Chương 25: Dữ liệu không xác định

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Mia, Sắc

Norman quyết định dùng cách hỏi để xác định xem người cá nhỏ có thể hiểu được tiếng tinh tế hay không.

Hắn nhìn người cá nhỏ: “An An, cá kho tộ có ngon không?”

An Cẩn lập tức gật đầu, ngữ khí hưng phấn: “A!”

Norman thông qua phản ứng của cậu phân tích, hình dạng người cá có thể hiểu được tiếng tinh tế nhưng không thể nói.

Norman đến gần người cá nhỏ, tay siết nhẹ cằm cậu.

An Cẩn hơi giương mắt, đầu vô thức lui ra sau.

Norman hơi dùng sức: “Đứng nhúc nhích.” Hắn nâng cằm người cá nhỏ lên, “Ngoan, há miệng ra cho tôi xem.”

Nghe được lời này, An Cẩn đoán được mục đích của hắn, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh bình tĩnh lại một chút, chỉ là vành tai vẫn không khống chế được mà ửng đỏ.

Cậu không dám nhìn Norman, mí mắt hơi cụp xuống ngoan ngoãn há miệng ra.

Norman nghiêm túc quan sát khoang miệng cậu. Ngoại trừ răng nanh dài hơn con người thì có thêm một ít sự khác biệt nơi cổ họng, tổng thể cũng gần giống con người.

Vì sự khác biệt nhỏ này nên không thể nói tiếng tinh tế sao?

Ánh mắt hắn rời khỏi miệng người cá nhỏ, vừa ngước mắt đã thấy lông mi vừa dài vừa cong của cậu đang không ngừng run rẩy, chỗ cổ và vành tai không có vảy đỏ bừng một mảng.

Hắn khẽ cau mày, sợ hãi?

Trong lòng hắn không khỏi ấm áp, người cá nhỏ mặc dù sợ hãi nhưng vì không muốn cự tuyệt yêu cầu của hắn nên cố gắng chịu đựng, sắc mặt cũng đỏ bừng cả rồi.

Hắn buông tay ra, ngón cái nhẹ nhàng xoa cằm cậu: “Đừng sợ, tôi chỉ nhìn chút thôi, sẽ không tấn công cậu.”

An Cẩn chỉ thấy cằm hơi ngứa, sắc mặt càng nóng hơn, nghe được câu nói của Norman thì ngây người.

Cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Norman, nở một nụ cười, lắc đầu.

Cậu không sợ Norman, thậm chí còn vì tính cách và thái độ của hắn đối với mình nên khi ở bên cạnh hắn, cậu sẽ cảm thấy rất an toàn.

Norman suy tư, không phải sợ hãi à?

Hắn chợt nhớ ra lúc trước người cá nhỏ cũng từng xấu hổ vì hắn cởi trần, vành tai đỏ bừng.

Vậy nên, vừa rồi cũng là do xấu hổ?

Norman nhìn An Cẩn, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu rõ người cá, mạo phạm rồi.”

IQ người cá nhỏ rất cao, có cảm giác xấu hổ, biết ngượng ngùng, có thể nghe hiểu tiếng tinh tế, thậm chí còn biết nói khi ở trong thế giới ảo.

Ngoại trừ vẻ ngoài là người cá ra thì gần như giống hệt con người.

Hắn thầm nghĩ, hắn không thể tiếp tục đối xử với người cá nhỏ như thú cưng được nữa, phải coi người cá nhỏ như một thiếu niên con người thôi.

An Cẩn hơi ngạc nhiên, sau đó cười rộ lên, đôi mắt cong cong thành hình bán nguyệt.

Norman thực sự là một người quá chính trực, cậu lại lần nữa thấy vui mừng vì vận may của mình tốt.

Cậu lắc đầu tỏ ý không sao, suy nghĩ một lát rồi giơ tay lên, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Norman, khẽ lắc qua lắc lại.

Nếu Norman đã nói ra từ ‘mạo phạm’ này, vậy khi cậu muốn quần áo thì chắc Norman sẽ không từ chối, cũng không cảm thấy kỳ lạ đâu nhỉ?

Norman liếc nhìn tay áo: “Muốn quần áo hả?”

An Cẩn lập tức gật đầu lia lịa, ánh mắt mong đợi.

