Chương 27: Nếu như cậu ta làm việc cho chúng ta

Chuyển ngữ: Cá Mụp

Chỉnh sửa: Mia, Sắc

Sau khi ăn xong con cá dẹt, Tiểu Ngân híp mắt mãn nguyện, đuôi cá màu bạc lơ lửng trong nước, ánh mắt sáng quắc nhìn An Cẩn: “Cậu thông minh quá!”

Cậu ta ăn được đồ ăn ngon mà mình ngày ngày mong nhớ, lúc này mới chuyển sự chú ý sang chỗ khác, bơi vòng quanh An Cẩn, chán ghét nói: “Lớp da này không đẹp, không bằng của chúng ta.”

An Cẩn: … Một giây sau cậu mới nhận ra Tiểu Ngân đang nói quần áo của mình.

Cậu theo bản năng nhìn Tiểu Ngân, làn da trắng nõn trên cơ thể ướt đẫm nước, bóng loáng, trắng đến chói mắt.

Cậu nhìn một chút rồi nhanh chóng rời đi, giải thích: “Đây là quần áo, không chỉ để đẹp mà còn có tác dụng che chắn, bảo vệ cơ thể.”

Đầu Tiểu Ngân nghiêng sang trái, như có điều suy nghĩ. Ngay sau đó y duỗi một ngón tay ra, móng tay sắc bén chạm vào vai An Cẩn, quần áo của cậu lập tức bị rách một mảng lớn.

An Cẩn vội nắm tay y lại: “Ơ, cậu làm gì vậy?”

Tiểu Ngân khinh thường: “Cậu bị thú hai chân lừa rồi, loại này sao có thể bảo vệ được chứ!”

Tiểu Ngân nói xong thì trợn mắt với Norman ở trên bờ, tên thú hai chân này lừa gạt người cá, quá xấu xa!

An Cẩn yên lặng cảm thán, cậu và người cá không cùng mạch não tư duy rồi.

Norman vô cảm nhìn Tiểu Ngân, theo như hắn thấy thì hành động của Tiểu Ngân đang vô tình đυ.ng chạm người cá nhỏ.

Hắn nhìn cái áo rách nát của cậu, cau mày nói: “An An, lại đây.”

An Cẩn nhìn hắn, tuy rằng không biết Norman gọi mình làm gì nhưng vẫn đong đưa đuôi bơi qua.

“Đừng đến đó!” Cậu chỉ mới bơi được chưa đầy hai mét, Tiểu Ngân đã lao đến nắm tay cậu rồi nhe răng ác ý với Norman.

“Sao vậy?” An Cẩn khó hiểu.

Chẳng phải Tiểu Ngân đã quên thù với Norman rồi hay sao? Sao còn hung dữ với Norman.

Tiểu Ngân chỉ vào chiếc mũ thực tế ảo cách Norman không xa, giận dữ nói: “Hắn muốn hại cậu đó, tôi từng bị thú hai chân đáng ghét đánh lén hai lần, may sao tôi lợi hại nên hắn không làm gì được! Bị tôi hung hăng dạy dỗ nên mới thành thật hơn!”

An Cẩn nhìn về phía cái mũ, sửng sốt một hồi mới hiểu được ý Tiểu Ngân là gì.

Cậu vô thức nhìn Norman, rồi lại nhìn Mục Thần.

Cậu quay đầu hỏi Tiểu Ngân: “Chủ nhân… Thú hai chân của cậu, đội mũ thực tế ảo cho cậu hả?”

“Mũ thực tế ảo?”

An Cẩn chỉ vào bờ, Tiểu Ngân hiểu ra, tức giận nói: “Đúng vậy, lợi dụng lúc tôi không chú ý đội nó lên, muốn để tôi nhìn thấy gì, nhân cơ hội công kích tôi!”

Tiểu Ngân hừ lạnh: “Hắn sợ tôi nghi ngờ nên cũng tự mình cầm mũ thực tế ảo, ý đồ dụ dỗ tôi. Kết quả lúc hắn đội mũ lên thì bị tôi đánh cho ngã ra đất.”

Tiểu Ngân kết luận, rất là ghét bỏ: “Thú hai chân của tôi đúng là ngu ngốc mà!”

Khóe miệng An Cẩn giật giật, thầm nghĩ may mà bạn của Norman không hiểu gì.

Cậu âm thầm phân tích lời nói của Tiểu Ngân, nhanh chóng hiểu rõ tình hình thực tế.

Mục Thần muốn đưa Tiểu Ngân vào thế giới thực tế ảo, lại bị hiểu lầm là đánh lén nên mới bị Tiểu Ngân đánh.

Về phần tại sao lại có ý tưởng như vậy, có lẽ liên quan tới Norman.

Cậu mím môi lo lắng, có lẽ Norman thấy cậu vào thế giới thực tế ảo nên đã nảy sinh nghi ngờ.

Rất nhanh sau đó cậu bình tĩnh lại, Norman không tìm người nghiên cứu cậu mà chỉ nhờ bạn quan sát phản ứng của người cá khác khi trong thế giới thực tế ảo, chắc chỉ là tò mò thôi.

Thế nhưng, An Cẩn nhíu mày, hỏi lại Tiểu Ngân: “Cậu và Mục Thần cùng đội mũ luôn?”

