Chương 19

"Thích lão đại?" Hạ Kham lặp lại lời Tạ Bình Bình, sau đó nhận lấy tấm bùa cậu ta đưa tới.

Tấm bùa chú màu vàng đậm trong tay hắn tỏa ra linh quang, chữ trên bùa chú giống như rồng bay phượng múa, tự nó ẩn chứa cảm giác hào khí, chỉ nhìn chữ thôi cũng biết người viết chữ có lẽ cũng là một người hào sảng phóng khoáng.

Người viết chữ này họ Thích? Hạ Kham nhướng mày, cái tên này hắn chưa từng nghe nói qua, nhưng xét về bùa chú thì thực lực của đối phương khẳng định không hề yếu, tấm bùa chú này cũng là thứ tốt.

"Haizz.., cầm đi, nếu không phải ngươi là người làm việc rất khá, ta cũng sẽ không nỡ cho ngươi đâu." Tạ Bình Bình haizz một tiếng. Cho thì cậu ta cũng cho rồi, nhưng vẫn có chút đau lòng, nhỏ giọng nói thầm vài câu, sau đó cậu ta lại ngẩng đầu dặn dò vài câu: "Ngươi cầm tấm bùa chú này đi khắp trong nhà, nếu như gặp phải quỷ vật, tấm bùa chú này sẽ nóng lên nhắc nhở ngươi."

"Nếu như gặp phải quỷ vật tấn công, ít nhất nó cũng có thể ngăn cản được một đòn của quỷ vật cấp Hoàng Lệ."

"Cho nên lúc sử dụng phải cẩn thận một chút, đây chính là thứ tốt để cứu mạng đấy." Tạ Bình Bình lại nhịn không được dặn dò, cậu ta có hơi lo sợ người mới sẽ chà đạp tấm bùa chú này.

Như thế thì đúng là thứ tốt thật rồi.

Lúc trước Trâu Bình Ti cho hắn bùa Thanh Khí hắn còn chưa kịp dùng, khi đó chỉ nói có thể ngăn cản được một chiêu của quỷ vật nhưng không có nói cụ thể là quỷ vật nào. Nhìn linh quang phía trên tấm bùa, bùa Thanh Khí còn không bằng một phần mười của quỷ phù này, chỉ sợ chặn được quỷ vật kia cũng chỉ là tiểu lâu la cấp Bạch Du.

"Cảm ơn." Hạ Kham ngẩng đầu nghiêm túc nói cảm ơn với Tạ Bình Bình.

"Cảm ơn gì chứ, lần sau khi làm nhiệm vụ, ngươi vẫn là duy trì độ nhạy bén như bây giờ, chúng ta cùng nhau thăng chức tăng lương mới là đúng đắn." Tạ Bình Bình vung tay lên, khiêm tốn nói.

Tuy rằng nói như vậy, Hạ Kham vẫn đặt ý tốt của người này ở trong lòng, Tạ Bình Bình thoạt nhìn là tên nhóc mới lớn, trên thực tế thô trung hữu tế (*), làm việc cũng rất chắc chắn, EQ tương đối cao, lúc ở chung với cậu ta vô cùng vui vẻ.

(*) Chỉ một người ăn nói, làm việc mặt ngoài dường như thô lỗ, tùy tiện nhưng trên thực tế là cẩn thận, tỉ mỉ.

Nói xong, Tạ Bình Bình cũng móc ra một tấm bù giống y hệt, cùng với Hạ Kham chia nhau hành động trong đại trạch.

Về phần lão quản gia, hai chân ông ấy đã sớm mềm nhũn, miễn cưỡng nhích người tới cửa, đúng lúc ở cửa có hành binh bình thường của Giám Thiên Ti, trốn ở chỗ cách đám hành binh khôi giáp không xa, lúc này lão quản gia dường như mới có cảm giác an toàn, một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Kham vân vê bùa Trắc Quỷ trong tay, vừa lại nhéo nhéo cánh tay của mình. Hắn dừng lại một chút, vũ khí tốt nhất của Phật Cốt Ma Chu chính là chân trước của cơ thể nó.