Norman gật đầu: “Được.” Ánh mắt hắn dừng trên đuôi cá xinh đẹp của người cá nhỏ, “Đuôi không thể mặc quần, chỉ có thể đặt làm váy thôi.”

An Cẩn lập tức lắc đầu, đuôi cũng vỗ xuống theo, cậu không muốn mặc váy!

Theo cậu, vảy trên bề mặt đuôi chính là một lớp quần áo tự nhiên, không cần mặc thứ khác, dù sao cũng không bị lộ gì.

Hơn nữa nếu mặc váy, khi bơi bò đi giải quyết nhu cầu sinh lý cũng rất phiền phức, gần như chẳng có tí lợi ích nào.

Norman thấy cậu không thích, bèn nói: “Vậy thì chỉ mua áo.”

Hắn mở trí não, chọn mục áo chống thấm nước, để người cá nhỏ tự chọn.

Kiểu dáng áo đều rất đơn giản, An Cẩn chọn hai chiếc áo phông cộc tay, sau đó lắc đầu.

Cậu thấy hơi ngại ngùng, Norman sẽ không chê cậu phiền chứ?

Người cá nhà người khác chắc không cần chi tiêu mua quần áo đâu nhỉ.

Cậu lặng lẽ quan sát sắc mặt của Norman, thấy hắn không bực mình mới an tâm hơn một chút, thầm tự hạ quyết định, nhất định phải mau chóng kiếm tiền.

Không thể mua gì cũng tiêu tiền của Norman được, còn phải mời lại Norman ăn cơm.

Nghĩ tới đây, cậu giơ tay lên, chỉ vào mũ thực tế ảo mà người máy đang cầm trong tay.

Cậu phải tự mình giữ mũ thì mới có thể vào thế giới ảo bất cứ lúc nào được.

Norman: “Cái này không hợp với cậu.”

Hắn khom lưng ôm người cá nhỏ lên, đi về phía phòng người cá.

Lúc xuống lầu hắn thầm quan sát người cá nhỏ, hai tay cậu ngoan ngoãn đặt trên bụng, nghiêng đầu nhìn cầu thang.

Ánh mắt hắn quét qua tai cậu, trắng nõn bóng loáng, không đỏ, xem ra không xấu hổ.

Hắn quy động tác ôm ngang người cá nhỏ vào diện những hành động có thể làm.

Bước vào phòng người cá, Norman thả An Cẩn xuống nước, sau đó mở trí não, dùng thân phận Đường Lẫm liên hệ với ông chủ xưởng chế tác mũ thực tế ảo: “Đặt làm gấp hai mũ thực tế ảo chống thấm nước.”

Ông chủ: “Sếp Đường, mũ thực tế ảo của chúng tôi đều là loại chống thấm nước, nếu không có yêu cầu gì đặc biệt thì ngài cứ mua trực tiếp sẽ nhanh hơn.”

Norman: “Tôi muốn loại ngâm lâu trong nước cũng không hỏng, trình độ chống thấm nước như vậy mới được.”

Ông chủ: “… Sếp Đường, chắc ngài không cố ý gây khó dễ cho tôi đâu nhỉ? Ai rảnh mà lại đi dùng mũ thực tế ảo trong nước chứ?”

“Có thể làm không? Không được thì tôi tìm người khác?” Norman hỏi.

Ông chủ cất cao giọng: “Đương nhiên có thể! Ngày mai sẽ làm xong cho ngài.”

Cúp máy, Norman nhìn người cá nhỏ: “Mai sẽ cho cậu một chiếc mũ mới.”

An Cẩn nổi trong nước, ngẩng đầu nhìn Norman, nở nụ cười.

Cậu nghe hiểu, Norman đặt làm riêng mũ thực tế ảo cho cậu.

Cậu nhìn biển tinh thần của Norman, cảm thấy phải hát một bài hát mới được!

Bằng không không còn cách nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Cậu mỉm cười với Norman, sau khi chìm đắm trong cảm xúc, cất tiếng hát.

Tiếng hát kỳ ảo vang lên, giai điệu nhẹ nhàng vui tươi, giống như một dòng suối trong cuồn cuộn chảy giữa núi rừng.

Bài hát kết thúc, tinh thần lực tiêu hao trên chiến trường của Norman đã hồi phục không ít, trạng thái biển tinh thần càng thêm ổn định.

