Chương 26: Kiếm tiền

Chuyển ngữ: Cá Mụp

Chỉnh sửa: Mia, Sắc

Mục Thần vất vả dùng kỹ năng diễn xuất cao siêu của mình để trấn an Tiểu Ngân, bước ra khỏi phòng người cá với một vết xước trên má.

Anh rót một cốc nước, nhấp một ngụm rồi ngồi xuống ghế sô pha liên lạc với Norman.

Norman vừa thương lượng xong phương án sản xuất người máy đầu bếp với nhà thiết kế, hắn nhận được cuộc gọi từ Mục Thần thì kết nối: “Từ thế giới thực tế ảo ra rồi à? Biểu hiện của Tiểu Ngân thế nào?”

“Kiểm tra đo lường không xác định, căn bản là không vào được.” Mục Thần thở dài, “Về phần Tiểu Ngân thì cực kỳ hung dữ. Em ấy ghét đội mũ thực tế ảo, phá hỏng hai cái rồi.”

“Không xác định?” Norman nhíu mày, “Mũ của cậu có tốt không vậy?”

“Cậu nghi ngờ mũ có vấn đề gì sao?” Mục Thần ngạc nhiên, “Lẽ nào cậu đã thử mang An An vào thế giới thực tế ảo rồi à?”

Norman: “Ừ.” Hắn nhắc nhở lần nữa, “Bảo mật, không được tiết lộ ra ngoài.”

Mục Thần cực kỳ tò mò, cơ thể cũng tự động ngồi thẳng lên: “Sau khi An An vào thế giới thực tế ảo thì có việc gì không?”

Norman trầm ngâm: “Rảnh rỗi tôi lại dẫn cậu ấy vào, cậu tự mình xem.”

Mục Thần: “Được, tôi đi mua hai cái mũ mới rồi thử lại xem sao, nếu có kết quả sẽ báo cho cậu biết.”

Mãi đến 11 giờ tối Mục Thần mới liên lạc lại với Norman, Norman ngồi trên sô pha cạnh giường đọc sách, thấy anh gọi tới thì bấm kết nối.

Mục Thần: “Vẫn không được, dữ liệu không rõ. Tôi cũng đã hỏi công ty thực tế ảo rồi. Họ nói có một số sinh vật không thể sử dụng mũ thực tế ảo vì cơ sở dữ liệu không thu thập được số liệu.”

Anh càng tò mò hơn: “Một trong số đó chính là người cá. Theo như lời họ nói thì người cá không vào được thế giới thực tế ảo, nếu ở chế độ tổ đội thì các thành viên trong tổ cũng sẽ không vào được.”

“Bệ hạ, sao ngài có thể đưa An An vào thế?”

Norman nhìn qua cửa sổ kính suốt hướng về phía vườn sau, ánh sáng màu xanh lam rải trên mặt hồ, lờ mờ có thể nhìn thấy sắc lam, là tia sáng bị phản chiếu từ vảy của người cá.

“Mũ thực tế ảo thu thập những dữ liệu khác nhau của người dùng, vậy đâu là cơ sở để hình thành hình ảnh ảo?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.

Mục Thần: “Sóng não, sóng não của mỗi người không giống nhau.”

Ánh mắt Norman khẽ chuyển động, não bộ nhanh chóng phân tích.

Sau khi người cá nhỏ tiến vào thế giới thực tế ảo, hình ảnh mặc định của hệ thống là một thiếu niên dung mạo xinh đẹp, trông giống với diện mạo lúc là người cá.

Có hai khả năng: Người cá nhỏ có sóng não của con người, hoặc sóng não của người cá thuần sắc tương tự con người.

Khoa học kỹ thuật phát triển cực kỳ nhanh, từ nhiều năm trước đã có người thử làm nghiên cứu tách sóng não ra khỏi cơ thể, thế nhưng tỷ lệ tử vong quá cao, lại gây ra rất nhiều sự kiện phạm tội nên nghiên cứu này đã bị cấm.

Hắn xuất thân hoàng tộc, lại ở vị trí cao nhiều năm, gần như không cần suy nghĩ nhiều, trong đầu đã xuất hiện ra một loạt âm mưu.

Người cá nhỏ vốn không phải người cá, mà là bị con người chiếm đoạt cơ thể vì mục đích nào đó mà ở lại cạnh hắn.

Nhưng sau đó hắn nhanh chóng loại bỏ ý tưởng này.

Nếu người cá nhỏ đúng là kẻ thù thì không đời nào lại trị liệu bạo động tinh thần cho hắn, cũng sẽ không cùng hắn vào thế giới thực tế ảo, hành vi ngu ngốc làm bại lộ thân phận này không hợp logic.

Vậy chỉ có thể là suy đoán thứ hai, người cá thuần sắc khác người cá bình thường, ngược lại thích gần gũi với con người hơn.

Loại giải thích này gần với cảm nhận của bản thân hắn, hắn càng ngày càng thấy người cá nhỏ giống như một thiếu niên nhân loại.

“Bệ hạ?” Norman không tắt liên lạc cũng không nói lời nào, Mục Thần nghi hoặc.

Norman: “Phiền cậu rồi, sau này không cần thử phản ứng của Tiểu Ngân nữa.”

Mục Thần cười nói: “Không cần khách sáo, chỉ cần thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, để tôi gặp An An trong thế giới thực tế ảo, sau đó cho Tiểu Ngân gặp An An là được.”

Anh ai thán nói: “Tiểu Ngân ghét mũ ghê, đã lâu rồi không dữ dằn như vậy, em ấy có vẻ thích An An, nếu được gặp An An chắc sẽ rất vui.”

Norman: “Có thể, tối mai cậu mang Tiểu Ngân qua đây đi.”

.

Buổi sáng, Norman bưng bữa sáng cho An Cẩn đi vào phòng người cá.

Thân trên của người cá nhỏ mặc áo thun, càng nhìn càng giống một thiếu niên con người.

An Cẩn thấy Norman mặc quân trang thì hiểu ra ngay là hôm nay hắn phải đi làm.

Nhưng điều khiến cậu kỳ quái là Norman không rời đi sau khi giới thiệu bản thân như thường lệ.

Ba phút sau người máy tiến vào, cầm một chiếc mũ thực tế ảo mới có màu xanh là chủ đạo.

Ánh mắt An Cẩn lập tức sáng rực, bơi vào bờ chống hai tay lên, ngẩng đầu nhìn Norman.

Norman cầm mũ, đối mặt với ánh nhìn lấp lánh của cậu, nghiêm túc nói: “Ăn sáng xong mới được chơi, không được ở thế giới thực tế ảo quá lâu, phải nhớ ăn trưa.”

An Cẩn vội vàng gật gật đầu, trong lòng toàn là vâng vâng dạ dạ.

Norman nhìn đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp, nói: “Nhớ tôi nói với cậu gì không? Ai sờ cậu thì đánh kẻ đó, đánh không lại thì offline.”