Tiểu Ngân gật đầu, nâng cằm lên đắc ý nói: “Tôi phản ứng nhanh hơn hắn nhiều, nhanh chóng đập hư mũ thực tế ảo khôi phục tầm nhìn, còn hắn ta thì cứ ngu ngu ngốc ngốc nên bị tôi đánh một trận.”

An Cẩn khó hiểu, sao lại như thế chứ?

Nếu đều mang mũ thực tế ảo, Mục Thần có thể bật công tắc ngay lập tức, Tiểu Ngân cũng vì thế mà tiến vào thế giới ảo, ý thức sẽ không còn ở hiện thực.

Nếu như lần đầu Mục Thần không phản ứng kịp thì lần thứ hai cũng không nên sai lầm tiếp chứ.

An Cẩn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, mũ thực tế ảo… dựa vào cái gì để thu thập thông tin người dùng?

Trong đầu cậu hiện lên hình dạng của mình khi ở thế giới thực tế ảo, so với trước kia có vài phần tương tự!

Có phải Tiểu Ngân không vào được thế giới thực tế ảo là bởi vì y là người cá, còn ý thức hoặc sóng não của cậu là của con người không?

An Cẩn suy nghĩ, quyết định tự mình kiểm chứng.

Cậu vỗ nhẹ cổ tay Tiểu Ngân: “Đừng lo, mũ thực tế ảo không phải để công kích chúng ta đâu, cậu buông tôi ra trước đã.”

Tiểu Ngân: “Sao cậu biết?”

An Cẩn: “Tôi chơi rồi á, cậu xem, có thấy nước bên trên mũ không? Đây là chủ… Thú hai chân của tôi cố ý làm cho tôi đấy.”

Tiểu Ngân buông tay ra, An Cẩn bơi tới bờ nghiêng đầu nhìn Norman như hỏi: Gọi tôi có chuyện gì?

Hắn ngồi xổm xuống, đặt lòng bàn tay lên đầu cậu: “Bị bắt nạt thì phải nói cho tôi biết.” Đôi mắt hắn hơi cụp xuống: “Có muốn thay áo không?”

An Cẩn sửng sốt, nhận ra là hắn đã hiểu lầm, lại được quan tâm nên tâm trạng rất tốt, đôi mắt cong cong lắc đầu.

Cậu suy nghĩ, giơ ngón tay cái về phía Tiểu Ngân, bày tỏ rằng Tiểu Ngân rất tốt, không bắt nạt cậu.

Norman thấy mí mắt cậu cong cong, bèn rút tay lại: “Đi chơi đi.”

An Cẩn cười với hắn, nhặt mũ thực tế ảo lên rồi bơi tới giữa hồ.

Mục Thần kinh ngạc nhìn Norman: “Sao tôi cứ cảm thấy An An hiểu được cậu nói gì ấy nhỉ?”

Norman: “Cậu ấy rất thông minh.”

Vẻ mặt Mục Thần đầy ước ao, đang tính phát biểu cảm xúc hâm mộ thì An Cẩn ở giữa hồ đang chuẩn bị đội mũ cho Tiểu Ngân, vội vàng nói: “Mau ngăn cản An An lại, Tiểu Ngân sẽ nổi giận đó, cậu ấy sẽ bị đánh…”

Norman chưa kịp mở miệng thì mũ thực tế ảo đã đội lên đầu Tiểu Ngân.

Đầu Tiểu Ngân lắc lắc, không giống đang giận dữ mà là tò mò.

Mục Thần nghẹn họng: “Giờ tôi mới phát hiện Tiểu Ngân là một con cá tiêu chuẩn kép.”

An Cẩn bật công tắc, hỏi Tiểu Ngân: “Cậu có nghe tôi nói không?”

Tiểu Ngân: “Có thể á.” Y lắc lắc đầu, ngơ ngác không hiểu: “Cái này có gì vui đâu, chỉ có một con thú hai chân bla bla nói gì đó hà.”

“Ơ, không nói nữa.” Qua một lúc Tiểu Ngân lại nói: “Lại nói nữa nè… Lặp lại y chang.”

An Cẩn đoán rằng đó là nhắc nhở của hệ thống.

Như vậy xem ra, Tiểu Ngân không thể vào thế giới thực tế ảo rồi.

Cậu tắt công tắc, tháo mũ ra.

Cậu chột dạ nhìn Tiểu Ngân, vì cậu nói chơi rất vui nên Tiểu Ngân mới vui vẻ đội vào.

Tiểu Ngân một tay chống hông một tay chỉ cái mũ: “Chỉ thế này á? Cậu nói đây là chơi vui à? Thú hai chân này thật đáng ghét! Không cống nạp đồ chơi tốt cho cậu, cậu đáng thương ghê.”

Y đảo mắt qua mặt An Cẩn lắc đầu: “Quả nhiên không thể chỉ dựa vào sắc đẹp để thuần phục thú hai chân, lại đây, tôi dạy cho cậu cách dùng vũ lực.”

Y nói xong, hé miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn.

An Cẩn nhìn cảnh tượng quen thuộc này, từ chối học tập, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu, tôi… Thú hai chân của tôi đối xử với tôi rất tốt.”

Cậu giơ mũ lên: “Tôi rất thích mũ thực tế ảo, cậu không thích là vì chúng ta có sở thích khác nhau. Giống như cậu thích cá dẹt còn tôi thích tôm vậy á.”

Đôi mắt cậu cong cong tựa trăng non: “Những gì anh ấy mua cho tôi đều là thứ tôi thích.”