Norman nghĩ, cảm giác của hắn không hề sai, từ lúc người cá nhỏ ca hát, chỉ cần hắn làm bất cứ điều gì vì cậu thì cậu sẽ hát cho hắn nghe.

Người cá nhỏ nhà hắn không chỉ ngoan ngoãn hiểu chuyện mà còn biết báo ơn.

Hắn khen ngợi nói: “Hay lắm, cảm ơn An An.”

An Cẩn vừa vui mừng lại vừa xấu hổ, cười với Norman rồi chìm xuống nước chỉ lộ ra đôi mắt.

Norman biết khi người cá nhỏ hát sẽ tiêu hao tinh thần lực, thấy vậy thì cho rằng cậu muốn quay lại nghỉ ngơi trong nước.

Hắn xoa đầu cậu: “Nghỉ ngơi cho khỏe, không thoải mái thì không cần hát nữa.”

Thấy người cá nhỏ gật đầu, Norman rời khỏi phòng người cá, đi đến thư phòng.

Hắn mở trí não, tìm kiếm dữ liệu về biểu hiện của người cá sau khi tiến vào thế giới ảo, thế nhưng không có bất cứ nội dung liên quan nào.

Không có ai từng mang người cá vào thế giới ảo sao?

Hắn suy nghĩ một lúc rồi liên lạc với Mục Thần, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tiểu Ngân đã chơi mũ thực tế ảo bao giờ chưa?”

Mục Thần: “Chưa, cái đó cũng đâu phải đồ chơi của người cá… Chẳng lẽ An An muốn chơi à? Muốn chơi thì cho cậu ấy chơi, người cá phải dỗ dành nhiều, huống hồ An An nhà cậu ngoan như vậy kia mà.”

Norman không giải thích cụ thể, ngữ khí rất nghiêm túc: “Cậu đưa Tiểu Ngân vào thế giới ảo một lần, sau đó nói phản ứng của cậu ta cho tôi.”

Mục Thần vô cùng hiểu Norman, thấy thái độ hắn nghiêm túc thì không khỏi khó hiểu: “An An vào thế giới ảo xong đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Khiến tôi rất kinh ngạc.” Norman nói.

Tính cách Norman điềm tĩnh từ nhỏ, Mục Thần không thể nghĩ được điều gì có thể khiến Norman “rất kinh ngạc”. Anh ta lập tức bị khơi dậy lòng hiếu kỳ mãnh liệt: “Được, để tôi thử đưa Tiểu Ngân vào thế giới ảo, sau đó sẽ liên lạc với cậu.”

Norman nhắc nhở: “Chuyện bảo mật, đừng để lộ ra ngoài.”

Mục Thần càng tò mò hơn: “Được.”

Sau khi ngắt liên lạc, Norman cảm nhận biển tinh thần yên tĩnh và tinh thần lực dồi dào, muốn làm chút gì đó cho người cá nhỏ.

So với những người phải vắt óc tìm cách để dỗ người cá vui vẻ mà chưa chắc đã có thể nghe được một bài hát, thì những gì hắn làm cho người cá nhỏ thực sự quá ít.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, nhớ tới dáng vẻ mãn nguyện khi ăn đồ ăn của người cá nhỏ, trong lòng chợt có một ý nghĩ.

Hắn nhấp vào trang web của Công ty Nội trợ toàn năng, điền vào biểu mẫu thiết kế người máy trong trung tâm thiết kế cao cấp.

Phía bên kia, trợ lý thiết kế kiểm tra danh sách đặt hàng, sửng sốt.

Công việc hàng ngày của cậu ta là sắp xếp danh sách thiết kế, truyền đạt yêu cầu của khách hàng cho nhà thiết kế, nhà thiết kế sẽ thông qua yêu cầu đó mà lập ra phương án, sau đó cậu ta và khách hàng sẽ thương lượng chất liệu, quyết định giá cả.

Khách hàng hài lòng sẽ đặt tiền đặt cọc trước, sau đó nhà thiết kế thiết kế thành phẩm, giao cho nhà máy chế tạo.

Cậu ta là một trợ lý giàu kinh nghiệm, từng thấy rất nhiều yêu cầu đặt hàng, thế nhưng đơn đặt hàng hôm nay vẫn khiến cậu ta không khỏi kinh ngạc.