An Cẩn híp mắt cười, Norman như vậy thật giống một vị phụ huynh.

Hình tượng của cậu trong thế giới thực tế ảo bình thường như vậy mà, cũng chỉ có phụ huynh mới luôn cảm thấy bé con nhà mình tốt, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ bị người sàm sỡ.

Norman nhìn cậu mỉm cười, hơi cắn chặt răng, mím môi.

Hắn thầm nghĩ An An là người cá, không phải cấp dưới của hắn, đành nuốt câu “nghiêm túc một chút” lại.

Hắn nghiêm túc hỏi: “Nhớ chưa?”

An Cẩn thấy giọng điệu hắn trở nên nghiêm túc thì vội vàng gật đầu.

Norman đặt mũ trên bờ hồ, nhìn thấy người cá nhỏ ngoan ngoãn ăn bữa sáng chứ không trực tiếp đến lấy mũ, cực kỳ hài lòng.

An Cẩn nhìn chiếc mũ xinh đẹp, lòng cực kỳ vui mừng, trước khi Norman rời đi mở miệng ca hát.

Động tác xoay người của Norman hơi khựng lại, quay đầu nhìn người cá nhỏ, vừa hay bắt gặp đôi mắt đậm ý cười của cậu.

Bài hát kết thúc, tinh thần lực của Norman khôi phục thêm hai phần, phạm vi của các sợi tinh thần màu đen thu nhỏ lại.

Norman nghiêm túc nói: “Rất hay, cảm ơn An An.”

An Cẩn cong mắt cười với hắn.

Norman tinh thần thoải mái rời khỏi phòng người cá, đi đến quân bộ.

An Cẩn cảm giác được Norman đã rời khỏi biệt thự, lập tức dùng dị năng loại bỏ tạp chất khỏi đồ ăn, nấu tôm cua lên, vừa ăn lát cá sống vừa đợi đồ chín.

Sau khi ăn sáng xong, cậu đập vỡ vỏ cua ghẹ rồi ném vào bồn cầu xả nước.

Cậu rửa tay, quay trở lại hồ nước, nhặt mũ đội lên, thả mình trôi thoải mái trong nước rồi bật công tắc.

Ngay sau đó cậu xuất hiện ở lối vào của quán ăn.

Lần trước khi cơm nước với Norman xong, hai người trực tiếp offline trước cửa quán.

Lúc này đang là giờ ăn sáng, đường xá rất đông đúc, khắp nơi bốc khói nghi ngút, xen lẫn chút mùi bánh ngọt ngào, đáng tiếc là còn có thêm cả mùi hôi đắng của tạp chất.

An Cẩn đứng ở cửa nhìn vào quán, vẫn là bóng dáng bận bịu của người phục vụ hôm qua.

Khi người phục vụ rảnh rỗi, An Cẩn bước tới chào hỏi: “Xin chào.”

Người phục vụ vẫn còn chút ấn tượng về cậu: “Xin chào,” sau đó liếc mắt nhìn phía sau, “Đường đội không đi cùng cậu sao?”

An Cẩn lắc đầu, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, anh biết ở đâu có thông báo tuyển dụng không?”

Vẻ mặt người phục vụ kỳ quái, lần trước hắn thấy Đường đội đối xử rất tốt với thiếu niên, thậm chí còn đoán cậu nhóc là con trai Đường đội, không ngờ được giờ cậu nhóc ấy lại muốn tìm việc làm.

Thế nhưng hắn ta nhớ ra bây giờ đã là cuối tháng sáu, một số trường học đã cho học sinh nghỉ, có lẽ là muốn trải nghiệm cuộc sống trong thế giới thực tế ảo.

Hắn ta chỉ tay về phía trước bên trái: “Đi theo con đường này, rẽ trái ở ngã ba đầu tiên, cứ đi thẳng là sẽ đến hội trường nhân tài. Tất cả thông tin tuyển dụng trong thị trấn đều ở đó.”

An Cẩn liếc mắt nhìn qua đó, lần nữa cảm ơn.

Người phục vụ cảm thấy cậu rất lễ phép, nghe mấy câu nói trúc trắc của cậu thì nhớ ra hình như lần trước Đường đội bế cậu, còn dạy cậu cầm đũa, người phục vụ bắt đầu nghi ngờ tuổi tác của thiếu niên.

Vì vậy, hắn ta ân cần nhắc nhở: “Nếu cậu muốn trải nghiệm cuộc sống lao động thì tôi đề nghị cậu nên đến nội thành, ở đó hoàn cảnh tốt. Ở thị trấn thì đa số khách là thợ săn, tính cách liều lĩnh bạo lực, không dễ hòa đồng đâu.”

An Cẩn suy nghĩ một chút: “Làm sao để tới nội thành vậy?”

Người phục vụ: “Phía sau hội trường nhân tài có trạm xe, đi tới cửa bán vé nộp 10 nghìn tinh tệ để làm giấy thông hành, sau đó mua vé là có thể đi.”

An Cẩn không ngờ thế giới thực tế ảo lại thực tế đến mức này, đi tới khu phố mà cùng cần giấy thông hành!

Công ty thực tế ảo đúng là thiên tài kiếm tiền mà.

Cậu lại cảm ơn người phục vụ lần nữa rồi đi đến hội trường nhân tài.

Dọc đường đi không còn ai nhìn cậu nữa, cậu vô cùng vui vẻ, cảm thấy rất thoải mái tự tại.

Hội trường nhân tài có diện tích lớn, hơi giống hội trường ở hiện đại, vừa vào cửa đã thấy một màn hình điện tử lớn ở bức tường đối diện, trên đó có rất nhiều thông tin tuyển dụng.

Hai bên trái phải đặt song song đối diện mười máy hỗ trợ, có thể giúp tìm kiếm chính xác các vị trí việc làm.

An Cẩn nghiêm túc nhìn màn hình lớn, công việc phổ biến nhất là thợ săn, sau đó là đầu bếp, tài xế và phục vụ.

Thợ săn yêu cầu thể lực tốt, đủ sức bền, hiệu quả chiến đấu cao, lương theo con mồi mà chia bảy ba.

An Cẩn yên lặng bỏ qua thợ săn, bỏ qua cả đầu bếp và tài xế.

Trước ngày tận thế, cậu đã vào bếp nhiều lần, nhưng chỉ xem má Trương nấu ăn thôi, má Trương sợ cậu bị bỏng nên không dám để cậu tự làm, vất vả làm nũng cũng chỉ được làm vài món đơn giản.

Sau tận thế, thức ăn chủ yếu là ăn cho chắc bụng, nấu nướng tùy tiện, không có cơ hội nâng cao tay nghề.

Nhìn tới nhìn lui, An Cẩn phát hiện hình như bản thân chỉ làm được mỗi phục vụ.

Mà ngay cả làm phục vụ cũng không đạt chuẩn, mồm miệng cậu không được lanh lợi lắm.

Sinh viên giỏi ngành quản lý tài chính An Cẩn đứng trước bảng thông tin, hoài nghi chính mình.

