Chương 26: Bích Hảo dẻo miệng

Bích Hảo thấy vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc liền lo sợ mình thổi gió bên gối quá mức, ảnh hưởng đến hữu nghĩ của hai người họ, nên vội vàng cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào l*иg ngực hắn, "Vừa rồi thϊếp mơ một giấc mộng, đến bây giờ tim vẫn đập nhanh."

Nam nhân giơ bàn tay thăm dò trước ngực nàng, “Ác mộng?”

“Là mộng đẹp,” Bích Hảo câu lấy cổ hắn, kéo hắn cùng ngã xuống giường, “Thϊếp mơ thấy trong mộng gia mặc một bộ đồ màu vàng lấp lánh, cực kỳ tuấn tú a!”

“Nói bậy.” Lý Mạc đè ở trên người nàng, dùng hai ngón tay nắm hai bên má nàng, cơ hồ lại muốn che lại cái miệng nhỏ của nàng.

Xiêm y vàng, chỉ có đế vương mới có thể mặc.

Khuôn mặt tròn tròn của Bích Hảo vẫn như cũ ngây thơ, “Thật sự! Thϊếp mơ thấy gia mặc hoàng bào, thật sự rất tuấn tú, tuấn đến mức nai con trong lòng thϊếp chạy tung tăng, phanh phanh phanh......”

“Xuy ——” nam nhân bật cười.

Hắn rất ít cười, nhưng mỗi khi cười đều giống như hoa nở xuân về, khiến người khác cảm thấy hắn thật dễ gần.

Ít khi, hắn lại thẹn nàng mặt hỏi: “Vậy như bây giờ thì sao?”

Hiện giờ hắn đã uống vào chút rượu, lại nghe những lời âu yếm của nàng, khuôn mặt lãnh ngạnh có chút ửng đỏ, ngay cả ánh mắt cũng có chút mê ly.

Bích Hảo không chút do dự, đôi tay nâng mặt hắn, cười ngâm ngâm nói: “Hiện giờ sao, hình như còn đẹp hơn cả trong một, bởi vì trong mộng khá xa, thấy không rõ lắm. Hiện giờ ngay cả nốt ruồi nhỏ trên mặt gia thϊếp cũng nhìn thấy —— a!”

Lời còn chưa dứt mông nhi bỗng nhiên bị ăn một chưởng, Bích Hảo vừa cười vừa né tránh ma chưởng của hắn, “Thϊếp nói thật, chẳng lẽ nốt ruồi trên mặt gia không được cho ai biết? A ha ha...... Đừng mà!”

Phía sau màn giường là một trận xôn xao, nam nhân không cam lòng lột quần áo của tiểu nương tử dưới thân như bóc vỏ trứng, chặt chẽ đè nàng dưới thân, buộc nàng nói chút lời hay.

Nhưng tiểu nương tử vừa mở miệng đã bắt đầu: “Gia quá lớn, cứng quá...... Thϊếp không chịu được!”

Nam nhân vẫn tiếp tục bức bách.

Sau mấy hiệp, tiểu nương tử không dám cứng miệng, rung như cái sàng mà nói một hồi về ưu điểm của lang quân: “Có thể văn có thể võ, viết chữ đẹp, tuấn tú, cao hơn, khí vũ hiên ngang, hạo nhiên chính khí, tay dài khỏe khoắn, đè lên cũng không làm đau người......”

Đã nói nhiều như vậy, còn lại ngày nào đó còn sẽ bổ sung.

Hai ngày sau, Bích Hảo được Lý Mạc đồng ý cho phép mấy thân thích trong nhà nàng đến Lệ Viên làm việc. Lệ Viên to như vậy, mỗi một chỗ đều cần có người dọn dẹp xử lý, thuê thêm vài người làm cũng không có gì to tát.

Nhưng bọn hạ nhân đều trực tiếp cảm nhận được, địa vị của Lâm di nương đang tằng tằng dâng lên a.

Không chỉ được sủng ái, còn lục tục xếp người từ nhà mẹ đẻ tiến vào phủ, tiện nghi sau này hành sự.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là toàn bộ Lệ Viên đều phải nghe nàng răm rắp.

—— ít nhất là trước khi chính thất thế tử phi vào cửa.

Có một ngày, ung tiểu vương phi cố ý hỏi hỏi tân thị thϊếp có chiếu cố Thế tử gia chu đáo hay không, quản sự Lệ Viên trả lời: “Hảo, hảo thật sự, Lâm di nương rất được Thế tử yêu thích”

Kể từ đó, thân là mẹ kế, tiểu vương phi “Yêu ai yêu cả đường đi”, sai người đến nhà kho nhặt một xe đồ đạc quý giá tặng cho Lâm di nương, bày tỏ yêu quý nàng.

Khi đồ vật đang được dọn đến Noãn Hương Ổ, Bích Hảo cũng trợn tròn mắt. Nếu là kiếp trước, nàng chắc chắn sẽ cho rằng vương phi sủng ái mình, tự hào mà trương dương khoe khoang mấy thứ này.

Nhưng mà sống lại một đời, nàng thực mau minh bạch dụng ý của Vương phi —— đây là phủng sát.

Lý Mạc hiện giờ chưa cưới vợ, nhưng cũng không xa. Trước khi thế tử phi chưa vào cửa đã biết có một thϊếp thất được Vương phi yêu thích, đối xử tốt như vậy, chẳng phải muốn nhắc nhở với thế tử phi cần phải để ý đối phó với thị thϊếp này sao?

Mà theo Bích Hảo biết, Lý Mạc không hề có cảm tình với bà mẹ kế này, thậm chí chán ghét.

Tiểu vương phi cũng sinh hai trai một gái, không chừng cũng có ý định phá đổ đích trưởng tử, để con trai chính mình lên kế vị.

Nhân tính yếu ớt, không thể không phòng.

Có lẽ Lý Mạc cho rằng rời xa tiểu vương phi sẽ không bị quấy rầy, hoặc là căn bản không muốn tốn sức lực để tâm đến người này.

Nhưng kiếp này, Bích Hảo quyết định thay hắn hắn đề phòng.

Bích Hảo bảo Tiểu Lam cùng Lý ma ma dọn tất cả đồ vật tiểu vương phi đưa tới vào nhà kho, rồi lên danh sách đưa cho Lý Mạc xem.

“Thϊếp xuất thân hèn mọn, luôn ở trong Lệ Viên không ra ngoài. Vương phi lại tặng thϊếp nhiều đồ vật như vậy, thật sự là sợ hãi.” Bích Hảo đứng ở án thư, hơi khom đầu gối, cụp mi rũ mắt nói.

Lý Mạc ngoắc ngoắc khóe môi, thật ra đang suy nghĩ chuyện khác. Hắn vẫy tay ý bảo nàng lại đây, kéo nàng ngồi trên đùi, dùng ngữ khí hơi nghiêm khắc thẩm vấn: “Ngươi từ đâu ra những tâm tư đó, lại là nhà mẹ đẻ người dạy ngươi?”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