Tiểu Ngân chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc, thu lại răng nanh nói với An Cẩn: “Cậu kì lạ thật, cậu không giống những người cá khác mà tôi biết.”

Mục Thần và Tiểu Ngân đều có chung cảm giác: “An An đặc biệt thật, chắc lúc nãy cậu cũng thấy rồi nhỉ? Cậu ấy biết mở công tắc mũ thực tế ảo kìa.”

“Cậu ấy thích chơi mũ thực tế ảo.” Norman nói.

Mục Thần nhìn Norman: “Tôi thấy cậu quá mức bình tĩnh, An An thông minh như vậy mà trông cậu chẳng có tí bất ngờ nào.”

Norman: “Tôi nói rồi, cậu ấy rất thông minh.”

Mục Thần cảm thấy anh phải lý giải lại sự “thông minh” của An An thêm một lần nữa.

An Cẩn cầm mũ quay đầu nhìn Norman, cắn môi rồi bơi qua.

Chắc chắn Norman đã biết chuyện cậu khác với người cá bình thường, nhưng vì sao lại không biểu hiện ra?

Cậu muốn biết đáp án.

Cậu đưa mũ cho Norman, lắc đầu chỉ vào Tiểu Ngân rồi lại nhìn mũ thực tế ảo, đôi mắt ươn ướt – Mũ thực tế ảo hỏng rồi!

Norman lập tức hiểu ý người cá nhỏ, an ủi nói: “Mũ thực tế ảo không hỏng, Tiểu Ngân không dùng được nhưng cậu có thể.”

An Cẩn nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Norman giải thích: “Cậu là người cá thuần sắc, không giống nhau.”

An Cẩn kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiểu Ngân rồi lại cúi đầu nhìn bản thân, thuần sắc là chỉ màu tóc và vảy của cậu đều giống nhau sao?

Cậu bừng tỉnh, khó trách Norman không phản ứng gì, thì ra trong lòng hắn đã tự có giải thích hợp lý.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, không coi cậu như dị loại là tốt rồi.

Cậu mỉm cười với Norman rồi quay lại trong nước trò chuyện cùng Tiểu Ngân. Cậu muốn tìm hiểu thêm về người cá

Tới 9 giờ, Mục Thần đưa Tiểu Ngân rời đi.

Norman xoa tóc người cá nhỏ: “An An, ngủ ngon.”

An Cẩn quơ tay: “A!”

.

Buổi sáng, Norman vào phòng người cá với bữa sáng trên tay, như thường lệ tự giới thiệu bản thân: “An An, tôi là chủ nhân của cậu, Norman.”

An Cẩn chống tay lên bờ, quẫy quẫy đuôi, nhìn Norman hát một bài.

Norman chỉ cảm thấy người cá nhỏ cực kỳ ngoan, giọng nói ôn hòa: “Rất hay, cảm ơn An An.”

Hắn không ở lại lâu, sáng nay hắn phải đi kiểm tra căn cứ quân sự.

Lúc từ căn cứ trở về quân bộ vẫn chưa đến 11 giờ, hắn kiểm tra lịch trình, chỉ có 7 rưỡi tối nay phải tham dự lễ trao giải ở Đại học Cơ giáp League.

Hắn kiểm tra tài liệu, thấy không có việc gì cần giải quyết gấp bèn ngả lưng vào ghế dựa, đội mũ thực tế ảo tiến vào thế giới ảo.

Hắn nhìn bảng giao diện trước mắt, người cá nhỏ không online.

Hắn liên lạc với đầu đinh: “Eddie, hiện tại tôi đang rảnh.”

Eddie lập tức trả lời: “Lão đại nói lập tức sẽ tìm đủ người, hẹn anh ở bìa rừng.”

“Ừ.” Norman đáp.

Trên đường vào rừng, Eddie và các thành viên trong đội săn thú liên tục bàn tán về xiên nướng đã mua với giá cao hôm qua, một đám càng nói càng thèm.

Norman im lặng lắng nghe, quyết định sau khi kết thúc săn thú sẽ mua cho người cá nhỏ một ít.

Như thường lệ, mười một giờ An Cẩn bưng khay đi tìm người máy lấy bữa trưa, nấu chín rồi ăn.

Cậu vừa ăn vừa nghĩ, nếu có gia vị thì tốt rồi, cậu có thể làm một nồi lẩu hải sản to bự!

Cơm nước xong xuôi, cậu bơi chầm chậm trong vườn hoa hai vòng, nhớ lại lần trước bị tinh thú tập kích, quay về phòng, thư thái trôi nổi trên mặt nước, đội mũ rồi vào thế giới thực tế ảo.

Lúc cậu đến phòng nhỏ mà Duran thuê, Duran đang xếp những xiên thịt ướp sẵn lên xe, nhìn thấy cậu thì nở nụ cười, giây tiếp theo mặt lại xụ xuống, có vẻ tức giận.

An Cẩn hơi sửng sốt: “Ông chủ, tôi không đến trễ chứ?” Cậu tự giác.

Duran xua tay: “Không phải, tôi nhìn thấy cậu là lại nhớ tới vụ hôm qua, đáng giận.”

An Cẩn tiến lên giúp đỡ, khó hiểu hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Hôm qua có người mua xiên nướng của chúng ta rồi bán lại với giá cao hơn, nghe nói là 100 tinh tệ mà cũng không mua được!” Duran càng thêm tức giận: “Má nó, chúng ta bận rộn cả ngày cũng không kiếm được bằng số lẻ của lũ đầu cơ trục lợi.”