“Cậu đang tìm việc à?” Một nam sinh tóc màu đay đi tới hỏi, nét mặt rất bình thường, chắc là mặt của hệ thống.

An Cẩn gật đầu, cho rằng mình đứng chắn quá lâu nên tránh sang một bên: “Cậu xem trước đi.”

Chàng trai liếc nhìn màn hình: “Tôi không tìm việc. Tôi đến đây để thuê người. Cậu muốn làm phục vụ à?”

An Cẩn xấu hổ: “Cũng không có nghề nào hợp hơn.”

Nam sinh hỏi: “Có thể nướng đồ không?”

Mắt An Cẩn sáng lên, trước đây bố mẹ không cho phép cậu ra ngoài ăn đồ nướng, khi cậu muốn ăn thì má Trương sẽ chuẩn bị nguyên liệu và tổ chức tiệc nướng tự phục vụ ở nhà.

Nấu ăn cậu không rành, nhưng nếu nướng đồ thì tay nghề khá ổn.

“Tôi biết.”

“Có biết tính toán không?” Nam sinh hỏi lại.

An Cẩn gật đầu: “Biết.”

Nam sinh: “Được, cậu làm với tôi đi. Tiền công tính bằng một phần năm lợi nhuận, cuối ngày trả, cậu có đồng ý không?”

“Được!” An Cẩn đồng ý, sau đó lại nghĩ đến tình huống của chính mình, hỏi: “Mấy giờ làm việc thế?”

Nam sinh: “Tạm thời chúng ta sẽ làm buổi chiều trước, từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều, nếu buôn bán khá khẩm thì làm tiếp từ 6 giờ đến 9 giờ tối.”

An Cẩn: “Buổi tối tôi không làm được.”

6 giờ tối là giờ ăn của cậu, thỉnh thoảng Norman còn tìm cậu chơi trò chơi, từ giờ đó trở đi cậu không thể tự do sắp xếp được.

Chỉ khi Norman đi làm vào ban ngày thì cậu mới hoàn toàn rảnh rỗi.

Nam sinh suy nghĩ một chút: “Cứ làm tạm vậy đã, đến lúc đó tôi lại tìm người làm ca đêm.”

An Cẩn có chút vui mừng, không ngờ lại dễ dàng tìm được việc như vậy, sau đó lại lo bị lừa đảo, thận trọng hỏi: “Cậu có bùng lương của tôi không đó?”

Nam sinh: “Đương nhiên là không rồi, chẳng lẽ cậu không biết vấn đề lao động trong thế giới thực tế ảo được pháp luật Obis bảo hộ sao? Cậu đưa tài khoản cho tôi, chúng ta thêm bạn tốt, nếu tôi nợ lương thì cậu cứ khiếu nại.”

An Cẩn nhấp vào bảng giao diện của mình, lúng túng nói: “Tôi không có tài khoản.”

Nam sinh: “Chỉ cần tạo một cái là được, cậu mới vào thế giới thực tế ảo à?”

An Cẩn gật đầu, nam sinh nói: “Vừa nhìn đã biết.”

Cậu ta dạy An Cẩn tạo tài khoản, thêm bạn bè, sau đó nói: “Buổi sáng hôm nay coi như là thực tập, buổi trưa có thể offline ăn cơm, buổi chiều chính thức đi làm, được không?”

An Cẩn gật đầu, thầm nghĩ sau này phải ăn trưa sớm hơn, nếu không sẽ không kịp giờ làm lúc 12 giờ.

“Tôi là Duran, cậu tên gì?” Duran dẫn An Cẩn ra khỏi hội trường nhân tài, hỏi.

“Tôi tên là An… An An.” Cậu vẫn chưa nói thành thạo tiếng tinh tế.

Duran dẫn đường nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

An Cẩn: “Hai mươi.”

Duran quay đầu nhìn cậu: “Mười hai hả?”

An Cẩn: “… Thật sự là hai mươi, nếu tôi mười hai tuổi thì cậu còn thuê tôi chắc?”

Duran: “Tuổi tác không quan trọng, có thể làm việc là được. Buổi sáng người ứng tuyển quá ít. Hôm nay tôi muốn khai trương, không muốn chậm trễ.”

An Cẩn nhanh chóng hiểu được ý nghĩa trong câu nói này: “Tiệm nướng của anh vẫn chưa mở cửa sao?”

Duran đính chính: “Là quầy thịt nướng. Tôi làm việc hơn nửa tháng mới tiết kiệm được chi phí để mở hàng.”

An Cẩn đột nhiên cảm thấy áp lực, nếu cậu nấu ăn không ngon, không có lợi nhuận thì chẳng phải là ông chủ sẽ phá sản à?

Duran không biết cậu đang nghĩ đến chuyện xui xẻo, dẫn cậu đi mua các loại gia vị, sau đó mua xe đẩy, lò nướng, cuối cùng mua được hai mươi cân thịt tươi.

Mua đồ xong, An Cẩn đi theo Duran vào một gian phòng nhỏ: “Trước tiên cho xiên thịt vào chậu để ướp, buổi chiều có thể mang đi nướng.”

Đầu tiên An Cẩn xem cách Duran làm, sau đó đeo găng tay chuyển xiên vào chậu lớn.

Duran nhìn thấy biểu hiện của cậu thì rất hài lòng, hai người nhanh chóng chuyển xiên thịt xong, Duran lưu loát ướp thịt.

Duran: “Bây giờ không có gì cần làm, chiều nay cậu trở lại làm việc đi.”

An Cẩn offline, trở về phòng người cá, 11 giờ đã bưng khay đi tìm người máy, ý bảo muốn ăn cơm.

Bình thường người máy sẽ giao đồ ăn đúng vào 12 giờ trưa, nếu không ăn sớm sẽ bị muộn giờ làm.

Ánh sáng bạc lóe lên trong mắt người máy, nhanh chóng phân tích hành vi của người cá nhỏ, An Cẩn cuối cùng cũng được ăn trưa trước lịch như mong muốn.

Giữa trưa, An Cẩn ăn cơm xong lại tiến vào thế giới thực tế ảo.

Duran đẩy xe nướng đi ra ngoài, trông thấy cậu thì nói: “Tới đúng lúc lắm.”

An Cẩn vội vàng giúp cậu ta đẩy xe, cùng đi ra ngoài, kết quả càng đi càng xa hơn.

Cậu nhìn xung quanh, phía trước cách đó không xa có một khu rừng.

Không phải sợ hãi gì, dù sao cũng có thể offline bất cứ lúc nào, nhưng cậu cảm thấy hơi kỳ quái: “Xa như vậy, sẽ có người tới đây mua sao?”

“Tất nhiên.” Duran chỉ vào mấy chiếc xe vận tải khác nhau gần khu rừng, “Mỗi ngày có cả trăm thợ săn ra vào rừng, đều là những người to khỏe, thích ăn thịt nướng. Săn bắn rất vất vả, trước khi vào rừng sẽ ăn nhiều một chút để giữ sức, lúc ra cũng tự thưởng cho mình.”

