Chương 1: Trọng sinh

Màn đêm tối tăm, ánh trăng chiếu xuống hồ sen họa rõ từng lớp từng lớp lá sen màu đen rậm rạp xếp chồng lên nhau, thân mật khăng khít, nhưng vẫn không thể che lấp được những nụ hoa mới chớm nở.

Tất cả đều tuần tự tự nhiên mà sinh trưởng trong bóng đêm đen tối.

Bỗng nhiên từng tiếng hét thê lương của nữ nhân vang lên, đánh thức cả cây cối thậm chí hồ hoa sen yên tĩnh kia.

Đó là một tiểu nương tử mặc xiêm y màu hồng phấn, thân thể châu tròn ngọc sáng, nàng từng bước từng bước lùi về phía bờ áo, sợ hãi đối mặt với đám người đuổi theo mình——

“Lý Mạc! Nếu ngươi bước lại đây, ta sẽ nhảy xuống!”

“Trên đời này nhiều nữ nhân như vậy, vì sao nhất định phải lựa chọn ta? Ta vốn dĩ không muốn gả cho ngươi, nhưng ngươi lại cường thủ hào đoạt ép buộc ta vào phủ!”

“Ngươi buông tha ta đi, ta không muốn tiếp tục ở đây! Nếu không ta sẽ nhảy xuống!”

“......”

Nam tử cầm đầu đám người kia nghe vậy chỉ cười lạnh lùng, ánh đèn leo lắt trong l*иg đèn chiếu vào khuôn mặt hắn, thần sắc mịt mờ không rõ ràng, nhưng lại càng làm tăng vẻ đáng sợ giống như hình ảnh con mãnh thú gầm gừ muốn lột da róc xương nàng.

Vô tình, mặt lạnh, tâm lạnh, quả thật là động vật máu lạnh.

Hắn bước tới, đáy mắt giống như hồ sâu vạn trượng, bờ môi mím chặt cuối cùng cũng không thể áp chế lửa giận ngút ngàn, hắn đột nhiên vươn tay, nén giận nói với nàng: “Lại đây.”

Bóng tối hắn mang tới càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn cắn nuốt cả nữ tử, một bước, hai bước......

Trong mắt nữ tử lập tức nổi lên sợ hãi, nhưng ngay sau đó, lại bị thay thế bởi quật cường và quyết tuyệt.

Nàng xoay người, nhảy vào hồ hoa sen.

“Bùm ——”

Nước, tràn vào mũi miệng nàng, phổi phồng lên đến phảng phất như sắp nổ mạnh, tiếng nước ào ào tựa như phá màng tai, sau đó, nàng cũng không nghe thấy bất luận âm thanh gì nữa, hô hấp mỏng manh......

...

“Cứu mạng a!”

Lâm Bích Hảo giật mình từ trong mơ tỉnh dậy.

Đối diện với nàng là một gương mặt nam nhân lạnh như băng sương, khiến nàng vừa sợ lại vừa hận, cả đời đều khó quên.

Ký ức trước khi hôn mê tức khắc cuồn cuộn ập đến——

Sáng sớm ngày hôm qua, nàng vẫn còn cùng cung nữ ra cửa, vội vàng đi thỉnh an Thái Tử Phi, ai ngờ trên đường lại bị một tiểu thái giám không rõ mặt mũi đυ.ng vào làm ướt váy nên đành phải quay trở về đổi. Đến khi bước vào cung Thái Tử Phi, các cơ thϊếp khác đều đã đến đông đủ rồi.

“Lâm lương đệ bất kính với Thái Tử Phi, cố ý đến muộn thỉnh an, phạt quỳ gối dưới thái dương một canh giờ.” Tiếng nói the thé bén nhọn của lão thái giám kéo dài.

Mặt trời mùa hè cũng dậy sớm, lại chói chang, khiến cho cả phiến đá xanh cũng trở nên nóng bỏng, Lâm Bích Hảo nhớ rõ nàng quỳ ở chỗ đó, mồ hôi nhanh chóng rơi dọc theo trán của nàng rơi xuống gương mặt, chảy vào cả đôi mắt. Mà các cơ thϊếp kia đều dùng khăn che miệng cười nhạo nàng.