Làm một người mới của Giám Thiên Ti, một nghèo hai trắng tay, lại còn đang là thực tập sinh, đương nhiên hắn không có gì cả, về phần mua vũ khí ở bên ngoài, thế thì còn chẳng bằng dùng tay không.

Những vũ khí đó Hạ Kham bóp một cái là gãy.

"Hay là phải tự mình đi tìm nguyên liệu, tìm người chế tạo nhỉ." Hạ Kham thấp giọng than thở nói. Còn một điểm quan trọng hơn, bởi vì thói quen kiếp trước quá lâu dài, hơn nữa thứ hắn quán tưởng ở kiếp này có liên quan đến nguyên hình ở kiếp trước. Cân nhắc đến cơ thể quỷ sĩ của Hoàng Lệ và Thanh U sẽ dần dần xuất hiện thay đổi, Hạ Kham vẫn chưa sẵn sàng thay đổi thói quen chiến đấu của mình.

Chỉ có điều hắn thích sử dụng vũ khí như dao đâm hơn là vũ khí đao thương kiếm kích (*) thông thường, tựa như một con nhện đang đi săn treo con mồi lên chân trước của mình.

(*) là bốn loại vũ khí phổ biến dùng để chém và đâm vào thời cổ đại, nó cũng được dùng để chỉ các loại vũ khí nói chung.

Đại trạch ngói xanh, khi thực sự đi dạo mới phát hiện ra rằng tòa nhà của thương nhân này thực sự xa hoa kinh người.

Tạ Bình Bình đi bên phải, Hạ Kham đi bên trái, phần lớn là phòng dành cho khách, sạch sẽ ngăn nắp, nhìn như đã được dọn dẹp cẩn thận.

Hạ Kham liên tiếp đi vào vài cái phòng khách thế nhưng bùa chú trong tay vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Bản năng của Hạ Kham cũng không hề nhắc nhở.

"Không có thứ gì cả." Sau khi dạo qua một vòng, Hạ Kham trở lại vị trí ban đầu trong đại sảnh, hắn vẫn có chút không tin mình không thu hoạch được gì, đặc biệt lúc trở về lại đi tìm một lần nữa, thế nhưng vẫn không có gì cả.

"Ngươi cũng không tìm được." Hạ Kham đợi trong chốc lát, lúc này mới đợi được Tạ Bình Bình trở về, hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tạ Bình Bình là biết cậu ta cũng không tìm được.

"Không có." Tạ Bình Bình lắc đầu, mở miệng nói.

"Có khi nào nó cảm nhận được khí tức của quỷ sĩ, nên chạy rồi chăng." Vẻ mặt Tạ Bình Bình nghiêm trọng, mở miệng nói, con quỷ vật này có thể trốn ở trong nhà của thương nhân để nhìn trộm, âm thầm bất động, chắc chắn trên người có chút xảo trá.

Nói là cảm nhận được điều kỳ lạ, lập tức bỏ chạy, cũng phù hợp với thói quen của quỷ vật Hồ Phần Tử.

Hạ Kham cùng Tạ Bình Bình đưa mắt nhìn nhau, không nói chuyện, trong lòng Hạ Kham cũng cảm thấy Tạ Bình Bình nói có lý, tuy nhiên, hắn theo bản năng cảm thấy toàn bộ chuyện này có gì đó kỳ quặc.

"Hai vị đại nhân, trong đại trạch này an toàn thật không?" Qua một hồi lâu, lão quản gia vẫn luôn nằm liệt trên mặt đất lúc này mới vịn tường, run rẩy mở miệng nói chuyện, ánh mắt lão quản gia chờ mong nhìn hai người.

"Trước mắt là an toàn, chúng ta không tìm được hang ổ của nó, thế nhưng nếu ông tiếp tục ở tại đây, không ai biết sau này có thể xảy ra chuyện gì không." Tạ Bình Bình mở miệng, cậu ta nói những lời xấu trước. Có một số người chưa đến Hoàng Hà thì vẫn chưa từ bỏ ý định, không nói nặng lời chút thì sẽ thật sự cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì.

"Vâng... vâng." Sắc mặt lão quản gia trắng bệch.

"Trước tiên chúng ta đi đến nhà của những người đã chết xung quanh để xem có tìm được gì không." Hạ Kham dừng lại, quay sang Tạ Bình Bình nói.