Duran cười lộ hàm răng trắng: “Tôi đã điều tra từ lâu rồi, mở bán ở đây nhất định sẽ khá khẩm.”

An Cẩn cảm thấy những gì cậu ta nói cũng có lý nên rất tin tưởng vào công việc này.

Có điều, cậu xoa xoa cổ tay rồi đau khổ nhìn khu rừng: “Chúng ta có phải tự chặt củi nhóm lửa không?”

Duran nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái: “Tuy thế giới thực tế ảo không bằng thế giới thực, nhưng cũng có phải cổ đại đâu. Sao có thể tự mình đi chặt củi.”

An Cẩn: “Vậy anh nướng bằng gì? Ở đây không có chỗ cắm điện.”

Duran lấy từ trong túi ra một thú hạch màu xanh lá cây to cỡ lòng bàn tay: “Tôi mua thú hạch để làm năng lượng cho bếp nướng.”

Ánh mắt An Cẩn lập tức dính vào thú hạch, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được đó là tinh hạch cấp một.

“Mua thú hạch có dễ không?” Cậu mong chờ hỏi.

Duran: “Có tiền thì cái gì chẳng dễ. Thú hạch cấp một này tôi mua tận một ngàn tinh tệ đấy, đây là tài sản lớn nhất của chúng ta, việc đầu tiên cần làm khi kết thúc công việc là cất nó đi, nếu tôi quên thì phiền cậu nhắc tôi một câu.”

An Cẩn ừ một tiếng, lại hỏi: “Tinh hạch cấp hai bao nhiêu tinh tệ?”

“Mười nghìn.”

An Cẩn nhớ kỹ giá cả này, nhìn một đống thịt xiên hỏi: “Nếu hôm nay bán hết thịt thì chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Tôi mua hai mươi cân thịt, được khoảng bốn trăm xiên, mỗi xiên một tinh tệ, vậy thì bán được tầm bốn trăm tinh tệ.”

An Cẩn hơi khựng lại, cậu chưa từng trải cảm giác thiếu tiền bao giờ, trước tận thế không thiếu, sau tận thế có tiền cũng vô dụng, đồ vật còn có giá trị hơn.

Lúc nghe 10 nghìn thì cậu không nghĩ là quá nhiều, nhưng sau khi nghe Duran nói xong thì thầm tính toán, nếu bán hết thịt, tiền lương của cậu cũng chỉ được 80 tinh tệ thôi.

Nghĩ đến việc thú hạch cấp hai bị mình hấp thu, đột nhiên An Cẩn cảm thấy đau lòng.

Duran nói tiếp: “Đây chỉ là số tiền bán ra thôi, nếu tính cả chi phí gia vị, thịt, thú hạch các kiểu thì trừ đi 20%, lãi ròng chỉ khoảng 320 tinh tệ.”

An Cẩn: … Càng đau lòng hơn, lương chưa đến 80 tinh tệ một ngày.

Cậu thầm than thở, cứ như vậy thì khi nào mới có thể mời Norman ăn tối, mua được thú hạch đây!

“Đương nhiên.” Duran nhỏ giọng nói, “Đây chỉ là tiền lãi khi bán hai mươi cân thịt. Nếu buôn bán tốt, mỗi ngày có thể bán một nghìn xiên, kiếm được nhiều hơn.”

Ngay lập tức An Cẩn đã tràn đầy năng lượng, ông chủ nói phải, tương lai ai chắc được gì, tiền lương của cậu cũng đâu phải cố định!

Chỉ cần thịt nướng ngon thì chắc chắn sẽ buôn bán khá khẩm.

Suy cho cùng những người đến thế giới thực tế ảo, ngoại trừ làm việc kiếm tiền thì chính là ăn uống.

An Cẩn nhìn xiên thịt dính đầy tạp chất trong chậu, hỏi Duran: “Ông chủ, cậu không thể mua thịt không có đốm đen sao?”

Mặc dù những thực phẩm cậu từng thấy đều có chứa tạp chất, thế nhưng trong lòng cậu vẫn có chút hy vọng.

Biết đâu lại có thực phẩm nguyên chất không lẫn tạp chất! Chắc chắn khi nướng sẽ ngon hơn.

“Cái gì! Đốm đen?” Duran đột nhiên cao giọng, “Tôi mua thịt tươi, người bán thịt nói tinh thú mới gϊếŧ mà.”

An Cẩn sửng sốt nhìn thịt trong chậu, trông thấy miếng nào cũng có điểm đen.

Cậu đột nhiên hiểu ra gì đó, người khác không thấy được tạp chất!

Suy nghĩ trong đầu cậu rối tung cả lên, việc này hẳn là có liên quan đến dị năng hệ nước của cậu.

Cậu che giấu cười cười, lúng túng dùng ngón tay chỉ vào miếng thịt: “Tôi nhìn nhầm, chắc là tiêu xay tán không đều nên nhìn có chỗ đen.”

Duran thở phào nhẹ nhõm: “May thế. Tôi sợ người bán vô lương tâm trộn thịt hỏng vào, nếu phát hiện thì phải báo cho tôi nhé.” Cậu ta nói xong thì lau chỗ tiêu kia ra.

An Cẩn gật đầu: “Được.”

Cậu nhanh chóng ổn định nhịp tim, ánh mắt sáng lên.

Người bình thường không thể nhìn thấy đốm đen, vậy có nghĩa là bọn họ không thể nhìn bề ngoài để đánh giá xem đó là thực phẩm đã loại bỏ tạp chất hay chưa.

Cậu nhớ lại bộ dạng lén lút quay người đi ăn cá của mình, cảm thấy bản thân đang làm điều thừa thãi.

Sau lại nhớ ra Tiểu Ngân có thể phát hiện được thịt cá có bất thường, cảm thấy cẩn thận vẫn hơn.

Mặc dù bề ngoài giống nhau nhưng khi không có tạp chất thì mùi vị thơm ngon hơn.

Duran đặt vỉ nướng lên, để thú hạch vào rãnh bên phải lò nướng rồi ấn công tắc, thấy vỉ nướng hoạt động bình thường thì lại tắt đi.

Cậu ta hỏi An Cẩn: “Tay nghề cậu ổn không?”

An Cẩn nghĩ chất lượng tay nghề có liên quan đến tiền lương, lập tức gật đầu: “Tốt.”

Duran: “Vậy cậu nướng đi, tôi phụ trách đóng gói thu tiền.”

An Cẩn gật đầu, đặt lọ gia vị ở vị trí thuận tiện, liếc nhìn về phía trong rừng, có người đi ra cũng có người đi vào.

Cậu lập tức bật công tắc, lấy một nắm xiên thịt đặt lên vỉ, vừa quét dầu vừa loại bỏ tạp chất bằng dị năng.

Khi rắc gia vị, cậu loại bỏ tất cả tạp chất trong gia vị một lần luôn cho tiện.