Nàng quỳ một canh giờ, các nàng không ngần ngại ngồi ở chỗ râm mát xem náo nhiệt một canh giờ. Mãi cho đến khi cung nữ nâng nàng đứng dậy, Triệu lương viện cùng phe Thái Tử Phi lại cố ý khıêυ khí©h, nói xiêm y nàng mặc không hợp lễ tiết.

Không hợp lễ tiết ở đâu? Đây chính là được Thái Tử gia ban thưởng. Nàng cùng lắm là cụp mi rũ mắt trả lời một câu như vậy, Thái Tử Phi liền nổi giận, muốn làm to chuyện chỉ vì váy áo của nàng, lại tiếp tục phạt nàng quỳ thêm một canh giờ.

Một vừa hai phải thôi chứ? Nàng lại nhẹ nhàng đáp lại một câu. Thái Tử Phi liền lạnh lùng mà cười, mệnh lệnh thái giám ấn nàng quỳ xuống, thấp giọng uy hϊếp nói:

“Xiêm y của ngươi, phấn son của ngươi, đã bỏ thêm nhiều bao nhiêu chất cấm vũ mĩ quyến rũ Thái Tử gia, dâʍ ɭσạи hậu cung, hương liệu khiến nam nhân động tình, ngươi nghĩ Thái Tử gia cũng biết sao?”

Một đoạn lời nói như vậy khiến thân thể Lâm Bích Hảo ngã gục xuống.

Lại có người muốn hại nàng, lại có người muốn đến trước mặt Lý Mạc nói bậy về nàng......

Lâm Bích Hảo ngồi trên giường nhìn chăm chú vào nam nhân trước mặt, ăn năn và ủy khuất như sóng cuồn cuộn mãnh liệt nổi lên lên trong lòng nàng.

Nàng muốn nói: Gia, Thái Tử Phi nhân lúc ngươi không ở cung, phạt thϊếp quỳ, đầu gối đau quá; gia, các nàng nói xiêm y ngươi thưởng thϊếp không hợp lễ tiết......

Nhưng mà nàng lại nhìn thấy thần sắc lạnh lẽo hiện lên trong ánh mắt hắn, cùng lệ khí tựa như muốn xé nát nàng, vì vậy một bụng oán giận hóa thành sợ hãi thật sâu trong nội tâm.

Hắn tin, hắn tin lời nói của các nàng, hắn tức giận, muốn đến xử phạt nàng!

Bất chấp ba bảy hai mốt, Lâm Bích Hảo ngồi dậy bật dậy, vén bỏ chăn, quỳ gối trên giường, dập đầu hai cái với hắn.

“Gia, thϊếp biết sai rồi! Thϊếp đã đã chịu trừng phạt, không cần, không cần lại trừng phạt thϊếp!”

Tiểu nương tử mới vừa tỉnh dậy sau chết đuối mặt mũi trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, chỉ tóc là có màu sắc, là đen, nhưng rối tung như cây cỏ khô. Nàng đầu bù tóc rối, nói vừa nhanh vừa vội.

Sau một lúc lâu không được đáp lại, Lâm Bích Hảo vội vàng nhào lên ôm chặt lấy vòng eo nam nhân, chôn mặt vào trong quần áo của hắn, không ý thức mà lẩm bẩm: “Không phải thϊếp, hương phấn với cả mê tình hương trên yếm đều không phải của thϊếp, không phải thϊếp hạ dược câu dẫn ngài, thϊếp bị oan mà......”

Ngoại trừ Thế tử gia, tất cả thái y nha hoàn trong phòng đều như ngừng thở, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

Hương phấn, yếm, mê tình hương, đây là việc mà bọn nó dám nghe sao?!

Chỉ thấy sắc mặt Thế tử gia càng thêm âm trầm, không chút do dự đưa tay bịt kín miệng Lâm di nương.

“Câm miệng! Ngươi đang nói bậy cái gì vậy?”

Cảm nhận được lửa giận bừng bừng trong giọng nói của hắn, Lâm Bích Hảo liền tránh khỏi bàn tay hắn theo bản năng, nàng vẫn cố gắng tiếp tục giải thích: Thϊếp không nói bậy...... Hương phấn có thể thôi tình, vừa hít vào hương thơm đó, cơ thể sẽ nóng lên. Nhưng không phải thϊếp, thật sự không phải thϊếp làm chuyện đó...... Thϊếp kiếm đâu ra mấy thứ đó?”

