốn làm thuật sư.

Đương nhiên, hiểu như vậy cũng không phải là không được.

Hạ Kham gật đầu, đúng là hắn nghĩ như vậy thật. Sau khi tỉnh lại, Hạ Kham đã có nhiều ký ức hơn, gồm cái thôn nhỏ hẻo lánh hoang vu kia, cùng với một số lão hủ và người trong thôn, tất nhiên, cũng bao gồm ký ức của nguyên thân về thế giới này.

Thế giới này phần lớn đều bị quỷ vật xâm chiếm, người bình thường lúc nào đều gặp phải sự uy hϊếp của quỷ vật, trở thành huyết thực, cho dù ở vùng lân cận của Giám Thiên Ti, vẫn thường xuyên xảy ra những chuyện quỷ vật ăn thịt người.

Thuật sư là cách duy nhất chống lại quỷ vật.

"Đang có ý này."

Trâu Bình Ti nghe thấy lời nằm trong dự liệu này.

Trâu Bình Ti quay đầu nhìn về phía thiếu niên phía sau mình, thiếu niên kia tướng mạo thanh tú, cử chỉ nhanh nhẹn, những người như thế này đều toát ra sự thông minh, Trâu Bình Ti vừa quay đầu, cậu ta hiểu ngay.

Tạ Bình Bình cũng chính là thiếu niên thanh tú, vội vàng từ trong ngực lấy ra một tấm bùa, hai tay đưa cho Trâu Bình Ti.

Trâu Bình Ti nhận lấy tấm bùa, đưa tới trước mặt Hạ Kham.

Hạ Kham có hơi khó hiểu: "...?"

"Cầm đi, nếu quỷ vật lưu lại oán chú trên người ngươi, tấm bùa Thanh Khí này có thể ngăn cản một chút."

Hạ Kham lập tức lựa chọn nhận lấy, oán chú của quỷ vật, đối với con người trên thế giới này mà nói, quỷ vật không phải là thứ đáng sợ nhất, càng đáng sợ hơn chính là oán chú quỷ vật để lại.

Rất nhiều người mặc dù tìm được đường sống trong chỗ chết không phải chết dưới tay quỷ vật nhưng lại chết dưới oán chú do quỷ vật để lại.

"Cảm ơn các ngươi." Hạ Kham thật lòng cảm ơn, trên thực tế, hắn cũng không có nói dối. Có thể là do thức tỉnh Phật Cốt Ma Chu của kiếp trước, cả người hắn hoàn toàn không có chút sức nào.