Chương 3: Chịu đòn nhận tội trước mặt Thế tử

Đến chính nàng cũng không tin lời mình vừa nói ra, nhưng vẫn phải ccăng da đầu nói tiếp , “Thϊếp tưởng niệm thân nhân trong nhà, nên đã hẹn với họ, là vào thời điểm ánh trăng sáng tỏ nhất, thϊếp sẽ dựa bên góc tường xem ánh trăng. Bọn họ cũng làm như vậy, đây là sở thích chung mỗi mọi người trong nhà của thϊếp.”

Bích Hảo vừa nói, vừa ngửa mắt nhìn nam nhân ngồi trước thư án, nhưng không dám nghiêm túc nhìn hắn, nên nàng chỉ thấy nửa hàm dưới của hắn, rồi nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục nói: “Gia không tin sao? Vậy gia có nhìn thấy trong bức thư kia viết cái gì không? ——‘ tối nay giờ Tý, không gặp không về. ’ kỳ thật đây là đường huynh của thϊếp viết gửi cho thϊếp, nhắc nhở thϊếp chớ quên tập tục trong nhà.”

“……”

Meo meo? Hắn vẫn còn đang nghe sao? Tại sao mãi chưa phản ứng?

Bích Hảo kéo tay áo lau lau đôi mắt, nhân cơ hội xuyên thấu tay áo he hé mắt liếc hắn một cái. Lúc này vẫn không nhìn rõ, nhưng mà không rõ vì sao, nàng cảm giác khí thế của hắn trở nên to lớn hơn, đó là một loại rét lạnh đến từ sâu thẳm dưới địa ngục, mang theo hương vị tử vong đến từ Diêm La Địa Phủ.

Bích Hảo rụt cổ lại —— suýt chút nữa quên mất rằng hắn đang làm quan ở Đại Lý Tự,đã từng thẩm tra vô số phạm nhân hung ác cực điểm!

Khóe mắt xẹt qua chiếc chổi lông gà nằm trên mặt đất kia, Bích Hảo nhanh tay cầm lấy, đặt lên trên bàn sách, nhắm chặt hai mắt, thấy chết không sờn, hung hăng nói: “Gia, đánh ta đi! Đều do ta không bẩm báo trước với gia, khiến gia hiểu lầm. Đánh ta đi, ta nhận phạt!”

“……”

Sau một lúc lâu, Bích Hảo cảm giác hắn bước lại gần nàng, giọng nói vang trên đỉnh đầu của nàng, khiến nàng chấn chấn động —— “Cứ như vậy?”

“Đúng đúng!” Bích Hảo gật đầu thật mạnh, nhưng ngay lập lại cảm thấy tủi thân, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ, gia còn muốn gϊếŧ thϊếp thân sao? Thϊếp mới 17 tuổi, mới làm bạn gia không đến nửa năm...... Gia, một ngày phu thϊếp trăm ngày tình nghĩa.”

Dứt lời nàng nghe thấy một tiếng hừ, hắn khinh thường nói, “Ngươi muốn bỏ trốn đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, hiện giờ ngươi ở nơi này, đúng là làm khó ngươi. Nói xem, sau này ngươi muốn sống ở đâu? Nửa đêm mang theo tay nải như vậy, là muốn đi cùng với nam nhân nào?"

Bích Hảo kinh ngạc giơ tay, che miệng.

Lời nói của hắn càng về sau nàng nghe càng thấy chua lòm? Chẳng lẽ, hắn đang ghen?

Vậy thì chuyện này, dường như có cơ hội thoát thân a.

Bích Hảo chuyển động đầu gối, trực tiếp nhào về phía hắn, ôm chặt một chân, không đầu óc mà kêu: “Thϊếp không!”

“Không cái gì?”

“Không muốn rời khỏi gia. Lòng thϊếp yêu thương, kính trọng, chỉ có một người là gia thôi……”

Nói xong nàng lại muốn đánh vào miệng mình mấy cái, trước khi nhảy xuống hồ hoa sen nàng đã nói cái gì vậy?

