Chương 19: Biểu muội, chúng ta không gặp không về

Chương 19 biểu muội không gặp không về

Bích Hảo trong lòng chán ghét, lấy quạt tròn che trước chóp mũi, nhàn nhạt nói: “Ta hiện giờ Lâm di nương của Ung Vương thế tử.”

“Ai, ta và muội chẳng phải là họ hàng thân thích sao?” Quách Duệ nóng lòng mà tiến gần một chút, chậm rì rì nói, “Ta vừa mới chuồn từ trong yến hội ra đây cho thanh tịnh, không ngờ lại gặp biểu muội, thật là có duyên a.”

Phi! Bích Hảo không khỏi coi thường hắn trong lòng!

Lâm gia nhiều thế hệ văn nhân, vậy mà lại có thân thích là loại không bằng cầm thú này. Nhớ lại kiếp trước, tên khốn này sắc đảm bao thiên, tổn hại nhân luân, dám mê gian một quả phụ trẻ của Lâm gia.

Bây giờ còn dám can đảm duỗi móng vuốt chó lên người nàng? Hôm nào nàng phải tìm cái biện pháp thu thập hắn, cho hắn biết biết Lâm di nương lợi hại!

Bích Hảo hỉ nộ không hiện, chỉ nói: “Tổ phụ còn có việc tìm muội, biểu ca ngươi cứ tự nhiên nhé.”

“Ai, chậm đã,” Quách Duệ tiến lên chắn bước chân nàng, chắp tay chậm cười nói, “Nghe nói biểu muội đi theo Ung Vương thế tử sống tại Lệ Viên, không biết ta có thể may mắn đến tham quan mở rộng tầm mắt hay không? Thuận tiện thỉnh an biểu muội.”

“Được.” Bích Hảo một ngụm đáp ứng.

Quách Duệ trên mặt vui vẻ, dịch người luii sang một bên, “Vậy biểu muội, hẹn muội ngày khác không gặp không về.”

Bích Hảo không mặn không nhạt mà ngó hắn một cái, quay người bước đi.

Nàng nói được, không có nghĩa là thị vệ Lệ Viên sẽ cho hắn đi vào. Huống chi, thoàng thân quốc thích như Lý Mạc, sẽ tùy tiện tiếp kiến loại thân thích quăng tám quãng sào cũng không đến như hắn ta sao?

Hắn thích tới thì tới, tốt nhất nên bị thị vệ cầm trượng đuổi ra đi.

Xe ngựa trở lại Lệ Viên vào lúc hoàng hôn.

Bích Hảo thân mình đẫy đà, dễ ra mồ hôi, hôm nay lung lay một ngày ở bên ngoài cả người sớm đã nóng bức khó chịu, vì thế nhanh chóng bảo hạ nhân chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

Tắm xong Tiểu Lam Tiểu Hồng lấy khăn sạch giúp nàng lau thân thể một lần, rồi nhân lúc da còn hơi ẩm thì bôi thêm một lớp phấn hoa hướng dương mỏng. Đơi thân mình khô mát, hương phấn dung nhập vào da thịt, vừa làm trắng vừa lưu hương, cả phòng đều thoang thoảng hương thơm dễ chịu này.

Bích Hảo mặc vào chiếc yếm màu hồng cánh sen thêu hoa mẫu đơn, lúc này Lý ma ma đứng ngoài bình phong bẩm báo nói: “Gia tới.”

Hắn lại tới.

Thật là mỗi ngày đều muốn đến.

Bích Hảo trong lòng đắc ý, không nóng nảy đi ra nghênh đón. Nàng không nhanh không chậm mà mặc xiêm y, buộc đai lưng chỉnh chỉnh tề tề, lại chờ hai chân khô tự nhiên, lúc này mới bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa ra đã thấy Lý Mạc đen mặt, ngồi ở trên giường uống trà.

Trần tĩnh cùng với Lộng Cầm Vấn Nguyệt thấy sắc mặt âm trầm này của hắn, đều chỉ dám đứng ở ngoài cửa hầu hạ, không dám nói nhiều một câu, cũng không dám phát ra một chút âm thanh dư thừa.

Mỗi lần Thế tử gia trở về không nói một lời, sắc mặt tối tăm, mọi người đều biết, gia đây là bởi chuyện triều chính công vụ có gì đó không thuận. Nếu quấy rầy hắn, không đến mức bị đánh người ném đồ vật, chỉ là bị âm u khí thế quanh người hắn dọa sợ, như là nhìn thấy phán quan tàn bạo dưới địa ngục, chỉ cần một cái liếc mắt cũng sợ đến té ngã.

Tính tình thế tử gia một chút cũng không tao nhã dễ thân. Tuổi còn trẻ đã có tư thế cường đại như vậy, cùng với cách hành xử trầm ổn dám đảm đương, chỉ có điểu quá lạnh lùng vô tình.

Người hầu hạ trong Lệ Viên đều biết, thế tử lúc còn rất nhỏ, Đại vương phi qua đời, Ung Vương nâng đỡ trắc thất Ôn thị lên làm Vương phi. Cũng không biết là do mẹ kế Ôn thị không quan tâm chu đáo, hay là do thế tử trời sinh thân thể không tốt, tiểu thế tử động một chút liền sinh bệnh phát sốt, hai cái thái y luôn phải túc trực trong phủ để kịp thời chữa bệnh cho hắn.

Sau lại, có một lão đạo nhân đi ngang qua vương phủ, nói là trong phủ có một mầm tai hoạ, nếu lại không xử trí kịp thời, sợ muốn nguy hiểm cho cả nhà. Lúc đó hai vị quân vương đương triều đều trầm mê tu đạo, cho nên từ hoàng thất, cho tới dân gian, đều tin rằng: Hài tử bệnh lâu không khỏi, thì phải đưa đi xuất gia để chuộc tội kiếp trước.

Đương nhiên là có không ít các vị quan to hay gia đình quyền quý luyến tiếc hài tử rời đi, cũng luyến tiếc hài tử cả đời chỉ bạn thanh đăng cổ phật, không có tiền đồ huy hoàng, sẽ tìm người thay thế xuất gia, đây đều là chuyện thường.

Còn với Ung vương, hắn vốn cũng muốn tìm người thay thế thế tử xuất gia, nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân, mà cuối cùng đành phải đưa Lý Mạc đến một đạo quan, làm bạn với nhị thiếu gia Văn Dật của Văn quốc công phủ. Trước khi rời đi, Ung Vương nói: “Con của ta, ngươi vào đạo quan ở mấy năm dưỡng bệnh.”

Nhưng điều bất ngờ là thế tử ở đạo quan không đến ba tháng, bệnh khí hoàn toàn không còn. Lại sau đó, thế tử đọc sách viết chữ, đả tọa luyện công đều ở trong đạo quan đó, không chỉ văn chương chữ nghĩa tài tình, cưỡi ngựa bắn cung cũng tinh thông.

Đợi đến khi vừa tròn mười sáu tuổi, hắn nói cho Ung Vương: “Ta phải đi về.”

Tác giả có chuyện nói:

Cảm ơn thân nhóm cho ta đưa châu, sao a ~

Chăm chỉ đổi mới trung.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