Nếu bề ngoài không có gì kì lạ thì cũng không sợ bị người phát hiện ra.

Về phần thịt không tạp chất có thể phục hồi tinh thần lực thì cậu cũng không sợ bị lộ, bởi vì sau khi offline, tinh thần lực sẽ tự động phục hồi, chuyện tinh thần lực trong thế giới thực tế ảo được phục hồi cũng không có gì là lạ.

Mà kể cả có người liên hệ đến thế giới thực thì cậu cũng không lo bị phát hiện thân phận, ai mà ngờ được cậu lại là một người cá chứ!

Chỉ mình Norman biết mà thôi, nhưng cậu tin rằng Norman sẽ không làm hại cậu.

Dù sao thì cậu cũng là một người cá siêu hữu ích á!

Chẳng mấy chốc mùi thịt đậm đà đã bay thoang thoảng, pha chút cay cay se se, vô cùng hấp dẫn, hơn nữa mùi thơm rất thuần túy, không hề có chút hôi đắng như mấy đồ ăn khác.

Duran đang sắp xếp túi đóng gói, ngửi thấy mùi thơm thì không khỏi nuốt nước bọt: “Trời ạ, tôi còn tưởng cậu chỉ tự tâng bốc tay nghề thôi chứ, thì ra là tôi nhặt được báu vật thật!”

An Cẩn cũng thèm không chịu nổi, tuy hôm qua đã ăn một bữa no nê nhưng khi ngửi thấy mùi thơm không lẫn tạp chất thì cậu mới phát hiện bản thân quá dễ thỏa mãn.

Nếu hôm qua có thể ăn đồ ăn không chứa tạp chất thì sẽ ngon đến cỡ nào chứ!

An Cẩn càng nghĩ càng thèm, ánh mắt dán chặt vào xiên thịt trong tay.

Muốn ăn quá! Giờ chi tiền lương ra mua một xiên thì ông chủ có cho không nhỉ?

Không được! Cậu lắc đầu phủ nhận, cậu đang làm công, không thể thèm thuồng đồ bán được.

Cách đó không xa, thợ săn trở về từ trong rừng ngửi được mùi thơm, nuốt nước bọt, “Cái gì mà thơm vậy?”

“Lão đại, nhìn kìa, có người bán thịt nướng.”

Một người đàn ông lực lưỡng chạy đi: “Lão đại, hôm nay tôi làm xong việc rồi, đi trước đây.”

“Mẹ kiếp, chờ tao với, giúp tao mua hai mươi, không, phải năm mươi xiên!” Người nọ phản ứng lại, chạy theo.

“Không được rồi!” Duran không thể nhịn được nữa, duỗi tay ra trước mặt An Cẩn, “Mau đưa tôi hai xiên.”

“Tránh sang một bên.” Gã đàn ông cao lớn đẩy Duran ra, nhìn dáng người thon gầy của An Cẩn, “Nhóc con, cho tao một trăm xiên trước đi.”

An Cẩn giương mắt nhìn: “Một, một trăm xiên?”

Gã đàn ông đáp “ừ” rồi duỗi tay, “Mấy cái này sắp chín rồi nhỉ? Đưa cho tao trước.”

Duran đen mặt: “Của tôi mà!”

Gã đàn ông trả tiền với tốc độ ánh sáng: “Mày cái gì? Tao trả tiền trước nên mấy cái xiên đang nướng này là của tao.”

An Cẩn nhanh tay làm việc, đưa cho Duran hai xiên rồi cười với gã đàn ông kia: “Cậu ấy là ông chủ của tôi.”

Gã đàn ông: “…” Gã lườm Duran, “Sao thế nhóc con, không phải nhóc đang kinh doanh kiếm tiền à? Chưa bán đã ăn, không sợ phá sản hả?”

Duran mặc kệ gã, tập trung vào xiên thịt nướng, cậu ta há miệng cắn một miếng, chỉ thấy trong miệng tràn đầy mùi thơm đậm đà, không hề có chút vị đắng nào, thịt mềm hơi đàn hồi, ngon đến mức cậu ta cắn hai ba miếng đã chén sạch hai xiên.

Duran cười rạng rỡ nhìn An Cẩn, cậu ta không muốn tốn tiền đăng ký thông báo tuyển dụng, dù sao cũng chỉ là phụ việc thôi, tùy tiện tìm một người là được, không ngờ lại nhặt được thần bếp!

“Ông chủ, tôi muốn một trăm xiên!” Một người khác chạy đến hét lên.

Chỉ chốc lát sau lại có thêm ba người nữa chạy tới do bị mùi thơm hấp dẫn, nghe thấy người phía trước kêu to rồi lại nhìn Duran đang hận không thể nuốt hết thịt nướng, nháo nhào đòi mua một trăm xiên.

Duran bất đắc dĩ nhìn người cuối cùng, nói: “Tổng cộng có bốn trăm xiên thôi, đã có bốn người mỗi người một trăm xiên, giờ hết rồi.”

“Cái gì!” Người nọ vốn bị mùi thơm hấp dẫn, thèm không chịu nổi, “Tôi trả thêm tiền, bán cho tôi một trăm xiên đi mà.”

Duran không ngờ lại xảy ra loại tình huống này, vốn dĩ cậu ta nghĩ rằng ngày đầu tiên bán được bốn trăm xiên là giỏi lắm rồi.

Dù sao trong thị trấn cũng có rất nhiều quán thịt nướng, mấy câu trước đó cậu ta nói với An Cẩn đã là nói khéo lắm rồi, rất nhiều thợ săn thích tới quán rượu hơn, vừa ăn vừa uống.

Đương nhiên nếu có người vội vã không muốn nhịn đói thì sẽ mua ở đây ăn luôn.

Vốn dĩ cậu ta cho rằng tuy chọn được một vị trí tốt thế nhưng lợi thế cũng không lớn, đâu ngờ rằng lại tuyển được một nhân viên giỏi đến như vậy.

Cậu ta bất đắc dĩ: “Chỉ có bốn trăm xiên thôi, anh có thể bàn bạc với mấy vị khách phía trước để họ chia xiên cho mình không?”

“Không muốn!” Bốn vị khách trước đó đều chung suy nghĩ, gã đàn ông đứng đầu nói: “Tao đổi ý rồi, tao muốn bốn trăm xiên, tất cả đều là của tao.”

Người phía sau tức giận: “Đệch, mày muốn đánh nhau à?”

An Cẩn nhìn đám người muốn lao vào đánh nhau, trợn mắt há mồm.

Người phục vụ kia nói rất đúng, tính tình mấy gã thợ săn này thực sự rất nóng nảy.

Cậu nhanh chóng gom hai mươi xiên nướng xong đưa cho dã đàn ông đứng đầu: “Đại ca, que nướng của anh đây, tôi đưa trước hai mươi xiên, ăn khi vừa nướng xong mới ngon.”

Gã đàn ông lập tức quay lại, cầm lấy xiên thịt cắn một miếng, trợn mắt ngoác mồm, “Trời ạ, ngon quá!”