—— Ta vốn dĩ không muốn gả cho ngươi, nhưng chính ngươi cường thủ hào đoạt buộc ta vào phủ.

Nàng còn muốn nhảy ao để chứng minh lời nói....

Trời ạ, sao trước kia nàng lại có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Chiếc cằm tròn tròn bị một bàn tay to lớn nâng lên, tầm mắt của Bích Hảo bị buộc phải dịch chuyển, cuối cùng đối mặt với Lý Mặc.

Nam nhân vấn tóc đội quan, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, môi mỏng mà nhạt màu tràn ngập uy nghiêm mà nhấp chặt. Giống một con chim ưng bay lượn trong bóng đêm, cao ngạo mà cường đại, bễ nghễ ngắm nhìn thiên hạ dưới sải cánh.

Bích Hảo ngửi thấy mùi Long Tiên Hương quen thuộc nhàn nhạt trên người hắn.

Vẫn giống như kiếp trước, nàng không thể khắc phục được tật xấu khi thấy hắn liền sợ hãi mà cúi đầu. Mặc dù nàng biết chắc chắn hắn sẽ không đuổi nàng, càng sẽ không đánh nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn cứ long đong bồn chồn.

Lý Mạc nắm lấy hai má mềm mại của nữ nhân, nhìn vào đôi mắt ngập nước của nàng, cùng với biểu cảm lấy lòng đáng thương mà hắn trước đây chưa từng thấy qua, sau một lát mới nói: “Ta nạp ngươi làm thϊếp, là vì tiêu khiển, nhưng từ trước đến nay ngươi đều lạnh lùng với ta, còn năm lần bảy lượt gây phiền toái, bây giờ nói những lời này ——”

Hắn bỗng nhiên buông ra hai má nữ nhân, không muốn tiếp tục nhìn vào một đôi mắt hạnh long lanh kia, “Ngươi cảm thấy ta dễ lừa lắm sao?”

“Không phải.....” Bích Hảo thật sự sợ hãi, nàng quỳ xuống, không dám tiếp tục nắm góc áo hắn, cũng không khóc, vội vã mở miệng nói, “Nhưng mà, con người không phải thánh hiền, làm sao có thể hoàn hảo, gia cho thϊếp một cơ hội được không? Thϊếp bảo đảm về sau sẽ thay đổi, không bao giờ chọc giận gia.”

“Ngươi lấy cái gì để bảo đảm?”

“Chỉ bằng,” Bích Hảo dừng một chút, “Thϊếp là gia nô tỳ, gia nếu không thích thϊếp, tùy tiện đánh gϊếŧ, bán, thϊếp cũng tuyệt đối sẽ không có nửa câu oán hận.”

Nàng đã hiểu rõ ràng thân phận của chính mình.

Cho dù nàng có gan tư thông với nam nhân khác, cũng tuyệt đối không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Nếu hắn cao hứng thì thưởng cho nàng viên đường; không cao hứng, dù đánh nàng, bán nàng, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chỉ vì, nàng chỉ là một cái thị thϊếp, cũng không khác gì người hầu.

Nàng ngước nhìn thân hình cao dài mảnh khảnh của hắn, chuẩn bị nghênh đón lần thẩm vấn tiếp theo của hắn.

Không nghĩ tới, nàng lại nghe thấy một câu trả lời không thể tưởng tượng nổi.

Hắn nói: “Trở về đi.”

Chợt còn nói: “Từ nay về sau không có sự cho phép của ta, ngươi không được bước ra Lệ Viên một bước.”

Bích Hảo kinh sợ, nhẹ giọng đáp lại: “Thϊếp thân đã biết.”

Nàng ngồi dậy, xoa xoa đầu gối, xách váy lùi lại vài bước, chậm rãi lui ra ngoài.

Ngoài cửa Tiểu Lam và Tiểu hồng đều bước lên, đỡ lấy nàng.

Lần này Lý Mạc chỉ phạt nàng không được lên phố cũng không được về nhà mẹ đẻ, mà không phải phạt nàng cấm túc trong tiểu viện nho nhỏ, chẳng lẽ là bởi vì những lời nói vừa rồi của nàng đã thuyết phục được hắn?

