Chương 20: Đường ngọt đến ngất

Trở về đâu? Tất nhiên là rời khỏi đạo quán, trở về vương phủ.

Hắn nói: “Trong xương cốt của ta chảy dòng máu gϊếŧ chóc, không thích hợp thanh tu.”

Khi thế tử trở về , đương kim hoàng thượng thấy cháu trai thân thể khỏe mạnh, văn võ song toàn, mà vốn dĩ trước giờ ông ta vẫn luôn yêu thương đứa cháu trai này, nên ngay lập tức phong quan ban ấp, mấy năm qua không ngừng gia phong, hiện giờ Lý Mạc đã tấn chức lên tới quan tam phẩm tại Lý Tự Khanh.

Vì thế, Thế tử gia liền trở thành phán quan mặt lạnh tại nhân gian.

Ở trong triều cữu cữu của Tể tướng thân làm trái luật pháp, chiếu trảm không lầm.

Tội phạm quan võ dùng kiếm chống trả lệnh bắt giữ, bị hắn bắt lấy, buộc phía sau chân ngựa, kéo lê xung quanh hoàng đô, hơn 80 dặm, chỗ nào ngựa đi qua đều để lại loang lổ vết máu.

Có mệnh phụ tội thần không cam lòng bị bán đi, khóc sướt mướt, hắn một tay đưa ra lụa trắng, nói một câu mà hoàng đô đến nay vẫn còn truyền lưu:

“Vậy ngươi tự tử đi, nếu sống đã không ý nghĩa, không bằng đi chết.”

......

Đủ các loại lời đồn khiến người nghe lạnh thấu xương, thật sự làm người ta không dám nhớ lại. Hiện tại, không biết Thế tử gia đang gặp phải vụ án khó giải quyết nào?

“Gia, ngài tới rồi!” Đột nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên đánh vỡ dòng suy nghĩ của bọn họ.

Mọi người đều nín thở nghiêm mặt, trong lòng thầm thắp hương cho vị di nương hấp tấp không biết săn sóc nào đó.

Giờ này còn dám chọc Thế tử gia...

Nhưng mà, vị di nương không biết sống chết này dường như còn định chọc gậy vào lỗ mũi lão hổ, nàng đứng trước mặt Thế tử gia, duỗi một đoạn tay áo ra trước mũi hắn, "Gia, ngài thử ngửi xem, hôm nay thϊếp có thơm hay không?"

“......”

Không có ai trả lời, hai tròng mắt Thế tử gia hơi rũ, ánh mắt sâu thẳm giống như cục diện đáng buồn.

Lâm di nương đã vậy còn “Không thỉnh tự ngồi” mà ngồi vào bên người thế tử gia, nâng má, chơi chơi bốn cái vòng ngọc leng keng leng keng đeo trên tay, tạo ra âm thanh leng keng leng keng vang dội, “Gia, ngài thấy cái này đẹp sao? A, còn có thể tạo tiếng kêu nữa.."

“......”

Có Lâm di nương cũng phát hiện sắc mặt Thế tử gia không tốt, nên nụ cười trên mặt nàng cũng hơi cứng lại, sau đó đi lấy cái gì đó trên bàn trà, nhanh chóng nhét vào trong tay thế tử gia. Tựa như trẻ con chia sẻ món đồ chơi yêu thích của mình cho hắn.

Nàng mời hắn ăn hai viên kẹo mừng từ nhà mang về đây.

Lý Mạc lúc này mới nhìn về phía Bích Hảo đang chống cằm nhìn hắn.

Tiểu nương tử tắm gội xong, khuôn mặt trắng nõn sáng trong, hai má còn nhiễm một lớp hồng nhàn nhạt, đôi mắt làm sáng tỏ trong veo, cái miệng nhỏ vẫn luôn cười với hắn, nghiêng đầu quơ quơ muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Lý Mạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy, nếu trên đời này vạn vật đều đơn thuần như nàng, thì cần gì phong vân quỷ quyệt, dã tâm ẩn chứa?

Chỉ quan tâm đến ăn uống, vui vẻ thì cười, không vui thì khóc, cách sống đơn giản mà không mất đi bản chất, thật tốt.

Nghĩ như vậy, sự khó chịu của Lý Mạc cũng giảm hơn phân nửa, hắn ném viên kẹo trong tay lên trên bàn trà, nói: “Đây là cái gì?”

Bích Hảo chớp chớp mắt to, ngọt ngào cười để lộ má lúm đồng tiền, “Đây là kẹo mừng a.”

Lý Mạc nói: “Ta không cần nó.”

Bích Hảo lại càng cười hân hoan, nhét lại kẹo vào trong tay hắn, “Gia khẳng định chưa từng ăn kẹo mừng, có lẽ gia tham dự không ít yến hội, nhưng chắc chắn không ai dám đưa kẹo mừng cho ngài.”

Bích Hảo cầm một viên kẹo trên bàn, mở giấy gói kẹo rồi bỏ vào trong miệng, tiếp theo chờ mong mà thúc giục hắn, “Gia cũng ăn, gia cũng ăn, ngọt!”

Thấy hắn thờ ơ, nàng liền giúp hắn mở giấy gói kẹo, đưa đến bên miệng hắn, còn há miệng mớm, “A ——”

Lý Mạc hơi giật mình, rũ mắt nhìn xem tay nàng, cuối cùng, vẫn há miệng, ăn kẹo.

Vị kẹo tan trong miệng, ngọt đến làm người muốn ngất đi.

Nhưng tiểu nương tử ăn đường, cười đến mi mắt cong cong, vẻ mặt ngọt ngào.

Lý Mạc nhìn nàng, ngay sau đó, hắn đứng lên, thong dong mà nhanh chóng giữ chặt tay nàng, “Đi dùng cơm.”

Hai người đứng canh ngoài cửa cuối cùng cũng có thể thả lỏng vai.

Lâm di nương cũng thật có bản lĩnh, cũng không biết nàng lấy đâu ra ma lực, ngay lập tức đã dỗ gia vui vẻ như vậy.

Chẳng lẽ, chỉ bằng một viên đường?

Dùng xong cơm chiều, Lý Mạc đi tắm rửa, Bích Hảo lục soát tìm kiếm trong phòng ngủ, lấy ra một cuốn sách từ trong hòm hồi môn.

Trong cuốn sách đó có chín chín tám mươi mốt chiêu thức, không biết Lý Mạc đã xem qua hay chưa.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