Gã ta ăn vèo cái đã hết một xiên, tiếp tục ăn xiên thứ hai.

Vị khách phía sau vừa lặng lẽ nuốt nước bọt vừa ngửi mùi thơm, vỗ vai gã ta: “Đại ca, cho tôi một xiên ăn đỡ thèm đi.”

Gã đàn ông nọ vờ như không nghe thấy, vị khách kia nghiến răng nghiến lợi: “Lát nữa tôi trả lại cho anh hai xiên… ba xiên… năm xiên, không thể hơn nữa!”

Gã đàn ông suy nghĩ một lúc, quay đầu lại đưa cho người nọ một xiên, thế là hai người xếp hàng phía sau cũng học theo.

Vị khách thứ năm thèm muốn chết, sau đó lại có mấy người chạy tới, hắn ta xua tay: “Bán hết rồi.”

Duran cũng nói: “Hôm nay bán hết rồi, ngày mai quay lại nhé.”

“Sao bán hết sớm vậy? Ông chủ mau đi mua thịt làm sẵn đi, tôi sẵn lòng chờ.”

“Tôi cũng thế.”

Duran do dự: “Thịt là do tôi tự mình ướp, nếu mua của người khác làm sẵn thì tôi cũng không rõ hương vị như thế nào.”

Lúc này mùi thịt nướng đã bay xa, càng có nhiều người chạy tới hơn.

An Cẩn nhanh nhẹn dùng chổi quết gia vị lên xiên thịt, cậu áng chừng số tinh thần lực còn lại: “Ông chủ, có thể mua thêm một ngàn xiên. Để tôi nướng, chắc hẳn hương vị sẽ không tệ lắm.”

Cậu biết rõ thịt thơm như vậy chủ yếu là do đã loại bỏ tạp chất, tay nghề của cậu chỉ như thêu hoa trên gấm thôi.

Người ở nơi này đã quen với mùi hôi đắng, chưa từng được ăn thức ăn thơm thuần khiết thế này, tương phản cực kỳ nên mới cảm thấy đặc biệt thơm ngon.

Nghe vậy, Duran lập tức quyết định: “Được, tôi đi mua thêm xiên thịt tẩm ướp sẵn.”

Vị khách thứ năm vội nói: “Tôi muốn hai trăm xiên!”

Duran: “Mỗi người tối đa một trăm xiên thôi.” Cậu ta lớn tiếng, “Còn chín trăm xiên cuối cùng, ai tới trước được trước!”

Những người đang đi qua bên này nghe vậy thì lập tức chạy nhanh tới.

Duran nhận trước bốn đơn đầu, sau đó đi mua thịt xiên.

Cậu ta không sợ sẽ có kẻ gây chuyện, bởi người không muốn xảy ra sự cố nhất chính là đám người đang chờ xiên nướng.

Quả nhiên, có kẻ không hài lòng hét to với An Cẩn, lập tức bị gã đàn ông cao lớn kia quát cho: “Mày đừng có mà quấy rầy nhóc con này nướng xiên, nướng hỏng rồi thì mày có đền không?”

An Cẩn ngẩng đầu nhìn, mỉm cười với gã rồi lại nhanh tay quẹt nước sốt lên xiên thịt.

.

Ở quân bộ.

Norman điều khiển cơ giáp luyện tập liên tục hai tiếng đồng hồ trong chiến trường giả thuyết, mãi đến khi có nhắc nhở thì hắn mới đi ra.

Hắn nhảy xuống khỏi cơ giáp, thu hồi nó lại, tùy ý cởi bỏ nút trên cùng của đồng phục tác chiến, đi về phòng làm việc.

Đi qua một phòng nghỉ, hắn nghe thấy giọng nói kích động của binh lính.

“Ngon cực, tôi vất vả lắm mới mua được một xiên bằng giá cao đấy, hận không thể nuốt hết vào bụng luôn.”

“Đáng tiếc số lương hơi ít, không mua được.”

Norman đi qua, nhớ đến thiếu niên cực kỳ yêu thích đồ ăn ngon, bèn lùi lại một bước, quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ: “Đồ ăn ngon mà cậu vừa nói ấy, ở đâu bán vậy?”

Đám binh lính vội vàng đứng nghiêm hành lễ: “Báo cáo bệ hạ, ở quán nướng gần rừng trong thế giới thực tế ảo.”

Norman nghe vậy gật đầu: “Cảm ơn.”

Hắn quay người rời đi, dự định buổi tối sẽ đưa người cá nhỏ đi ăn, xong lại nhớ ra tối nay Mục Thần sẽ đưa Tiểu Ngân đến nhà, bèn quyết định trì hoãn lại một ngày.

Binh lính thấy Norman rời đi mới thở phào nhẹ nhõm: “Không ngờ bệ hạ cũng có hứng thú với đồ ăn!”

Một người khác tỏ vẻ sùng bái: “Bệ hạ mạnh thật đấy, hôm nay luyện tập cơ giáp hai tiếng đồng hồ.”

“Đúng vậy, ngày thường tôi còn chả dám động vào cơ giáp.”

“Mọi người nói thử xem, tại sao đột nhiên tinh thần lực của bệ hạ lại dồi dào như vậy?”

“Nghe nói có một loại thuốc làm dịu mới, có lẽ sẽ sớm công bố thôi.”

Khuôn mặt các binh lính đều lộ vẻ chờ mong.

Norman trở lại phòng làm việc, phó quan đi theo vào báo cáo công việc, Norman nghe xong lại thấy phó quan vẫn đứng đó, hỏi: “Còn gì nữa không?”

Phó quan: “Sắp đến tháng bảy rồi, Bộ thông tin muốn trao đổi với ngài về thời gian phát sóng trực tiếp của năm nay.”

Norman cau mày: “Hủy bỏ.”

Phó quan: “E là hơi khó ạ. Phát sóng trực tiếp hoàng cung vào tháng bảy hàng năm là truyền thống của Obis, có lợi cho việc gắn kết quan hệ giữa hoàng gia và nhân dân. Trước đây tinh thần lực của ngài bạo loạn nên cũng không xuất hiện trước mặt dân chúng, Bộ thông tin cho rằng đây là cơ hội tốt.”

“Nếu hủy bỏ sẽ gây bất lợi đối với hình tượng gần dân* của ngài, còn khiến mọi người lo lắng về tình trạng tinh thần lực của ngài.”

*Hình tượng gần dân: Hình tượng thân thiện gần gũi quan tâm nhân dân.

Norman: “Tôi có hình tượng gần dân?”

Phó quan: “… Dân chúng đều rất sùng bái ngài.”

Norman cụp mắt nhìn bản báo cáo của quân đội. Kể từ khi tin tức hắn bị bạo động tinh thần truyền ra ngoài, đã có một số tinh cầu bắt đầu rục rịch.

Với tần suất ca hát của người cá nhỏ, tinh thần lực của hắn đã đạt đến trạng thái cực đại mà không cần tốn nhiều thời gian, lúc này hắn cũng không muốn rước thêm phiền toái.