An Cẩn ngạc nhiên: “100 tinh tệ một xiên? Giá này có phải quá đắt không?”

Duran: “Trong thế giới ảo ngoại trừ mấy tên đi thợ săn đi rèn luyện với đám kiếm tiền chúng ta ra thì đều là vì ăn thôi, sẵn sàng tiêu tiền.”

Cậu ta thở dài: “Là tôi tính sai rồi, đâu ai ngờ tay nghề cậu tốt thế, giá mà chúng ta bàn bạc hôm qua tôi thấy vẫn hơi thấp.”

Ban đầu An Cẩn cảm thấy nếu tính theo giá nguyên liệu mua vào thì lợi nhuận như thế đã rất khá rồi, bây giờ nghe nói có người sẵn sàng mua giá 100 tinh tệ thì lại cảm thấy giá rẻ quá.

“Cậu nghĩ bao nhiêu là hợp lý? ” Cậu hỏi.

Duran: “500 tinh tệ hai mươi xiên, mỗi người chỉ được mua bốn mươi xiên, cậu nghĩ sao?”

An Cẩn: “… Ông chủ, hôm nay cậu mua bao nhiêu xiên?”

“Một nghìn năm trăm xiên, hôm qua cậu nướng một ngàn bốn trăm xiên đã bận rộn lắm rồi, vậy nên tôi làm tròn số lượng ngày hôm qua thôi.” Duran nói: “Nếu cậu thấy mệt thì mai bán ít hơn.”

“Đủ rồi.” An Cẩn nói, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Nếu bán hết số xiên này với giá của Duran thì có thể thu đuợc 37 nghìn 5 trăm tinh tệ, trừ 20% giá vốn thì cậu nhận được bốn phần lợi nhuận, là 12 nghìn á!

Ánh mắt An Cẩn sáng lên, tiền lương của cậu đủ để mua một viên thú thạch cấp hai rồi.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc: “Tôi thấy giá đó rất hợp lý.” Suy nghĩ một chút lại hạ thấp giọng: “Nếu không bán được thì lại giảm giá thấp hơn chút. “

“Cứ vậy đi.” Duran quyết định.

An Cẩn nhìn thời gian: “Ông chủ, tôi muốn mua ít rau để trong phòng, buổi tối có thể mượn bếp nướng dùng không?”

Duran bật cười: “Muốn tự thưởng cho bản thân à?”

An Cẩn lắc đầu, đôi mắt long lanh: “Tôi muốn mời cơm một người, lúc trước anh ấy có mời tôi đi ăn.”

Ban đầu Duran vốn muốn cọ cơm một tí, dù sao tay nghề của người phục vụ này quá tuyệt vời, thế nhưng sau khi nghe cậu nói vậy thì từ bỏ ý định: “Cậu cứ đi mua đi, tôi cấp quyền vào cửa cho cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng bếp nướng.”

Cậu ta biết mình có thể kiếm tiền đều là nhờ An Cẩn, bởi vậy cũng rất hào phóng.

An Cẩn cảm ơn, vui vẻ đi mua đồ ăn.

Cậu mua khá nhiều loại thịt, đặc biệt là thịt tinh thú mà Norman gọi hôm đó, còn mua thêm rất nhiều rau dưa.

Rau dưa nếu nướng ngon thì hương vị cũng không kém gì thịt.

An Cẩn suy nghĩ chốc lát, đi mua thêm một bộ đồ ăn dùng một lần, lúc đang mua thì trông thấy một cái cốc, cậu tính toán, cũng mua luôn cái cốc rồi mua thêm dâu tươi và sữa bò.

Cậu để đồ vào phòng nhỏ rồi giúp Duran đẩy xe đến vị trí hôm qua bày bán.

Trên đường có người thấy họ liền lập tức đi theo, vừa đi vừa nói muốn mua hai trăm xiên, trả tiền ngay tại chỗ.

Duran ngăn cản: “Người anh em bình tĩnh, hôm qua bọn tôi chỉ thử nghiệm chút thôi, hôm nay bán chính thức không thể chịu lỗ vốn được. Hôm nay bán lại giá gốc, 500 tinh tệ hai mươi xiên, mỗi người chỉ được mua bốn mươi xiên.”

“Ông chủ, mọi người đều ở trấn nhỏ này, cậu lừa gạt ai chứ? Thịt này 1 tinh tệ một cân, sao mà lỗ vốn được? Giá này của cậu cũng đắt quá đấy?”

Duran vốn dĩ hơi chột dạ, nghe nói thế thì cũng chần chừ.

An Cẩn một lòng nghĩ tới thú hạch cấp hai, nghe vậy bèn nghiêm túc phản bác: “Đại ca, anh đi mua một cân thịt rồi tự mình nướng ăn xem, thử rồi sẽ biết lý do vì sao chúng tôi bán đắt.”

“Ông chủ, tôi mua bốn mươi xiên, tôi trả tiền trước, tôi là người đầu tiên, không ai được chen vào.”

“Tôi tôi tôi, tôi cũng mua bốn mươi xiên.”

Người chê đắt kia cắn răng: “Tôi cũng mua.”

An Cẩn thở phào, đôi mắt cong cong vì vui sướиɠ.

Cậu biết rõ thịt mình nướng là độc nhất vô nhị nên rất có lòng tin, thế nhưng lợi nhuận cao nên cũng sợ có người chê đắt, cũng may mấy người này đều sẵn sàng bỏ tiền mua.