“Ngươi điên rồi ——”gân xanh trên trán nam nhân giật giật nhảy lên, ngữ khí càng nặng hơn, “Ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Tối hôm qua?” Lâm Bích Hảo ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt.

Ngày hôm qua nàng quỳ dưới ánh mặt trời một canh giờ nên bị cảm nắng ngất đi, căn bản cả đêm hôm qua chưa hề tỉnh lại.

Lâm Bích Hảo không quá rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, đành phải ngơ ngác tiếp tục khóc cầu: “Tối hôm qua thϊếp không dùng hương phấn a, cũng không có mặc yếm, cái yếm màu đỏ thêu uyên ương kia mới tẩm hương, ngươi đã ngửi qua rồi mà......”

"Ngươi câm miệng!” Nam nhân hoàn toàn tức giận, che chặt miệng nàng không hề buông ra, bên nghiêm khắc phân phó nói, “Thái y, ngươi mau khám thử xem có phải đầu óc nàng có vấn đề gì hay không?”

Mọi người đứng túc trực bên cạnh đến thở mạnh cũng không dám, chỉ nghe thấy vài âm thanh “ưm ưm” vụn vặt của Lâm di nương dưới lòng bàn tay của Thế tử gia, sau đó liền im bặt.

Chẳng lẽ, Lâm di nương đã bị Thế tử gia bịt miệng đến chết?

...

Lâm Bích Hảo tỉnh lại lần nữa, ngoài trời đã tối sầm.

Ánh nến sáng rực chiếu rọi ngoài hành lang, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nóng hầm hập của nàng, cơ thể cảm giác nặng nề mỏi mệt khiến Lâm Bích Hảo không muốn ngồi dậy.

Trong đầu nàng lúc này mới rõ ràng mạch lạc hết thảy mọi thứ đã xảy ra, và nhận ra tình cảnh của chính mình: Nàng, bỗng nhiên xuyên về 5 năm trước, đúng vào thời điểm vừa mới gả làm thϊếp cho thế tử Lý Mạc con trai trưởng Ung vương, năm 17 tuổi.

May mắn chính là, cũng giống như kiếp trước, sau khi nàng ngã vào hồ sen không chết đuối, mà chỉ bệnh một thời gian liền hồi phục.

Nhưng mà, bất hạnh chính là, đây chính là thời điểm nàng đang định trốn đi tư bôn cùng với Phạm nàngng tử, và bị Lý Mạc bắt được!

Ông trời ơi.....

Vì sao lại cố ý đưa nàng trở về đúng khoảng thời gian bản thân không hề biết điều, dám lấy gậy gộc trêu chọc lão hổ như lúc này?

Kiếp trước cũng bởi vì chuyện này mà nàng bị người hầu trong phủ giễu cợt. Lý Mạc phạt nàng cấm túc không được bước ra khỏi tiểu viện nửa năm, khiến nàng chịu đủ loại ghẻ lạnh, bị nhốt ở tiểu viện kêu trời không biết kêu đất không hay, cả người đói đến gầy mười mấy cân.

Bởi vì gả cho Lý Mạc, nhà mẹ đẻ nàng vốn chỉ là quan tép riu bị phe cánh đối địch coi là đối tượng cần phải diệt trừ tận gốc, cả gia tộc đều bị lưu đày, người chết, người lưu lạc ngoài biên cương. Ngay cả mẫu thân của nàng luôn cùng thế sự vô tranh vô cầu cũng không chịu được áp lực mà lựa chọn thắt cổ tự vẫn.

Chỉ để lại lẻ loi một mình nàng, sau khi Lý Mạc lên làm Thái Tử cũng theo hắn vào Đông Cung, miễn cưỡng coi như có một vị trí nho nhỏ giữa một đám nữ nhân muôn hoa khoe sắc thắm.

Nhưng cung đấu vĩnh viễn không phải chỉ cần đứng vững là có thể thắng, mà đó là các lục đυ.c không bao giờ dứt giữa các nữ nhân, ngươi lừa ta gạt. Nàng thật sự rất sợ mình chỉ vừa không chú ý đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Chẳng lẽ sống lại một lần, nàng vẫn còn muốn giẫm lên vết xe đổ nữa sao?

☀Truyện được đăng bởi Reine