Sau khi suy nghĩ, hắn nói: “Chọn ngày không có lịch bận đi.”

Phó quan lập tức trả lời: “Ngài không có lịch vào mùng ba. Tôi hẹn Bộ thông tin vào mùng ba nhé?”

Norman gật đầu: “Có thể.”

Phó quan rời đi, Norman suy nghĩ một lúc, bật trí não lên xem trạng thái mũ thực tế ảo của người cá nhỏ, đang online.

Hắn cười cười, thầm nghĩ người cá nhỏ thật sự rất thích thế giới thực tế ảo.

Không biết cậu lại học được những gì đây.

Hắn nhấp vào trang web chính thức của thương hiệu quần áo nổi tiếng nhất Obis. Sau khi xác minh tài khoản xong, hắn chuyển đến trang yêu cầu thiết kế, chọn một số kiểu đồ được yêu thích của giới trẻ, yêu cầu làm hai chiếc bằng vải không thấm nước.

.

An Cẩn bận rộn cả buổi chiều gần như không ngừng nghỉ, tay đau nhức nhưng tâm trạng rất vui vẻ.

Duran kiểm tra thu nhập, tâm trạng cũng cực kỳ tốt: “Trừ tiền vốn ra thì một ngàn bốn trăm xiên lời được 1000 tinh tệ!”

Ánh mắt cậu ta sáng rực: “Đây mới là ngày đầu tiên thôi, chúng ta chuẩn bị ít xiên quá, sau này chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn.”

An Cẩn âm thầm tính tiền lương của mình, 200 tinh tệ, cậu nhớ lần trước Norman mời cậu đi ăn hết 230 tinh tệ.

Mắt cậu cong cong, nếu ngày mai nhận thêm lương thì có thể mời Norman đi ăn rồi!

Một âm thanh nhỏ vang lên, cậu mở giao diện ra, thấy số dư đã chuyển từ 0 thành 400, cậu sửng sốt: “Ông chủ?”

Duran nói: “Kinh doanh tốt chủ yếu là do tay nghề khéo léo của cậu, sau này lợi nhuận bốn phần là của cậu.”

An Cẩn vui vẻ, nghiêm túc nói: “Tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc!”

Duran cười tươi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có nên tăng giá không?”

An Cẩn vội vàng gật đầu: “Tôi cũng thấy một xiên một tinh tệ thì rẻ quá.”

Đây là đồ ăn đã loại bỏ tạp chất đó!

Duran nói: “Cậu nghĩ bao nhiêu là thích hợp?”

An Cẩn suy nghĩ, thịt tinh thú ở thế giới thực tế ảo rất rẻ, một tinh tệ một cân, một cân tương đương hai mươi xiên, như vậy lợi nhuận thu được rất lớn.

Cậu do dự một chút: “Thử bán một xiên hai tinh tệ xem sao? Nếu khách hàng thấy đắt thì lại điều chỉnh giá?”

Duran đồng ý, hẹn gặp vào ngày mai, An Cẩn offline.

.

Norman trở về biệt thự, thay một bộ quần áo bình thường, khi bước vào phòng người cá, hắn nhìn thấy người cá nhỏ đang nổi trên mặt nước phun bong bóng, chiếc đuôi xinh đẹp đong đưa, rõ ràng là tâm trạng rất tốt. Nhìn thấy hắn, An Cẩn lập tức bơi vào bờ nhặt mũ lên, sau đó bơi đến chỗ Norman, ngước nhìn hắn rồi lắc lắc mũ.

Hôm nay ông chủ tăng lương, cậu có thể mời Norman ăn tối rồi!

Norman nói: “Đợi lát nữa Mục Thần sẽ mang Tiểu Ngân qua đây, hôm nay không vào thế giới thực tế ảo.”

Hắn dừng lại, hỏi: “Cậu có nhớ Tiểu Ngân không?”

An Cẩn gật đầu, là người cá duy nhất cậu từng gặp.

Norman giúp cậu đặt mũ lên bờ, hỏi: “Hôm nay ở thế giới ảo vui lắm à?”

An Cẩn gật đầu, đong đưa đuôi.

Đây là số tiền đầu tiên mà cậu kiếm được từ khi tới đây, rất vui vẻ.

Tâm trạng cậu rất tốt, biển tinh thần đã dồi dào trở lại, dứt khoát hát cho Norman nghe một bài.

Ánh mắt Norman chứa ý cười, hắn chưa làm cho người cá nhỏ thế mà cậu lại ca hát cho hắn nghe, xem ra hôm nay rất vui vẻ.

Không lâu sau Mục Thần đã đưa Tiểu Ngân tới.

An Cẩn im lặng quan sát Tiểu Ngân, Tiểu Ngân thấy Norman thì không còn dữ tợn như lần đầu nữa, chỉ nhe răng giống như đang đe dọa.

Mục Thần cười nói: “Lần trước sau khi trở về thì em ấy không nhìn chằm chằm tay mình mỗi ngày nữa, chỉ cầm cá dẹt thôi, quên chuyện bị cậu đánh gãy tay rồi.”

Nhìn thấy An Cẩn, Tiểu Ngân nhanh chóng dùng đuôi vỗ thùng xe đẩy, thúc giục Mục Thần: “Thú hai chân ngu ngốc, mau thả ta xuống hồ!”

Đối với con người thì nghe như tiếng gầm giận dữ.

Mục Thần bất lực: “Nhìn xem, hai ngày nay em ấy rất hung dữ.”

Tiểu Ngân xuống nước lập tức bơi đến cạnh An Cẩn: “Tôi muốn ăn cá dẹt!” Cậu ta hất cằm, “Để không bị quên mất, ngày nào tôi cũng cầm cá dẹt nhớ lại đó!”

An Cẩn tò mò: “Không nhớ lại thì sẽ quên à?”

“Chẳng lẽ cậu nhớ rõ việc trước kia hả?” Tiểu Ngân hỏi.

An Cẩn: “Ừm, ký ức của người cá rất kém sao?”

Tiểu Ngân: “Đúng vậy,” Cậu ta tự hào nói, “Tôi có thể nhớ được bảy ngày! Nếu không muốn quên thì chỉ cần tự nhắc nhở mỗi ngày là có thể nhớ được.”

Tiểu Ngân lại nói: “Tôi muốn ăn cá dẹt.”

An Cẩn rất ấn tượng với tính cách trẻ con của Tiểu Ngân: “Tôi không có cá.”

Tiểu Ngân: “Tôi có.” Cậu ta bơi vào bờ, nhe răng nanh về phía Mục Thần, duỗi tay, “Thú hai chân, nhanh cống nạp cho ta!”

An Cẩn: “…”

Mục Thần cực kỳ quen thuộc với Tiểu Ngân, thuần thục lấy ra ba hộp thức ăn rồi đặt trên bờ hồ.

