Chương 27: Biểu ca xấu xa đến cửa

Biết hắn trêu ghẹo, Bích Hảo dựa bậc thang mà leo xuống, cố ý cãi lại, “Mới không phải! Đây là đạo lý tổ phụ và phụ thân dạy thϊếp từ nhỏ đến lớn, gọi là: Không ăn của ăn xin. Không phải chính mình, không cần cố đoạt lấy.”

Nói rồi thẹn thùng mà cười cười, giống như mèo con nghịch ngợm củng củng đầu, “Ta có gia cho ta là đủ rồi nha.”

Trong đôi mắ hẹp dài của Lý Mạc toát ra ánh sáng cực kỳ dịu dàng, giơ tay véo má nàng một phen, “Cái miệng này của ngươi, quả thật là giỏi giảo biện?”

“Thϊếp sai rồi......” Bích Hảo cọ cọ cổ hắn.

Lý Mạc đặt nàng xuống, cầm lấy danh sách kia nhìn nhìn, nói: “Nếu đã đưa tới, cho ngươi chính là cho ngươi, cứ lấy dùng đi. Đợi khi nào có cơ hội, ta lại tặng vài thứ đồ sang bên đó."

Bích Hảo lấy một chiếc ghế ngồi ở hắn phía sau, thân mật mà dựa vào tấm lưng đĩnh bạt của hắn, giống như thì thầm mà nhỏ giọng nói: “Gia, thϊếp thấy đồ vật Vương phi đưa tới có một loại thuốc hỗ trợ mang thai cho nữ tử dùng. Nhưng thϊếp cùng gia lâu như vậy sao đến nay bụng thϊếp cũng chưa động tĩnh nhỉ?”

Nam nhân nghe vật cười nhạt một tiếng, “Ngươi ngóng trông như vậy?”

Bích Hảo ngây thơ nói: “Nào có! Sinh nối dõi chẳng phải là trách nghiệm của phụ nhân sao? Thϊếp đã là tiểu phụ nhân mười bảy tuổi, những người khác mười bảy đã có hài tử đó. Hay là gia cảm thấy, thϊếp chỉ là một thϊếp thất, không xứng sinh dưỡng hài tử của gia......”

“Hồ ngôn loạn ngữ,” Lý Mạc nghe được lời này, bắt lấy tay nàng vòng trên eo mình, dùng lực nhéo nhéo mu bàn tay nàng, “Ta chưa từng nói những lời như vậy, ngươi đến lúc có sẽ có, thuận theo tự nhiên. Chẳng qua, thời trẻ ta tập võ thêm vận khí luyện công, thân thể không quá giống với thường nhân, năm nay khôi phục lại, mới chạm vào ngươi. Nói không chừng vẫn còn ảnh hưởng đến phương diện con nối dõi."

Bích Hảo chỉ cảm thấy ngữ khí của hắn cực kỳ ấm áp, trong lòng vui mừng, cọ cọ trán vào lưng hắn, cười nhẹ nói: “Sẽ không, thân thể gia ngạnh lãng như vậy.”

Lý Mạc lúc này mới buông tay nàng, tiếp tục cầm bút chấm mặc, nửa đứng đắn nửa trêu chọc nói: “Nếu ngươi vội vàng, có thể lấy chỗ thuốc đó nấu để uống hàng ngày.”

“Thϊếp không! Mất mặt!” Bích Hảo đấm đấm hắn.

Đêm dưới đèn, trong thư phòng, tiểu nương tử mềm như bông mà dựa vào trên lưng nam nhân, mà nam nhân đang múa bút thành văn, đúng là tình chàng ý thϊếp, cầm sắt hài hòa, hận một đêm ánh mặt trời như dòng nước thệ, không thể làm bạn nhiều cùng quân.

Kế tiếp mấy ngày, Bích Hảo bắt đầu đọc sách.

