Chương 2: Mau giúp ta tắm rửa sạch sẽ

Chương 2 Mau giúp ta tắm rửa sạch sẽ

Chẳng lẽ sống lại một lần, nàng vẫn còn muốn giẫm lên vết xe đổ nữa sao?

Không. Nàng không muốn như vậy.

Nếu ông trời cho nàng cơ hội thay đổi cuộc sống, nàng cần phải quý trọng!

Nàng muốn mình có khả năng cứu gia tộc, cứu mẫu thân!

Nam nhân kia mang huyết thống cao quý nhất hoàng đô, con trai trưởng của Ung Thân Vương, được đương kim Thánh Thượng yêu thương coi như con ruột. Hắn có thể mang đến cho nàng bi ai, cũng có thể mang cho nàng huy hoàng.

Nếu đời này nàng không muốn bị bất luận kẻ nào coi thường, vậy thì việc đầu tiên là có được sự tín nhiệm của Lý Mạc, cùng với sủng ái.

Cho dù hắn hung hãn, tính tình bạo ngược, lục thân không nhận, mặt lạnh tâm lạnh...... Vẫn giống hệt như kiếp trước như vậy, khiến cô không thích nổi.

Nhưng mà, nàng chỉ thể đi con đường này.

“Người đâu ——” Lâm Bích Hảo xuống giường, đỡ mép giường, cố nén cảm giác choáng váng do sức khỏe chưa hồi phục hẳn sau khi nhiễm lạnh.

Nha hoàn Tiểu Lam bước nhanh đi vào, “Lâm di nương......”

Lâm Bích Hảo vất vả lắm mới đứng vững, phân phó: “Mau giúp ta tắm rửa sạch sẽ, còn phải chọn một bộ xiêm y xinh đẹp nhất để ta mặc nữa.”

“A?” Tiểu Lam kinh ngạc mà há to miệng, giật mình tại chỗ.

Lâm Bích Hảo lúc này mới phản ứng, giống như kiếp trước, bởi vì chuyện tư bôn mà Lý Mạc thay đổi toàn bộ người hầu hạ nàng. Nhưng nha hoàn Tiểu Lam lại vẫn luôn đi theo nàng, rất trung thành, chỉ là đầu dưa không đủ thông minh.

Cũng có khả năng, là kiếp trước nàng không dạy bảo tốt kiếp trước Tiểu Lam, nô tài hồ đồ đi theo chủ tử cũng hồ đồ.

Thấy biểu cảm của Tiểu Lam, Lâm Bích Hảo thần sắc thanh minh nói: “Không phải ta muốn đi tự sát, ta chỉ định đi nhận tội với Thế tử gia thôi."

“Nhưng mà,” Tiểu Lam do dự, “Ngài mới vừa tỉnh, thân mình còn chưa khôi phục tốt, cũng không uống thuốc hay ăn chút gì......”

“Ăn quan trọng, hay mạng sống quan trọng. Ngươi mau đi nấu nước nóng để ta tắm rửa sạch sẽ.” Lâm Bích Hảo chống hông, xua xua tay đuổi Tiểu Lam.

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, hương thơm của tinh dầu hoa hồng nhàn nhạt vẩn vương. Lâm Bích Hảo ngồi trong thau tắm, còn nha hoàn Tiểu Lam đang cầm gáo múc nước tưới nước ấm lên vai nàng, Tiểu Hồng thì cầm lược bí cẩn thận chải chuốt lại mái tóc dài mượt của nàng.

“Nhanh lên, rửa sạch sẽ là được.”

Thời gian cấp bách, Lâm Bích Hảo không nhàn hạ thoải mái tắm rửa mà thúc giục nha hoàn giúp nàng lau sạch thân mình xong liền ra khỏi thau tắm.

Mỹ nhân tắm xong, trên da thịt bóng loáng như ngọc có dòng nước tí tách trượt xuống, toàn thân lộ ra màu phấn hồng nhàn nhạt, có xương có thịt, phập phồng quyến rũ, nổi bật nhất là hai ngọn núi nguy nga trước ngực.

