Chương 4: Truy phu hỏa táng tràng

Bích Hảo vội vàng nói: “Thϊếp chỉ muốn nhìn thấy gia một lần. Gia là không chịu tha thứ cho thϊếp sao?”

Lý Mạc nói: “Ta không muốn gặp ngươi.”

Ta, không, muốn, gặp, ngươi.

Có nghe thấy hay không? Hắn nói ngay cả gặp nàng một lần cũng cảm thấy không vui.

Bích Hảo tức khắc như là bị đánh một cái. Nếu với tính tình trước kia của nàng, chắc chắn khi gặp trường hợp này đã sớm thở phì phì phất tay áo bỏ đi, trở về tiểu viện có khi còn đập phá đồ vật cho hả giận.

Nhưng mà sau khi đã trải qua nhiều lần không được sủng ái như vậy, trải qua ngày tháng bị người lăng nhục, nàng sớm đã hiểu được, chỉ có nhẫn nhịn tức giận nhất thời, mới có thể đạt làm được việc lớn phía sau.

Nàng cần phải nhịn.

Bích Hảo khẽ cắn môi, đứng dậy xách theo làn váy tới gần hắn. Nhưng Lý Mạc ra lệnh một tiếng, kiệu phu liền tránh nàng nhấc kiệu đi về phía trước.

“Gia, gia......”

Sống hai đời, lần đầu tiên Bích Hảo cảm thấy mình giống như người vợ đáng thương bị bỏ rơi, bị quan nhân vứt bỏ sau khi hắn thi đỗ tiến sĩ, nàng thấy hắn xuân phong đắc ý, vó ngựa tung bay, còn nàng chạy theo ở phía sau, cứ chạy mãi, nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp.

“Gia, Noãn Hương Ổ đã pha sẵn loại trà ngươi thích, gia đến uống nha?”

“Gia, hải đường trong hoa viên mới vừa nở, ngươi cùng thϊếp đi xem được không?”

“Ta làm điểm tâm cho gia, ngươi không đi nếm thử sao?”

“......”

Sức lực của kiệu phu rất lớn, như là đã nghe mệnh lệnh của chủ nhân nói “Đừng để ý đến nàng”, ra sức nâng kiệu đi nhanh. Bích Hảo đành dẫn theo nha hoàn đuổi theo phía sau, đuổi lại đuổi.

Mãi đến khi kiệu phu chuyển hướng vào Liễu Phong Hiên. Bích Hảo mới dừng lại, kiều suyễn thở phì phò mà lau lau mồ hôi mỏng trên trán.

Nàng trang điểm mất cả buổi sang lại đợi nửa canh giờ tại đây, hắn cũng không thèm để ý tới, còn nói không muốn nhìn thấy nàng, còn khiến nàng giống như chó điên đuổi theo phía sau.

A, có gì đặc biệt hơn người!

“Thôi, không đuổi theo nữa.” Nàng hừ nhẹ một tiếng.

“A?” Tiểu Lam nhìn bộ dạng xúc động dứt bỏ của di nương, vậy tất cả nỗ lực của các nàng hôm nay đều là lãng phí sao? Không ngăn hỏi, “Vậy kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?”

Bích Hảo cầm lấy quạt tròn trong tay Tiểu Lam, tự quạt gió cho chính mình, “Trở về chúng ta lại nghĩ cách khác.”

...

Chạng vạng ngày hôm sau, Bích Hảo trang điểm chải chuốt xong lại tiếp tục xuất hiện ở trên cây cầu hình vòm mà Lý Mạc nhất định phải đi qua, nàng chơi thả diều cùng hai nha hoàn

Chờ hắn đi tới, nàng liền nói: “Thật trùng hợp nha, gia đã trở lại.” Có vẻ nàng không phải cố tình đợi hắn. Quan trọng nhất chính là, nàng thay đổi một khuôn mặt tươi tắn hơn, không hề lắp bắp lo lắng giống ngày hôm qua, ngược lại mặt mày hồng hào, vô cùng cao hứng chơi thả diều. Biết đâu hắn sẽ cảm thấy trước mắt sáng ngời?