Bích Hảo nhịn không được quay đầu lại nhìn vào thư phòng vẫn đang sáng đèn kia, bóng dáng thẳng tắp của Lý Mạc in trên cửa sổ, khiến người ta có cảm giác cô đơn tịnh liêu.

Dường như đã có rất nhiều điều đang bắt đầu thay đổi ở kiếp này.

...

Ba ngày sau, Bích Hảo dẫn theo nha hoàn bồi hồi đi lại trên đường tới Liễu Phong Hiên.

Sau khi nghỉ ngơi tròn ba ngày, sức khỏe và sắc mặt của nàng đều đã phục hồi lúc ban đầu. Tiểu viện Noãn Hương Ổ mà nàng đang sống đã bị đổi một đám người hầu khác, nhân số thật may không bị cắt giảm, vẫn giữ nguyên hai đại nha hoàn bên người, bốn người làm việc vặt bên ngoài, một ma ma quản sự, món ăn cung cấp cho nơi này cũng vẫn giống như cũ.

Chỉ là, Lý Mạc lại không có chút động tĩnh nào, cũng không bảo sẽ đến chỗ nàng, cũng không phái người tới hỏi thăm nàng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày nàng vào lãnh cung chắc chắn không còn xa.

Bích Hảo hơi nóng nảy mà phe phẩy quạt tròn trên tay, vừa ngó nghiêng nhìn ra phía lối đi, “Không phải trước giờ cơm chiều sẽ trở về hay sao, sao hôm nay lại về muộn như vậy? Ta sắp đứng đau chân mất rồi.”

Tiểu Lam nhỏ giọng nói: “Hẳn là nhanh thôi, di nương chờ một chút đi.”

Trước khi Tiểu Lam đến Noãn Hương Ổ hầu hạ, nàng vẫn luôn nghe nói rằng di nương mới vào cửa không thích Thế tử gia, thường xuyên làm mình làm mẩy, hỏi năm câu thì không trả lời ba câu.

Nhưng mà nhìn vào mấy ngày gần đây, Tiểu Lam cảm thấy trong lòng Lâm di nương thật ra rất quan tâm đến gia nha. Nhìn kia, cỗ kiệu chở gia vừa trở về, Lâm di nương đã chạy như bay đến.

Lệ Viên rất lớn, từ cửa chính muốn đi đến nơi ở của chủ nhân đều phải đi qua một đoạn đường khá dài, có đôi khi Lý Mạc trở về từ trong cung hoặc từ Đại Lý Tự trở về, nếu mệt nhọc, sẽ ngồi kiệu về.

Bích Hảo kéo dải lụa choàng hấp tấp bước đến trước cỗ kiệu, giống như hôm qua, trơn tru mà quỳ lên sỏi đá trên đường, yêu kiều nói: “Tiện thϊếp Lâm thị cấp gia thỉnh an!”

“......”

Bốn tên kiệu phu giật mình sợ tới mức suýt chút nữa không dừng bước.

Hộ vệ Trần Tĩnh luôn đi bên cạnh kiệu cũng sửng sốt như vậy.

Đầu óc Lâm di nương vẫn chưa hết bệnh sao?

“Hạ kiệu.” Trần tĩnh nói.

Bích Hảo thẳng nửa người, nhìn thấy tấm mành đã được vén lên một nửa, lộ ra nam nhân mặc áo quan màu tím bên trong, nàng liền ngẩng đầu, bày ra bộ dạng đáng thương, “Gia, sức khỏe của thϊếp đã tốt rồi, hôm nay đặc biệt đến hầu hạ gia.”

Vừa dứt lời, bàn tay đang vén mành kia bỗng chốc thả xuống dưới, bên trong kiệu truyền ra giọng nói lãnh đạm của Lý Mạc: “Ngươi lại muốn gây sự cái gì? —— mau trở về.”

Tác giả có chuyện nói:

Giai đoạn đầu là truy phu hỏa táng tràng

Phần sau: Cẩu nam nhân mau quỳ xuống cho ta! Xướng chinh phục!

☀Truyện được đăng bởi Reine☀