Chương 29: Giúp ta đánh một người

Bích Hảo nghĩ: Đó là tự nhiên! Nhưng vừa thấy vẻ mặt sắc mị khinh cuồng của thằng nhãi này này, trong lòng bỗng nhiên có suy nghĩ khác.

Loại cuồng đồ như thế này nếu không bị chút giáo huấn, sau này nhất định lại sẽ gây họa cho những lương phụ khác.

Bích Hảo ra vẻ ưu thương, thở dài nói: “Ai, Thế tử là quý nhân bận rộn nhiều việc, ngày thường muội muốn gặp gia, cũng chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn lên liếc mắt một cái. Cuộc sống nơi khuê phòng đại viện a, đúng là gian nan, muội mỗi ngày chỉ có thể hái hoa dạo vườn qua ngày. Nam nhân tiêu sái tự do như biểu ca, không thể hiểu được nỗi khổ của ta đâu, ai.”

Nào biết tên Quách Duệ này lại cấp bách nói: “Ta hiểu ta hiểu! Ai, kiều dung nguyệt mạo như muội muội thế này, thật sự là đáng tiếc. Nếu là ta có thể cưới được vị nương tử mỹ mạo giống muội muội, nhất định mỗi ngày cung phụng, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, ngày ngày ngắm nhìn......”

“Nói bậy!” Bích Hảo hờn dỗi dậm chân.

Quách Duệ vừa thấy vậy, vội vàng kéo ghế ngồi gần chút, “Không biết ngày thường muội muội có hay đến chùa Tam Thanh đi dạo, hoa sen nơi đó mới đẹp đâu!”

Bích Hảo cười gật gật đầu, “Tất nhiên. Ngày thường muội cũng muốn ra ngoài, nhưng luôn không có người làm bạn, đi cùng với mấy nha hoàn trong phủ, thật đúng là không thú vị!”

“Ta đi cùng muội muội được không? Là ngày nào, ta nhất định sẽ làm bạn với muội muội!” hai mắt Quách Duệ tỏa ra da^ʍ sắc.

Đôi mắt lấp lánh của Bích Hảo lưu luyến nhìn hắn, bỗng nhiên trở nên thẹn thùng, che lại cái miệng nhỏ cười cười, “Hảo a! Nếu hôm nào đó muội muốn ra ngoài, sẽ gửi tin báo cho biểu ca, nói cho huynh canh giờ và địa điểm!"

“Hảo! Hảo!” Quách Duệ cao hứng đến đứng lên.

“Thời gian không còn sớm, muội cũng không dám hàn huyên thêm với biểu ca,” Bích Hảo nhỏ giọng nói, chợt dùng ánh mắt, “Sợ bọn hạ nhân đã biết quá nhiều, không tốt. Vậy biểu ca tiếp tục thưởng trà, muội đi về trước.”

Quách Duệ giờ phút này hoan thiên hỉ địa, còn để ý đến cái gì? Cười nịnh chắp tay nói: “Hảo hảo, biểu ca cũng cáo lui. Ngày khác, lại cùng muội muội không gặp không về.”

Bích Hảo không nghiêng không lệch liếc mắt một cái với hắn, lúc này mới tha thướt yêu kiều mà xoay người trở về Noãn Hương Ổ.

Dọc theo đường đi chỉ nghĩ: Tên đáng chết này, nên tìm người đánh hắn một trận!

Còn việc tìm ai sao, trong lòng nàng đã có ý tưởng.

Hôm sau, Bích Hảo tiêu tiền mua chuộc một người gác cổng ở Lệ Viên, bảo bọn họ nếu thấy Văn Dật tới thì báo cho nàng.

Đợi mấy ngày, không có tin tức.

Nguyên kế hoạch của Bích Hảo là ở trong bảy ngày nếu có kỳ ngộ thì làm, nếu không, vậy thì từ bỏ.

Đến buổi tối ngày thứ năm, nàng sắp quên việc này đi rồi, người gác cổng vội vàng tới báo: “Văn Tiểu nhị gia tới, đang tới Liễu Phong Hiên!”

Lúc này Lý Mạc đang ở thư phòng xử lý công vụ, Văn Dật tới tìm hắn, chắc là có việc muốn nói. Nói tới khi nào không biết. Cho nên Bích Hảo muốn nhân cơ hội chặn đứng hắn nửa đường.

Nàng châ một cái đèn l*иg, một mình một người bước nhanh đi ra ngoài.

Văn Dật đang đi thì quay lại, thấy tiểu nương tử kiều suyễn thở phì phò mà chạy đến, hơi có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: “Ngươi, phạm lỗi gì, vì sao chạy gấp như vậy?”

Bích Hảo thấy hắn như vậy, liền cũng giả bộ có chuyện quá khẩn cấp, thở dốc nói: “Đại nhân, nhờ ngài ra đây ta có chuyện muốn nói.”

Văn Dật đi theo nàng đến bụi hoa bên cạnh.

“Đại nhân,” Bích Hảo dụi dụi mắt, tựa hồ muốn khóc, “Có thể hay không giúp thϊếp thân một việc."

“Ngươi,” Văn Dật nghẹn họng nhìn trân trối, “Ngươi đắc tội Lý Mạc? Chuyện này ta không thể giúp được."

Hắn quyết tuyệt mà vung tay áo, gia hỏa này thật sợ đắc tội Lý Mạc a.

Bích Hảo cũng dự đoán được như vậy, nàng tiếp theo nhược thanh nói: “Không phải. Kỳ thật, ta muốn nhờ đại nhân, giúp ta đánh một người.”

“Đánh một người?” đôi mắt xinh đẹp tỏa ánh sáng của Văn Dật chớp chớp, tức khắc lại cảm thấy buồn cười, "Tiểu nương tử như ngươi, sao vừa mở miệng đã bảo ta đánh người."

Ngươi tuy rằng thật xinh đẹp, nhưng ta thân là mệnh quan triều đình, mới không thể thông đồng làm bậy với ngươi, làm chuyện thương thiên hại lí. —— Văn Dật trong lòng chửi thầm nói.

Nhân cách đột nhiên cũng như là cao lớn chút, hắn chắp tay sau lưng ngẩng lên đầu.

Bích Hảo biết không dễ dàng như vậy, liền không nhanh không chậm nói, đồng thời bí mật mang theo khóc nức nở, “Đại nhân có điều không biết, thϊếp thân, thϊếp thân, bị người khinh bạc. Người nọ kiêu ngạo cuồng vọng, ngoại trừ ta, còn gây họa cho không ít phụ nữ nhà lành, thϊếp thân thật sự không muốn chứng kiến nhiều người bị hắn làm hại nha. Cầu xin đại nhân giúp ta giáo huấn hắn một chút, chỉ cần hẹn hắn ra, đánh hắn một trận!”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