Còn chưa tới nơi bán đã có mười mấy người đứng trước quầy.

Khi sắp đến nơi, trong không khí truyền đến một mùi thơm, vị cay rất nồng nhưng vẫn không che được mùi hôi đắng của tạp chất.

Vẻ mặt Duran hơi thay đổi: ”Má, có người cướp mối làm ăn.”

Đến gần mới phát hiện đó là hai người đàn ông trung niên, trước quầy có một hàng người dài, gã đàn ông đầu trọc đứng trước quầy hét lớn: “2 tinh tệ một xiên, chỉ còn một nghìn xiên, muốn ăn phải nhanh tay lên.”

Nghe thấy động tĩnh, gã đầu trọc quay lại liếc nhìn, nhướng mày đắc thắng rồi tiếp tục chào hàng.

Duran và An Cẩn dọn bếp nướng xong, những người ở hàng bên cạnh nhìn thấy, nghe nói hôm qua là hai người này gây chấn động lớn bèn vội vã chạy qua.

Có người lưỡng lự khi nghe Duran báo giá, có người vẫn vào xếp hàng.

Nhiều người chỉ mới nghe chứ chưa được ăn thịt xiên của An Cẩn, không khỏi mỉa mai: “Thèm tiền phát khùng rồi hả? Bán đắt như vậy thì đi cướp luôn cho rồi!”

Đầu trọc nhìn Duran, ra vẻ như mình là ông chú tốt bụng: “Nhóc con, làm người đừng nên quá tham lam, buổi sáng tôi tận mắt thấy cậu mua hơn bảy mươi cân thịt, giá còn chưa đến 100 tinh tệ đâu.”

Người xung quanh nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Duran và An Cẩn lập tức thay đổi.

“Nghĩ rằng chúng tôi coi tiền như rác chắc!”

“Gian thương, lãi cao như vậy, tôi muốn khiếu nại!”

Duran đen mặt: “Tiền nào của nấy, đồ bọn tôi bán đáng giá như thế, mấy người chê đắt thì đừng mua là được.” Cậu ta ước lượng số người rồi nói với những người đang xếp hàng” “Mỗi người tối đa tám mươi xiên, có mua thêm không?”

“Mua!” Gã đàn ông cao lớn hôm qua mua đầu tiên nay đến muộn, xếp ở thứ ba vội vàng nói.

Gã vỗ vai người đứng trước: “Người anh em, cậu cũng mua tám mươi xiên đi, bốn mươi xiên thừa ra tôi mua lại.”

Người nọ vốn đang do dự, vừa nghe vậy vội vàng nói: “Tôi cũng mua.”

Những người còn lại lần lượt tăng số lượng, lúc này Duran cười đắc ý với đầu trọc.

An Cẩn bật bếp nướng, đặt thịt xiên lên, liếc nhìn gã đàn ông cao lớn kia, lúc cúi đầu không nhịn được mỉm cười, nếu không phải biết là do trùng hợp thì cậu còn cho rằng là Duran bày trò.

Cậu vừa quết dầu vừa loại bỏ tạp chất, động tác nhanh nhẹn hơn hôm qua.

Mười hai người mỗi người đều mua tám mươi xiên, thoáng cái đã bán hết hơn một nửa, cậu cũng không lo lắng ế hàng nên chuyên tâm nướng thịt.

Một lát sau mùi thơm thuần túy tỏa ra, đám người phía trước lặng lẽ nuốt nước miếng, hai mắt sáng rực nhìn xiên thịt.

Khách bên chỗ gã đầu trọc vô thức nhìn qua, có người nhịn không được chuyển qua bên Duran.

Chẳng mấy chốc vị khách đầu tiên đã nhận được thịt xiên, một giây cũng không đợi nổi, không cần Duran bỏ vào túi, cầm cả nắm xiên trong tay, đứng sang một bên ăn ngon lành.

Người nọ ăn ngấu nghiến, miệng dính đầy dầu mỡ, bởi vì cay nên nước mắt ứa ra nhưng vẫn không nỡ ngừng.

Thấy vậy, những người hãy còn do dự lập tức chạy vào xếp hàng.

Trước quầy hàng của gã đầu trọc lập tức vắng vẻ chỉ còn ba người, bọn họ đã thanh toán tiền và đang chờ nướng.

“Ông chủ.” Một người nói với Duran “Tôi mua hai mươi xiên, lấy đồ bên này xong tôi qua xếp hàng.”

Duran đếm số người: “Không được, bán hết rồi.”

“Hả?” Người nọ khϊếp sợ, Duran nhìn gã: “Không phải anh chê đắt quá à? Tiết kiệm tiền mà.”

Đầu trọc âm thầm tính toán một chút, sửng sốt trước thu nhập của Duran, không khỏi ghen tị.

Đầu trọc đi đến trước quầy hàng, vẻ mặt cảm thán: “Nhóc con này tay nghề tốt ghê.” Nói xong hắn bước đến bên phải An Cẩn, đột nhiên đưa tay về phía lọ gia vị: “Cậu mua gia vị ở đâu thế? Lần tới tôi cũng mua thử xem.”

An Cẩm không đếm xỉa tới gã, Duran tức giận: “Ông đừng có mà đứng đây làm ảnh hưởng cậu ấy.”

“Đúng đúng.” Một đám người đang xếp hàng đồng thanh: “Ông mau đi ra đi.”