Cậu ta đứng dậy, báo cáo yêu cầu của khách hàng cho nhà thiết kế.

Sau khi nhà thiết kế nghe được miêu tả của cậu ta thì sửng sốt: “Cậu nói có người muốn đặt làm một người máy đầu bếp hả?”

“Đúng vậy, yêu cầu dùng chất liệu tốt nhất.” Trợ lý bổ sung, “Còn yêu cầu người máy có thể học tất cả các thực đơn trên thị trường.”

Nhà thiết kế: “… Cậu nói thử xem mục đích của hắn là gì?”

Ông ta thực sự không đoán được nhu cầu của khách hàng, ăn đồ ăn ngon? Điều này là không thể.

Hàm lượng tạp chất trong đồ ăn nấu trực tiếp cao hơn gấp mười lần so với dịch dinh dưỡng đã qua xử lý, không ai lại trực tiếp ăn đồ ăn.

Ăn một bữa sẽ tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, đồng nghĩa với việc tự sát.

Trợ lý trầm ngâm suy nghĩ: “Có lẽ là một kẻ ham ăn, muốn ngửi mùi vị của các loại món ngon cho bõ thèm.”

Nhà thiết kế: “Không phải cứ vào thế giới ảo mà ăn là được sao? Giá vật liệu tốt nhất để tạo ra một người máy, đủ ăn cả đời trong thế giới ảo rồi.”

Trở lý bó tay: “Vậy tôi cũng chịu không đoán được mục đích của khách hàng, người đó chọn đặt làm khẩn cấp, hy vọng chúng ta trả lời càng nhanh càng tốt.”

Nhà thiết kế: “Có yêu cầu đặc biệt gì về mã ngoài không?”

Trợ lý: “Không.”

“Đúng là một khách hàng kỳ lạ.” Nhà thiết kế cảm thán, “Tôi làm phương án trước, đợi lát nữa sẽ trực tiếp liên lạc với khách hàng.”

.

Kết thúc liên lạc với Norman, Mục Thần lấy mũ thực tế ảo thường dùng trong phòng ra, lại lấy thêm một chiếc kiểu lạc hậu trong phòng chứa đồ rồi liên kết hai chiếc với nhau bằng trí não, đi đến phòng người cá tìm Tiểu Ngân.

Anh quan sát một lúc trước, lúc này Tiểu Ngân đang nổi trên mặt nước nghịch mái tóc dài xinh đẹp, dường như tâm trạng không tệ.

Con ngươi màu bạc của Tiểu Ngân liếc Mục Thần một cái, nhe răng, ánh mắt dừng trên đồ vật xa lạ trong tay anh.

Mục Thần đến gần, lắc lắc mũ thực tế ảo: “Chúng ta chơi một trò chơi mới được không?”

Anh dỗ dành rất lâu, lấy đồ ăn Tiểu Ngân yêu thích nhất ra, nhân lúc Tiểu Ngân vui vẻ ăn mà đội mũ thực tế ảo lên cho cậu ta.

Anh cũng vội vàng đội lên, mở công tắc.

“Kiểm tra dữ liệu không xác định, tiến vào thất bại.” Âm thanh máy móc nhắc nhở.

Mục Thần hơi sửng sốt, đồng thời bên tai anh ta đột nhiên vang lên tiếng gầm rú cáu kỉnh của người cá, luồng hơi bên cạnh thay đổi nhanh chóng.

Mục Thần căng thẳng, bản năng chiến đấu khiến anh ta nhanh chóng cường hóa cơ thể.

Ngay sau đó, một tiếng “cạch” vang lên, mũ bảo hiểm vỡ thành hai mảnh, trượt xuống hai bên đầu anh.

Mục Thần khôi phục tầm nhìn, thấy Tiểu Ngân căm phẫn nhe nanh, móng vuốt sắc nhọn lần nữa vung về phía anh.

Mũ thực tế ảo đội trên đầu Tiểu Ngân cũng chịu chung số phận với mũ thực tế ảo của anh, bị tách đôi trước khi rơi xuống nước.

Mục Thần vừa tránh né Tiểu Ngân, vừa khóc than trong lòng: Bệ hạ hại mình rồi!