Mặc dù cùng là nữ nhân nhưng nha hoàn Tiểu Lam cũng phải ngây người nhìn, còn nhịn không được nuốt nuốt yết hầu.

Thân thể Lâm di nương cũng thật đẹp, đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Lam một nữ nhân tuy rằng hơi béo, nhưng mà béo đến nơi chốn đều đều, vừa trắng lại vừa mềm. Trách không được Thế tử gia đến hai mươi ba tuổi cần phải luyện công “Phá giới”, lại chọn Lâm di nương làm thị thϊếp đầu tiên trong phủ.

Tiểu Lam cầm khăn khô, giúp Lâm di nương chà lau cơ thể, từ xương quai xanh lau xuống, cách một mặt khăn chạm tới hai tòa núi non, thật mềm.

Vòng eo cũng mềm, đùi cũng mượt mà trơn bóng, một đôi chân ngọc dẫm trên thảm mềm, ngay cả ngón chân cũng phấn phấn đẹp cực kỳ.

Chỉ là khuôn mặt của nàng sau khi rơi xuống nước, vẫn còn hơi nhợt nhạt.....

“Di nương, thật sự không trang điểm sao?” Tiểu Lam hỏi.

Lâm Bích Hảo mặc vào một chiếc váy dài ngăn tay màu hồng nhạt, thắt eo cao, đuôi váy mềm mại dài phết đất, nàng mặc kệ mái tóc dài vẫn còn chưa lau khô cùng với một khuôn mặt trắng bệch, vội vàng chạy ra ngoài, “Không chải, đi thôi, đi với ta đến Liễu Phong Hiên!”

Lúc ra cửa nàng nhìn thấy một cái chổi lông gà vắt ngang trên miệng bình gốm, liền thuận tay cầm lấy mang đi.

Nơi này là biệt viện của vương phủ —— Lệ Viên, sau khi Lý Mạc thành niên thì chuyển đến ở nơi này. Lý Mạc vẫn chưa cưới vợ, trước mắt trong phủ chỉ có một thϊếp thất là Lâm Bích Hảo, thông thường hắn đều ở tại Liễu Phong Hiên, đây là nơi có sơn có thủy có cây cầu nhỏ, còn nuôi hạc trong sân.

Lúc này sắc trời chưa tối hẳn, ánh đèn vẫn đang sáng tỏ trong thư phòng Liễu Phong Hiên, Lâm Bích Hảo hấp tấp xông tới trước cửa thư phòng, theo bản năng muốn nhào lên, định rung cửa khóc kêu. Nhưng mà, nàng nhớ tới ban ngày Lý Mạc đã bịt miệng nàng thành như vậy, hiển nhiên là chán ghét nữ nhân làm ầm ĩ.

Bích Hảo lui ra phía sau hai bước, trong đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên nói như thế nào, bất chợt, phủi phủi váy áo, quỳ rạp xuống trước cửa, hai tay giơ chổi lông gà trên đỉnh đầu.

Tiểu Lam và Tiểu Hồng đều không hiểu chuyện gì xảy, hai người liếc nhau, đành phải quỳ xuống theo di nương.

“Chuyện này” hộ vệ Trần Tĩnh bên người Lý Mạc tỏ vẻ khó xử, “Lâm di nương, sức khỏe của ngài còn chưa hồi phục, sao lại đi ra ngoài như thế?”

“Làm phiền Trần đại nhân, thϊếp thân muốn gặp Thế tử gia.” Bích Hảo khụt khịt mũi, hạ giọng mảnh mai nói.

“Nhưng......” Trần Tĩnh không khỏi sửng sốt.

Nữ nhân trước mặt hắn bây giờ, có thật là Lâm di nương trước giờ đều kiêu căng ngạo mạn hay không?

Hay nói cách khác, Lâm di nương thật sự bị ngã hỏng đầu óc rồi?

