Chương 18

"Hồ Phần Tử xem như quỷ vật tương đối đặc biệt trong số các quỷ vật, chúng nó bình thường không ăn máu thịt của người sống, chỉ ăn thịt người chết."

"Trừ khi--"

"Trừ khi người sống đó là người bái tế phần mộ nơi nó nằm." câu tiếp theo, Tạ Bình Bình nói trước, cậu ta nhảy xuống từ trên chỗ ngồi, vẻ mặt nghiêm trọng: "Nghĩa địa đó là nơi lập phần mộ của dân chúng trong thành Đại Khải, cho dù là dân thường hay quyền quý đều sẽ chôn cất ở nơi đó, do Giám Thiên Ti phái người đi tuần tra và canh gác. Phần mộ tổ tiên của thương nhân này đương nhiên cũng ở trong nghĩa địa, trùng hợp bái tế luôn phần mộ Hồ Phần Tử cũng không phải là không có khả năng."

"Hồ Phần Tử, lại xuất hiện tầm chập tối, khi đó, âm khí vừa vặn lại nặng nhất, nó nhận được sự bái tế của thương nhân này, cho nên khi vào trong thành, đương nhiên cũng có thể mượn nhân khí của vị thương nhân này trà trộn vào trong thành." trong miệng Tạ Bình Bình lẩm bẩm, vừa cau mày, không ngừng đi qua đi lại.

"Cũng không cần phiền phức như vậy, chỉ cần thay thế một người trong thương đội là được rồi." Hạ Kham bình tĩnh hơn nhiều, giọng hắn xa xăm nói: "Dù sao thương nhân này chỉ mới chết vào ngày thứ ba."

"Nếu như ta đoán không sai, những trường hợp đàn ông bị mổ bụng trong thành này hẳn là đều tập trung xảy ra ở gần nhà ông." Hạ Kham quay đầu, nhìn về phía lão quản gia, giọng thản nhiên nói.

"..." Sắc mặt lão quản gia trắng bệch, không nói được gì.

Thật ra cũng không cần nói gì, Hạ Kham chỉ cần nhìn dáng vẻ của lão quản gia là biết ngay suy đoán của mình đúng rồi.

"Hồ Phần Tử ăn máu thịt của những người bái tế nó, có thể chuyển hóa thành tu Huyết Nhục, nhưng để tu Huyết Nhục lại cần rất nhiều huyết thực. Những nội tạng đó xem ra đều bị con Hồ Phần Tử này ăn." Tạ Bình Bình dừng bước lại, nhìn về phía Hạ Kham, biểu cảm nghiêm túc nói.

"Vấn đề duy nhất chính là hiện tại con Hồ Phần Tử đó đang ở đâu?" Tạ Bình Bình nhìn về phía lão quản gia.

"Hồ Phần Tử sẽ cách không xa nơi nó lấy thức ăn." Hạ Kham cũng nhìn về phía lão quản gia. Hiển nhiên, hắn ngầm thừa nhận quỷ vật Hồ Phần Tử này hiện tại đang ở trong đại trạch ngói xanh này. Nếu như nói ai quen thuộc với đại trạch này, chỉ có thể là quản gia - phụ trách mọi chuyện lớn bé của thương nhân trước mắt.

"Tiểu nhân... tiểu nhân..." Lão quản gia đã hiểu ẩn ý của hai người này, đặc biệt là khi biết quỷ vật khủng bố ăn thịt người cũng đang ở trong đại trạch, sắc mặt ông ấy trắng bệch, trong chốc lát cũng không nói rõ ràng.

"Tiểu nhân thật sự không biết gì hết." rốt cuộc lão quản gia không chịu nổi nữa, chân mềm nhũn ngã trên mặt đất. Không chỉ là mấy ngày nay, từ sau khi lão gia nhà mình chết, ông ấy vẫn luôn ở trong đại trạch này, vốn cho rằng quỷ vật kia đã đi rồi.

Bây giờ lại được cho biết, con quỷ vật tàn nhẫn quỷ quyệt đó rất có thể đang trốn ở góc không biết tên của đại trạch này, âm thầm nhìn trộm mọi hành động của ông ấy.

Loại áp lực tâm lý này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Bộ y phục chỉnh tề ban đầu của lão quản gia cũng bị mồ hôi lạnh và nước mắt thấm ướt, ngoại trừ vẫn luôn tự mình lẩm bẩm không biết gì hết, thì cũng không hỏi ra được gì.

"Xem ra ông ấy không biết thật." Hạ Kham chỉ nhìn thoáng qua, bình thản thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tạ Bình Bình nói, lão quản gia không thể nào nói dối trước mặt hắn được.

"Vậy thì nó thật sự đang trốn trong bóng tối rồi." Tạ Bình Bình cau mày, sau đó nhịn không được ôm ngực, giọng điệu khó chịu: "Loại hành động thích tra tấn người khác rồi sau đó ăn này, Hồ Phần Tử này thật đúng là thú vị."

"Phải nhanh tìm ra nó, tìm được thì gϊếŧ ngay." Tạ Bình Bình nói thầm một câu, một con Hồ Phần Tử vừa mới chuyển hóa thành Huyết Nhục, tựa như lơ lửng giữa Bạch Du và Hoàng Lệ. Hai người bọn họ, một người sắp đạt được Hoàng Lệ, một người đã thăng lên Bạch Du, hai người lại đều có thiên phú, dư sức đối phó với một con Hồ Phần Tử.

"Chờ một chút --" lúc Tạ Bình Bình quay đầu lại, đột nhiên nhớ tới gì đó, gọi Hạ Kham dừng lại bước chân.

"?" Hạ Kham khó hiểu quay đầu lại.

"Cầm lấy." Tạ Bình Bình móc ra một xấp bùa chú từ trong ngực, cậu ta cẩn thận tìm kiếm trong xấp bùa chú này, cẩn thận lấy từ trong đó ra một tấm bùa có hình rồng bay phượng múa màu vàng đậm, đưa cho Hạ Kham.

"Đây là bùa Trắc Quỷ của Thích lão đại, vất vả lắm mới từ lấy từ trong tay hắn ba tấm, cho ngươi một tấm." Tạ Bình Bình có chút đau lòng rút ra, nếu không phải nhiệm vụ này Hạ Khả thật sự có tác dụng lớn, không chỉ thận trọng mà cẩn thận phát hiện được nhiều manh mối, suy luận ra danh tính cụ thể của quỷ vật.

Nếu không phải vì thế, có nói gì cậu ta cũng sẽ không cho hắn tấm phù Trắc Quỷ này đâu nhé.

Đáng ghét, Thích lão đại rõ ràng có thiên phú vẽ bùa tốt như thế, vì sao cứ khăng khăng thích đánh nhau chứ, hiện tại bùa chú trong tay cậu ta thật sự không còn nhiều lắm.