Sắc mặt gã đầu trọc nổi giận trong chớp mắt rồi nhanh chóng bình thường trở lại, nở nụ cười rồi tránh đi: “Xin lỗi.”

An Cẩn lại nướng chín thêm một mẻ khác, cầm lọ ớt rắc lên thịt, sau đó động tác hơi khựng lại.

Đây không phải gia vị của cậu.

Trước khi nướng cậu đã loại bỏ hết tạp chất trong gia vị, lọ ớt bột này rõ ràng vẫn còn lẫn tạp chất.

Cậu lập tức đoán được hẳn là gã đầu trọc đã động tay động tay, ở thế giới này có túi không gian, tráo đổi đồ vật rất dễ dàng.

Cậu tự hỏi chốc lát, lúc này nếu nói ra thì sẽ không dễ giải thích, còn làm chậm trễ công việc.

Vậy nên quyết định làm bộ không phát hiện, loại bỏ tạp chất của bột ớt rồi tiếp tục nướng.

Một lúc sau mùi cay nồng từ bên cạnh truyền sang, thơm hơn trước rất nhiều.

“Mọi người, tôi vừa sang kia học được chút bí quyết, chỉ hai tinh tệ một xiên thôi, vừa ngon vừa rẻ!” Đầu trọc la lên.

Mấy người chưa kịp xếp hàng lập tức chạy tới, một người mua năm xiên ăn thử, cắn một miếng rồi giơ ngón cái lên: “Ngon quá!”

Người nọ chưa được ăn thịt nướng của An Cẩn, giờ chỉ cảm thấy thịt gã đầu trọc bán là ngon nhất, luôn miệng khen lấy khen để: “Cho tôi một trăm xiên.”

Đầu trọc vui vẻ hớn hở, nhân viên của gã vội vàng nướng thịt, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói nhất định là do gia vị mà, chứ tôi mua thịt cùng chỗ với cậu ta.”

Duran liếc nhìn quầy hàng bên cạnh, sau đó quay lại nhìn chằm chằm động tác của An Cẩn một hồi, khó hiểu hỏi: “Tên đó học kiểu gì thế? Tôi nhìn cậu nướng bao nhiêu lần rồi mà có học được tí nào đâu.”

An Cẩn chỉ cười không nói, tập trung để ý quầy hàng bên cạnh.

Đợi khi xiên thịt bên gã đầu trọc đã nướng chín được rắc bột ớt lên, cậu dùng dị năng hút hết hơi ẩm trong xiên thịt.

“Bùm…” Quầy thịt nướng bên kia đột nhiên bốc lửa, thịt lập tức bị cháy đen thui.

Nhân viên phục vụ và gã đầu trọc không bị thương nhưng mặt đen như hủi.

An Cẩn quay đầu liếc nhìn, cúi mặt cười thầm.

Gã đầu trọc la lên: “Cậu làm gì thế hả?”

Nhân viên: “Tôi không biết mà, tôi vẫn đang nướng bình thường thôi.”

Gã đầu trọc nhìn lọ bột ớt, nghi ngờ nó có vấn đề nhưng chẳng thể nói ra.

“Ông chủ, bây giờ thế này thì không nướng được nữa đúng không? Trả tiền cho tôi đi.”

Đầu trọc nghẹn khuất trả lại tiền, dọn dẹp quầy hàng, ánh mắt khó chịu nhìn An Cẩn và Duran.

Cả hai người đều mặc kệ gã ta, Duran vui vẻ thấp giọng nói: “Đáng đời.”

Lúc An Cẩn nướng một trăm xiên cuối cùng thì cũng đã gần ba giờ.

Không còn ai xếp hàng trước quầy, vị khách cuối cùng có việc bận giữa chừng phải offline, Duran nhỡ kỹ vị khách này, hẹn thời gian để khách lên lấy.

An Cẩn nghĩ đến việc được nghỉ sớm, lại còn kiếm được tiền, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.

Thừa dịp không có ai xung quanh, cậu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ông chủ, cậu có biết người cá không?”

Duran trợn tròn mắt: “Nhìn tôi hai lúa lắm hả? Ai mà không biết người cá?”

“Vậy cậu thích người cá không?”

Duran: “Thích thì có ích lợi gì, dù sao cũng không với nổi.”

An Cẩn đoán rằng giá người cá không rẻ, thế nhưng cũng không có khái niệm cụ thể, nghe ông chủ nói vậy thì trong lòng hơi căng thẳng: “Đắt lắm à?”

“Đương nhiên, mới đây người cá thuần sắc duy nhất đã được bán với giá 25 tỷ kìa.”

An Cẩn: “… 25 tỷ?” Chắc không phải là cậu đấy chứ!

Duran bỗng nhiên tiến lại gần: “An An, cậu nói thật đi.”

An Cẩn giật thót tim, không lẽ lộ rồi hả?

Duran vỗ vai cậu: “Cậu mấy tuổi rồi thế? Còn nữa, nhà cậu ở nơi hẻo lánh nào, tin tức ngay cả bọn trẻ mẫu giáo còn biết mà cậu lại không biết?”

An Cẩn lúng túng cười cười, bất đắc dĩ tìm lý do: “Gia đình tương đối nghèo khổ, biết ít chữ.”

Duran trầm mặc một lát: “Về sau chúng ta chia 5:5 đi.”

An Cẩn: “…” Không phải cậu đang bán thảm đòi tăng lương mà.