Không đợi hắn phản ứng, Bích Hảo lại giương một đôi mắt to long lanh nước nhìn hắn rồi gọi một tiếng: “Trần đại nhân......”

Mỹ nhân dưới ánh đèn, mái tóc buông trên vai, ôm lấy một khuôn mặt tròn tròn trắng đến gần như trong suốt, thần sắc tiều tụy, nước mắt lưng tròng, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng thương.

Trần Tĩnh hít sâu một hơi, vào nhà thông báo.

“Cho nàng tiến vào ——”

Nghe được thanh âm của nam nhân trong phòng, Bích Hảo vội vàng bước vào, tiếp tục tư thế vừa rồi, thuận lợi quỳ gối tại bên cạnh án thư, hai tay giơ lên chổi lông gà, cúi đầu.

Nam nhân ngồi đối diện án thư nam buông bút lông sói trong tay xuống, nheo mắt nhìn lướt qua mặt đất, tuy rằng đã hạ thấp thanh âm nhưng vẫn có thể nghe được sự không vui, “Ngươi như thế này là muốn làm gì?”

Bích Hảo mắt ngập nước, đáng thương hề hề mà quay đầu nhìn về phía sau nàng.

Lý Mạc nói: “Các ngươi đều lui ra.”

Sau khi đuổi hết người hầu xuống, Bích Hảo khẽ cắn môi, dâng chổi lông gà cao hơn một chút, đồng thời ngẩng đầu lên, “Gia, xin ngươi hãy nghe thϊếp giải thích, sau đó lại trách phạt thϊếp.”

Giọng nói của nàng đầy nhược nhược nức nở, lại không ầm ĩ, giống như mèo con đáng thương, khác hẳn với phong cách cá chết hờ hững mỗi khi đối mặt với hắn trong quá khứ.

Kỳ thật nàng đã sớm đoán được, Lý Mạc là nam nhân theo chủ nghĩa đại nam tử, nhất định hắn sẽ thích kiểu nữ nhân nhu nhược không thể tự gánh. Cho nên ở trước mặt hắn, nàng cần phải giả vờ ngoan ngoãn chút là có thể giành được một ít đồng tình.

Nghe thấy nữ nhân khóc cầu, ánh mắt Lý Mạc tôi tối, khép lại quyển sách trên tay, “Vậy ngươi nói xem, ngươi đã làm những gì?"

Nàng làm gì, nàng lên kế hoạch bỏ trốn tư bôn cùng nam nhân khác, đây là tội danh đủ để bị tròng l*иg heo vứt xuống sông...... Đáng giận, tên Phạm công tử kia dẻo miệng như vậy, thề son sắt rằng sẽ đưa nàng rời đi hoàng đô, còn mua chuộc được cả binh lính giữ thành, nhất định có thể chạy trốn được. Nhưng kết quả thì sao?

Ngay cả cái bóng của hắn ta cũng không thèm xuất hiện!

Kiếp trước mãi về sau nàng mới biết được, hắn căn bản không có ý định đưa nàng rời đi, chỉ là muốn lừa nàng trốn ra khỏi Lệ Viên để tư thông một đêm!

Tra! Nam!

Đời này nàng sẽ không mắc mưu bị lừa một lần nữa.

Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ, vẫn là tạm thời lừa gạt vị chủ tử trước mặt nàng.

Hắn chỉ cho rằng nàng muốn tư thông cùng kẻ khác, nhưng không biết cụ thể là tên to gan nào, càng không biết tên khốn to gan đó còn ước định bỏ trốn với nàng.

Bích Hảo buông chổi lông gà, cuộn lên hai cái nắm tay xoa xoa đôi mắt, bi thương nói: “Gia cho rằng, thϊếp là muốn lẻn ra ngoài sao? Ngươi còn phát hiện một bức thư trong phòng thϊếp. Nhưng mà thực sự không phải, ban đêm thϊếp đi ra ngoài tường, là vì, vì ngắm trăng!”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