Kiệu của Lý Mặc dần xuất hiện ở đằng xa xa, Bích Hảo đứng ở trên cao làm bộ không nhìn thấy, ở bên cạnh cầu kéo kéo dây diều. Chỉ tiếc là chạng vạng trời oi bức, cũng không gió lớn, diều không thể bay cao lên, chiếc diều của nha hoàn Tiểu Hồng bay bay một chút rồi rơi tõm xuống hồ, nàng kêu một tiếng: “Lâm di nương, diều của nô tì đứt rồi!”

Trần Tĩnh nghe thấy tiếng vang, cúi người nói vào trong kiệu: “Thế tử gia, là Lâm di nương, nàng thả diều ở phía trước.”

Lý Mạc quyết đoán nói: “Đi đường vòng.”

Kiệu phu lập tức lùi lại cách xa vị trí Bích Hảo đang đứng. Lúc rời đi Trần Tĩnh lơ đãng quay đầu lại liếc mắt một cái, chỉ thấy Lâm di nương nhấp miệng cắn môi, dáng vẻ không cam lòng như muốn xé nát con diều trong tay.

Những tiểu kỹ xảo nhỏ nhặt của nữ nhân như thế này, chính hắn cũng đã gặp rất nhiều lần, huống chi là Thế tử gia từ nhỏ đã lớn lên trong cung.

Lâm di nương a Lâm di nương, ngài tốt nhất nên tuyên bố thất sủng đi.

Ngày thứ ba, Lý Mạc giữa trưa trở lại một chuyến, Bích Hảo liền chờ hắn ở vườn hoa hải đường bị mặt trời chiếu đến nóng bỏng, đây cũng là một con đường mà hắn nhất định phải đi qua. Nàng đang hái hoa, trong lòng ngực cầm một cái khăn tay, đã nhặt được chút cánh hoa.

Chờ hắn vừa đi qua, nàng sẽ nói: “Thϊếp thấy những bông hoa này thật đáng thương, thϊếp muốn làm mộ cho chúng nó.”

Chỉ là trong hoàn cảnh mùa hè nóng bức như thế này, ngay cả ruồi bọ cũng không muốn bay dưới ánh mặt trời, Lý Mạc ăn mặc một bộ quan bào màu tím về đến đây, mũ cánh chuồn đội trên đầu cũng bị phơi nắng sắp bốc khói, ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không muốn, cũng không hỏi thăm, chỉ vội vàng đi ngang qua, nói một câu: “Ngươi đứng ở đây để nắng chết sao? Mau trở về.”

Ngày thứ tư, lại là chạng vạng, Bích Hảo lại xách một hộp điểm tâm đứng ở trước cửa Liễu Phong Hiên. Lúc này nàng đã tâm bình khí hòa, cũng không bị nóng, cũng không phơi nắng. Nhìn thấy Lý Mạc tới, nàng liền cung cung kính kính mà uốn gối hành lễ vấn an:

“Thế tử gia vạn an, đây là bánh phù dung thϊếp thân tự mình xuống bếp, gia đi làm cả ngày chắc là đói bụng lắm. Mời gia nếm thử.”

Cử chỉ của nàng đoan trang, trang điểm tinh tế, thanh âm ngọt ngào mềm mại giống như rót mật. Dù nhà ai có được một thϊếp thân tri kỉ lại xinh đẹp như vậy, đều sẽ hạnh phúc mỹ mãn, vừa nhìn thấy nàng là cả người mệt mỏi đều tan biến, chỉ cần chờ nàng đến hầu hạ dễ chịu.

—— Trần Tĩnh chỉ cảm thấy chính mình trước nay sắt thép ngoan cường như vậy cũng sắp không chống đỡ được.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