“Không cần, đồ là cậu mua, thịt cũng là cậu ướp, tôi chỉ nướng thôi, bốn phần đủ rồi.”

Duran: “Cậu nhận xong lương hôm nay thì có thể tự mình mở một quầy thịt nướng rồi, buôn bán khá khẩm đều là nhờ công lao của cậu mà.”

An Cẩn lắc đầu: “Không phải, giai đoạn chuẩn bị đều là cậu làm, ướp nhiều thịt như vậy cũng không dễ dàng gì. Tôi chỉ nướng thịt thôi nên không cần lo nghĩ nhiều, tôi thấy mức lương cậu trả là hợp lý rồi.”

Nếu không có Duran thì có lẽ ngay cả công việc cậu cũng không tìm được.

Duran bật cười: “Được rồi, cuối tháng thưởng thêm cho cậu.”

An Cẩn không từ chối nữa, chuyển chủ đề khác: “Toàn Obis chỉ có một người cá thuần sắc thôi hả? Trông như thế nào?”

Duran: “Chỉ biết là màu lam, còn cụ thể như nào thì chỉ có Viện Nghiên cứu Khoa học và những người tham gia đấu giá mới biết.”

An Cẩn lập tức khẳng định mình chính là người cá thuần sắc duy nhất kia.

Nghĩ đến việc Norman tiêu tốn nhiều tiền như vậy để mua mình, An Cẩn đột nhiên cảm thấy áp lực.

Cậu không nhịn được nói: “Người cá quan trọng với con người đến thế sao? Có đáng để chi nhiều tiền như vậy không?”

“Tất nhiên, không có tinh thần lực thì không thể đề kháng được đồ ăn nhiễm tạp chất, cơ thể bị ô nhiễm có thể dẫn đến tử vong. Người bình thường còn đỡ, dịch dinh dưỡng có ít tạp chất, tinh thần lực tiêu hao chậm rãi, bình thường cũng có thể sống đến bảy mươi tám mươi gì đó.”

“Thế nhưng tướng quân quân bộ hoặc tinh anh ngành sản xuất cần dùng nhiều tinh thần lực, chỉ dựa vào tinh thần lực của bản thân thì chắc chắn không đủ, người cá cung cấp tinh thần lực tương đương với việc kéo dài mạng sống, có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng đáng giá.”

Duran cảm thán: “Tôi mà có tiền thì cũng ẵm một em về.”

Nghe xong, ánh mắt An Cẩn long lanh.

Cậu còn có ích hơn mình tưởng luôn á!

Không cần lo bị bỏ rơi nữa rồi, mối quan hệ giữa cậu và Norman rất bền chắc.

Trước đây chỉ là cảm giác cá nhân của cậu thôi, hiện tại bất luận là lý trí hay tình cảm thì cậu cũng tin tưởng Norman sẽ không làm hại cậu.

Nếu thế thì, cho dù cậu có nói chuyện ở thế giới thực chắc cũng không sao nhỉ!

Cậu không khỏi kích động, thế thì giao tiếp đôi bên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cậu cũng có thể làm được nhiều chuyện hơn.

Lúc này, trong phòng riêng của quán rượu.

Ba gã cao to ngồi quanh ghế sô pha, chiếc bàn nhỏ ở giữa bày đầy thịt nướng và rượu, một người xúc động nói: “Ngon quá. Giá mà mỗi lần đi săn xong đều được ăn thế này thì sướиɠ rồi.”

“Thịt nướng này ngon ghê, sao có thể ngon đến thế chứ!”

Một người khác không đáp lời, im lặng ngồi ăn.

Một lúc sau người nọ đột nhiên dừng lại nhìn hai người còn lại: “Bọn mày có cảm thấy gì không?”

“Gì?” Hai người kỳ quái, một người không kiên nhẫn nói: “Barry, có gì thì mày nói thẳng đi.”

Barry nhìn chằm chằm vào đống lộn xộn trên bàn, cố nén hưng phấn nói: “Tinh thần lực được hồi phục.”

Hai người kia liếc nhau, tập trung cảm nhận, một người nghi hoặc hỏi: “Có sao?”

Khi ở trong thế giới thực tế ảo, bọn họ không hay để ý trạng thái biển tinh thần, nếu có nguy hiểm hệ thống sẽ nhắc nhở sau đó cưỡng chế offline, qua một thời gian ngắn biển tinh thần sẽ hồi phục như thường.

Một người trợn to mắt: “Ơ thật này, lão Tam, mày nghĩ thử xem, chúng ta uống bao nhiêu rượu rồi? Trong rượu có nhiều tạp chất nhưng tinh thần lực gần như không giảm.”

“Đúng là thế thật!” Lão Tam đột nhiên vỗ bàn.

Barry: “Tao không uống rượu, trên đường tới đây tinh thần lực của tao không còn nhiều lắm, vậy mà bây giờ lại tăng được một phần, mà tao chỉ ăn thịt nướng thôi.”

Gã nheo mắt: “Anh em, cơ hội kiếm tiền đến rồi!”

“Như nào như nào?” Hai người lập tức sáng mắt nhìn gã.

Barry: “Có hai khả năng, một là bọn họ dùng nguyên liệu có thể hồi phục tinh thần lực, hai là bọn họ giở trò mờ ám hoặc công ty thực tế ảo có bug.”

“Nếu là cái đầu thì khả năng cao là ở thế giới thực bọn họ cũng có loại năng lực này, còn nếu là cái sau thì chúng ta đi thu thập chứng cứ giao cho công ty để nhận thưởng.”