Tiểu Ngân mở ra lấy một con cá dẹt, bơi lại gần An Cẩn, đôi mắt bạc lấp lánh: “Làm cho ngon đi.”

An Cẩn cười cười cầm con cá bơi đến chỗ xa nhất của hồ nước, dù biết thức ăn sau khi loại bỏ tạp chất sẽ không thay đổi trong mắt con người nhưng vẫn xoay người đi cho chắc.

Cậu cắt một miếng thịt cá lớn, loại bỏ tạp chất rồi đưa cho Tiểu Ngân.

Nhớ tới giải thích của Tiểu Ngân về chuyện người cá tặng đồ ăn, cậu không ăn mà trả cá dẹt cho Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân say sưa ăn cá, không nhận lấy, nói: “Cái này là phí vất vả.”

An Cẩn đột nhiên muốn cười, thấy Tiểu Ngân ăn vui vẻ như vậy, trong lòng khẽ tính toán.

Sau khi con người và người cá ăn phải thức ăn có tạp chất, tinh thần lực của họ sẽ tự động đề kháng lại.

Cậu sử dụng dị năng hệ nước để loại bỏ tạp chất, về bản chất cũng là tiêu hao tinh thần lực.

Tinh thần lực của người cá có thể được truyền qua tiếng hát, vậy nếu chuyển tinh thần lực vào thức ăn thì tạp chất trong thức ăn có bị loại bỏ không nhỉ?

An Cẩn càng nghĩ càng thấy có khả năng, cậu trầm tư nhìn chằm chằm con cá trong tay, thầm nghĩ có nên thử hát một bài không?

“Cậu nhìn gì vậy, ăn đi, đừng ngại.” Tiểu Ngân nói.

An Cẩn nhìn Tiểu Ngân, hỏi: “Cậu muốn hát không?”

Tiểu Ngân khoanh tay trước ngực: “Muốn nghe tôi hát đương nhiên là được, nhưng mà…” Móng tay dài chỉ vào con cá dẹt còn thừa lại, lặng lẽ nuốt nước miếng, “Nhất định phải làm nó ngon hơn…”

An Cẩn: “… Cậu thử hát cho nó xem, có lẽ sẽ ngon hơn á.”

“Thật không?” Tiểu Ngân lập tức giật lấy con cá dẹt, nhìn chằm chằm An Cẩn, “Cậu không lừa tôi chứ?”

An Cẩn thành thật nói: “Chỉ là suy đoán của tôi thôi, không thể chắc chắn được, chúng ta cùng thử xem nhé?”

Tiểu Ngân cầm cá dẹt giấu sau lưng: “Con này của tôi.”

An Cẩn dở khóc dở cười, nói đùa: “Không phải vừa rồi nói cho tôi sao?”

Tiểu Ngân do dự, trả con cá cho cậu: “Của cậu đây, tôi vẫn còn!” Cậu ta nhét con cá vào tay An Cẩn, bơi vào bờ bưng cả hộp đồ ăn rồi quay lại chỗ rồi.

Ở trên bờ, Mục Thần cảm thán : “Tiểu Ngân cực kỳ bảo vệ đồ ăn, thế mà giờ còn cho An An món cá dẹt yêu thích, xem ra thực sự rất thích An An.”

Anh sờ cằm đề nghị: “Kỳ động dục của Tiểu Ngân sắp đến rồi, hay là cho ghép đôi với An An đi?”

Norman cau mày: “Không.”

“Sao vậy? Mặc dù Tiểu Ngân không phải người cá thuần sắc nhưng cũng là người cá trung cấp thượng đẳng.” Mục Thần gạ gẫm, “Tôi thấy bọn họ cũng rất thích hợp mà.”

Norman nhớ đến bộ dạng thiếu niên của người cá nhỏ: “Không xứng tí nào.”

Mục Thần buông tay: “Được rồi, để xem sau này cậu sẽ tìm cho An An người cá như thế nào.”

Norman nhíu mày: “Tại sao lại phải ghép đôi cho người cá?”

“Bệ hạ, chắc lẽ cậu không biết người cá có thời kỳ động dục à? Nếu không ghép đôi sẽ rất khó chịu.”

Norman lạnh mặt, không thể tưởng tượng nổi cảnh thiếu niên và người cá khác ở bên nhau.

Đột nhiên hai tiếng ca du dương cùng vang lên trong phòng, Norman và Mục Thần sững sờ.

Mục Thần nhỏ giọng cảm thán: “Nhìn xem! Quan hệ của bọn họ tốt lắm mà, vừa gặp đã hát rồi.”

Lần đầu tiên An Cẩn hát chung với người cá, giọng hát của bọn họ khác nhau, một bên thì nhẹ nhàng, một bên thì thanh thúy, điểm giống là vô cùng kỳ ảo, kết hợp với nhau không hề gây khó chịu mà còn rất đặc biệt.

An Cẩn nhìn chằm chằm con cá dẹt, cậu phát hiện chỉ có một số hạt năng lượng bay ra từ biển tinh thần của mình rơi xuống con cá, hầu hết vẫn bay đến biển tinh thần của Norman.

Tinh thần lực của Tiểu Ngân thì một nửa rơi xuống cá dẹt, non nửa bay vào biển tinh thần của Mục Thần, còn lại bay vào biển tinh thần của cậu.

Kết thúc bài hát, Tiểu Ngân cầm con cá dẹt cắn một miếng, sau đó hai mắt sáng lên: “Ngon quá!”

An Cẩn nhìn con cá dẹt của mình, tạp chất đã giảm bớt nhưng không bị loại bỏ hoàn toàn.

Tinh thần lực quả thực có thể loại trừ tạp chất, nhưng tinh thần lực của cậu rơi xuống cá dẹt quá ít.

Tiểu Ngân ăn xong, nghiêng đầu: “Ơ, ăn xong tự nhiên thấy tinh thần tốt hơn nè!”

An Cẩn lại càng tò mò: “Khi mới hát cậu đã nghĩ gì thế?”

Tiểu Ngân: “Tôi hy vọng cá dẹt sẽ ngon, tôi muốn ăn cá dẹt.”

An Cẩn suy tư, hiệu quả ca hát của cậu không tốt, có phải là do cảm xúc không mạnh mẽ như Tiểu Ngân không?

Cậu suy nghĩ, quyết định lần sau sẽ thử lại.

Khóe miệng cậu cong lên, nhìn cực kỳ vui vẻ.

Tương lai cậu không cần bí mật ăn thức ăn loại bỏ tạp chất nữa, bởi vì người cá có thể loại bỏ tạp chất trong thức ăn, chỉ là trước nay chưa ai tìm ra thôi.

Dị năng hệ nước của cậu sẽ không bị lộ.

Hơn nữa nếu Norman biết thịt nướng mà cậu bán ở thế giới thực tế ảo có thể phục hồi tinh thần lực thì cũng sẽ có một lời giải thích hợp lý.

Mi mắt cậu cong cong, nghĩ xem nên làm gì để báo đáp Norman cho tốt đây!