Chương 18: Về nhà mẹ đẻ

Bích Hảo cũng không quan tâm, vẫy vẫy tay tỏ vẻ “Ngươi không hiểu”, tiếp tục khai quật đồ đạc trong phòng.

Đến lúc trời sắp tối, thị vệ từ Liễu Phong Hiên đến đây truyền lời, nói Thế tử gia đêm nay không tới. Bất quá, người tuy không tới nhưng đồ vật thì được mang tới một đống. Thị vệ nói đây là gia thưởng cho lão đại nhân cùng phu nhân, cũng chính là tổ phụ của Bích Hảo và mẫu thân nàng.

Bích Hảo bảo thị vệ chuyển lời cảm ơn, đồng thời trong lòng cũng cảm tạ Lý Mạc.

Xem ra nam nhân này, cũng không phải không biết nhân tình nha.

Sáng sớm hôm sau, Bích Hảo cùng Tiểu Lam Tiểu Hồng và hai tên sai vặt, một phu xe, ngồi xe ngựa trở về nhà mẹ đẻ.

Tổ phụ Bích Hảo làm việc ở Quốc Tử Giám, sáng sớm tinh mơ liền đi ra ngoài, trước giữa buổi trưa sẽ không quay về. Vì thế hôm nay ở trong phủ đón tiếp khách là gia gia của hài tử, cũng chính là đại bá của Bích Hảo.

Bích Hảo xuống xe ngựa, đi xuyên qua tiền viện, đầu tiên bái kiến đại bá đại bá mẫu, đường đại ca, lại nhân tiện hỏi thăm mẫu thân nàng đang ở đâu?

Mẫu thân nàng bỗng nhiên xuất hiện dưới mái hiên, nhẹ gọi một tiếng: “Bích Nhi.”

Bích Hảo trong lòng vui mừng, hai mắt chợt ửng đỏ,nhào vào lòng phu nhân đứng trước hiên, “Mẫu thân!”

Kiếp trước, mẫu thân thắt cổ tự vẫn mà chết, nàng lại bị giam trong Lệ Viên, ngay cả cơ hội nhìn thấy mẫu thân lần cuối cũng không có.

Kiếp này, nàng nhất định phải đối tốt với mẫu thân!

Đại bá Lâm Vĩ đứng nhìn không khỏi chấn động, nghĩ đứa cháu gái này cũng đã làm thϊếp của Thế tử, sao còn không biết đúng mực như thế?

Nhưng mà Tiểu Lam Tiểu Hồng đứng bên kia lại bị kinh diễm bởi khí chất của mẫu thân Bích Hảo, cứ tưởng rằng mẫu thân của người giỏi làm ầm ĩ náo loạn như Bích Hảo, chắc chắn cũng là một phụ nhân thô lỗ nhanh mồm dẻo miệng. Nhưng vị Thám Hoa phu nhân trước mắt, một thân xiêm y nhạt màu, người đạm như cúc, khí định thần nhàn, dường như thanh tu nhiều năm, tịnh không một trần, bên môi ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Lâm di nương, mời ngồi bên trong. Xuân nhi, mau chiêu đãi hai vị cô nương dùng trà.”

Đợi đi vào sương phòng, Dương thị mới tinh tế cẩn thận nhìn Bích Hảo một lần, sờ sờ búi tóc phụ nhân chỉn chu trên đầu nàng, cười hỏi: “Con bên đó có tốt không?”

Bích Hảo cơ hồ lại muốn rơi nước mắt. Kỳ thật, nhi nữ gả ra ngoài có lẽ không lo lắng lao khổ, không sợ ủy khuất, nhưng sợ nhất bị cha mẹ hỏi như thế.

Nhịn xuống nước mắt, Bích Hảo cười nghịch ngợm, “Rất tốt nha, mẫu thân ngài xem, xiêm y trên người con có đẹp hay không? Còn có chiếc vòng tay này của con, cái vòng này, rất quý! Đều là Thế tử gia thưởng cho con.”

“Ngươi a,” Dương thị dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào chóp mũi Bích Hảo, từ ái nói, “Ngươi vẫn nghịch ngợm như vậy, đã gả vào nhà người ta, phải thu liễm một chút. Ngày sau chủ mẫu vào phủ, càng cần phải cẩn thận kính cẩn.”

“Biết, biết.” Bích Hảo cười nhích lại gần vai mẫu thân, mở ra hòm xiểng nàng mang đén, lấy ra quần áo thứ tốt cho mẫu thân xem.

Dương thị thấy Bích Hảo đem cả quần áo đồ đạc xà phòng thơm tắm rửa, giặt rũ đều mang về không khỏi cảm thấy lại bất đắc dĩ lại buồn cười, “Con mang mấy thứ này về làm cái gì? Bên ngoài lại không phải không mua được, còn cả những cái kia......”

Bích Hảo cười híp cả mắt lại, “Con chỉ cảm thấy đồ dùng trong vương phủ đều là đồ tốt, cho nên muốn mang tất cả về cho mẫu thân thử xem.”

Dương thị thoáng chốc nhớ tới nỗi đau cốt nhục chia lìa, ngăn không được đỏ hốc mắt, duỗi tay ôm Bích Hảo vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ ngốc.”

Hai mẹ con ở một phòng nói chuyện một hồi lâu rồi sau đó Dương mẫu đưa Bích Hảo đi gặp qua một vài trưởng bối lão phụ, yến hội liền bắt đầu.

Bởi vì Bích Hảo là người trong vương phủ, địa vị tự nhiên cao hơn người khác, nên nàng được sắp xếp ngồi phía trước.

Bích Hảo đợi yến hội gần kết thúc, nghe nói tổ phụ đã trở lại, liền một mình đi xuyên qua hậu viện tìm ông.

Nàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, đi ngang qua cái đình trên hồ nước định dừng lại một chút, bỗng nhiên một bóng đen nhảy ra từ trong bụi hoa, làm nàng sợ tới mức mí mắt chấn động, không tự giác dùng hai tay che ngực.

Quay lại nhìn, thấy người nọ đang nhìn nàng cười hì hì, bộ dạng lấm la lấm lét.

“Đây là, Duệ biểu ca phải không?” Bích Hảo nhận ra người này cháu trai của nhà mẹ đẻ đại bá mẫu, theo lẽ thường, nàng phải gọi hắn biểu ca.

Quách Duệ nhe răng cười, rất có hứng thú mà nhìn Bích Hảo đánh giá nàng từ đầu đến chân một lần, “Biểu muội, không phải ta thì là ai? Biểu muội trí nhớ cũng thật không tốt, ngay cả ta cũng quên.”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