Dạo gần đây nàng được sủng ái chính là nhờ một cái miệng cùng nũng nịu cùng khả năng diễn xuất. Lý Mạc tạm thời hưởng thụ, những cũng không đại biểu hắn sẽ vĩnh viễn yêu thích phương thức này. Những người làm đại sự tính tình nghiêm túc, khắc cần như hắn, cơ hội phong hoa tuyết nguyệt rốt cuộc là không nhiều, Bích Hảo nghĩ, nhân lúc hắn còn nguyện ý nghe nàng nói chuyện, nàng cũng không thể chỉ biết lỗ mãng làm nũng.

Vẫn là cần phải đọc chút sách vở và viết văn.

Đến lúc nào đó Lý Mạc có chuyện phiền lòng, cũng có thể nói hai ba câu gì đó dỗ dỗ hắn.

Một ngày này, Bích Hảo đang ngồi trước tiểu hiên nhỏ bên cửa sổ học thuộc thơ. Có thủ vệ tới báo: “Lâm di nương, một vị biểu ca trong nhà ngài tới, nói muốn gặp ngài đâu, tiểu nhân đã dẫn hắn đến Lãnh Phong đình.”

Biểu ca? Bích Hảo hơi nhăn mày.

Chẳng lẽ là tên biểu ca sắc đảm bao thiên Thiên Duệ ? Hắn thật dám đến!

Nhưng sao lại không ai ngăn hắn lại, còn cho hắn đi vào? Bích Hảo buông sách, cùng Tiểu Lam ra cửa.

Thính Phong đình là nơi chuyên dùng để tiếp khách, Bích Hảo và Tiểu Lam bung dù che nắng bước đến, thấy Quách Duệ đang ngồi đó vắt chéo chân, phe phẩy cây quạt nói gì đó với hạ nhân trong phủ, đúng là tự coi chính mình như khách quý.

Còn không phải bởi vì nàng được sủng ái cho nên hạ nhân cũng không dám coi thường thân thích của nàng.

Bích Hảo bước nhanh qua, giương giọng nói: “Nha, thì ra là Duệ biểu ca, tiểu muội nghĩ mãi, không biết là ai đến thăm muội."

Quách Duệ vội vàng đứng dậy, chắp tay cười nói: “Biểu muội trang an. Hôm nay ta không thỉnh tự đến, mong rằng biểu muội đừng tức giận, đừng tức giận.”

“Sao muội lại tức giận? Biểu ca mời ngồi.” Bích Hảo ngồi xuống, tiện thể vẫy lui hạ nhân.

Quách Duệ trên mặt vui vẻ, phất áo ngồi xuống, nheo mắt tinh tế nhìn người trước mặt.

Bích Hảo hôm nay vẫn mặc váy dài áo ngắn như mọi khi, giấu ngực thắt eo, thân hình tiếu lệ, màu vàng nhạt càng tô điểm cho da thịt trắng tuyết của nàng.

Quách Duệ không khỏi nhìn đến ngây ngốc, Bích Hảo cũng không khách khí với hắn, nhìn như không chút để ý mà phe phẩy quạt tròn, nhưng giày thêu dưới chân bàn lại cấp tốc đá hắn mấy cái.

Lực đạo không nhẹ không nặng, tựa nhắc nhở, lại càng giống trêu chọc.

Quách Duệ vội vàng nhìn về phía đôi giày của nàng, bàn tay ngo ngoe rục rịch, “U, ta nhìn xem, trên giày của biểu muội thêu hoa văn gì vậy?”

Bích Hảo thần sắc đắc ý, “Đây là Thế tử gia cố ý mời sư phó trong cung làm giày cho muội, bên ngoài cũng không mua được.”

Tiếp theo lại lắc lắc vòng leng keng trên tay, “Đây cũng là từ trong cung làm ra, nghe nói chỉ có từ chức vị phi tử trở lên mới được đeo bốn chiếc một bên tay. Thế tử gia liền thưởng cho ta tám chiếc.”

Quách Duệ lại tham lam ngắm nhìn cổ tay ngọc ngà của nàng, ánh mắt càng thêm si mê, sau một lúc lâu, cảm thán nói: “ Vị Thế tử gia này xem ra đặc biệt sủng ái biểu muội a.”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