Gã nói, ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm túc: “Bây giờ đi điều tra thân phận hai người kia đã, đừng bứt dây động rừng. Tao nghĩ khả năng đầu khá cao đấy.”

“Nếu bọn họ có thể làm việc cho chúng ta, vậy chúng ta sẽ có của cải vô tận.”

Cùng lúc đó, trong phòng họp quân bộ.

Những người tham dự ngoài mặt đều tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng trong mắt lại hiện vẻ phấn khích không thể che dấu.

Một thiếu tướng nói: “Tôi đã tự mình nếm thử rồi, có thể chắc chắn thịt nướng kia hồi phục được tinh thần lực. Nếu bọn họ cho chúng ta sử dụng thì các binh sẽ không bao giờ lo lắng về tình trạng tinh thần bạo động nữa.”

Mục Thần gật đầu, trí não vang lên thông báo, anh trực tiếp chia sẻ lên chung.

Anh cố gắng khiến giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh: “Kết quả điều tra cho thấy mọi thứ đều bình thường, không xuất hiện bug, có thể biến thịt nướng thành đồ ăn khôi phục tinh thần lực, điều này cho thấy…”

Anh nhìn lướt qua mọi người trong phòng: “Người làm món nướng ngay từ đầu đã có năng lực này.”

Nhất thời trong phòng họp đồng loạt vang lên tiếng hít khí.

“Thượng tướng, tôi đề nghị đi điều tra ông chủ và nhân viên kia, bất kể thế nào cũng phải mời họ vào quân bộ.”

“Tán thành.” Tiếng nói đồng thời vang lên.

Mục Thần gật đầu, hỏi phó quan: “Bệ hạ đâu?”

“Bệ hạ đang trong thế giới thực tế ảo, căn dặn nếu không có việc gì thì không được quấy rầy.”

Mục Thần cân nhắc: “Vừa lúc tôi cũng muốn vào thế giới thực tế ảo tiếp xúc với hai người kia, đến lúc đó sẽ tự báo cáo với bệ hạ luôn.”

Anh nhìn về phía người của Bộ tin tức: “Mau chóng tìm ra thân phận thực tế của hai người đó.” Sau đó lại nhìn một trung tướng: “Cử những lính trinh thám giỏi nhất đi thu thập thông tin liên quan tới bọn họ.”

Cuối cùng anh tìm người phụ trách Bộ Nghiên cứu Khoa học: “Sắp xếp nhân sự thành lập Đội Nghiên cứu Khoa học trong thế giới thực tế ảo, nghiên cứu mọi thứ liên quan đến hồi phục tinh thần lực.”

Mấy người nhận được mệnh lệnh lập tức đi chuẩn bị.

Rất nhanh người phụ trách của Bộ tin tức đã báo cáo kết quả điều tra: “Chủ quán là sinh viên năm hai của Đại học Đế Quốc, tên Duran, gia cảnh nghèo khó, mẹ vừa ngã bệnh không lâu, địa chỉ là…”

“Nhân viên làm công, hai mươi tuổi.” Người nọ vừa nói vừa nhìn báo cáo, nói tới đây thì dừng lại: ”Hết rồi.”

Mục Thần: “Còn tên tuổi, gia đình, địa chỉ thì sao?”

Người phụ trách cũng thấy kỳ lạ: “Không có, tôi không tra ra được gì.”

Mục Thần nhướng mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì chỉ có hai trường hợp quân đội không thể tra ra được địa chỉ, một là liên quan đến bí mật căn cứ quân sự, hai là nơi ở của những người quan trọng?”

Người phụ trách gật đầu đáp: “Vâng.” Sau đó lại nhận được tin tức: “Chủ quán gọi cậu ta là An An.”

Mục Thần thót tim, An An? Thế mà lại cùng tên với người cá của bệ hạ.

Trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ, tuy rằng cảm thấy khó tin nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Nhân viên kia là người à?”

Mọi người kỳ quái nhìn anh, người phụ trách nghiêm nghị đáp: “Đương nhiên.”

Mục Thần ho nhẹ một tiếng: “Có mặc váy không?”

Lần này người phụ trách cũng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái: “Thượng tướng Mục Thần, nhân viên kia là nam, mặc quần.”

Mục Thần thầm ồ một tiếng, mặc quần, vậy là có hai chân.

Họ An có rất nhiều, cũng có không ít người tên là An An, trùng tên là chuyện bình thường.

Anh nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng khó tin này, trầm ngâm nói: “Như vậy xem ra việc này có liên quan tới nhân viên kia. Để tôi đi nói chuyện với Duran, có lẽ sẽ có vài tin tức có ích. Nếu như không ổn thì tôi sẽ kiến nghị bệ hạ tổ chức hội nghị, dùng quyền hành cao nhất để truy tìm.”

Người phụ trách gật đầu.

Phó quan đưa mũ thực tế ảo cho Mục Thần, anh đội lên.

An Cẩn và Duran lúc này chẳng biết gì, đưa xiên que cho vị khách cuối cùng, cả hai thả lỏng nở nụ cười.

An Cẩn xoay cổ tay, Duran dọn dẹp quầy hàng.

“Gào…” Đột nhiên một tiếng gầm to vang lên từ trong rừng cây.

An Cẩn hoảng sợ, tim đập loạn xạ, giơ tay lên che tai.

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Thần: ????