Chương 14: Nạp thϊếp trước, cưới vợ sau

Nghe thấy Văn Dật nói: “Hôm nay hết giờ ta muốn cùng ngươi về Lệ Viên, đêm nay ta sẽ ngủ ở đó, không trở về nhà.”

Lý Mạc thong dong trả lời: “Ngươi đến chơi ăn cơm thì được, ngủ lại thì không được.”

“Vì sao?”

“Ta còn có thϊếp ở nhà.”

“Vậy thì làm sao? Lệ Viên rộng như vậy, chẳng lẽ ta còn, ta còn làm chuyện gì với nàng ta sao?” Văn Dật lý không thẳng khí không tráng mà trả lời.

Kỳ thật, hắn có một chút tư tâm, là muốn đến xem vị mỹ nhân đầy đặn kia một lần...... Hắn thề, chỉ liếc mắt qua một cái!

Chỉ muốn nhìn xem hôm nàng trang điểm như thế nào.

Lý Mạc đứng lên, cao hơn Lý Dật nửa đầu, dùng loại ngữ khí “Xưa đâu bằng nay” mà nói: “Không tiện, đợi khi nào ngươi cưới thê thϊếp về sẽ hiểu."

Dựa!

Đây là trào phúng hắn ư?

Mới cưới được một vị thϊếp mà cứ làm như nhân cách cũng cao lớn hơn, ngứa cả mắt hắn.

Văn Dật khua tay múa chân sau lưng Lý Mạc, trong lòng oán hận nghĩ: Lão tử cũng muốn nạp thϊếp trước, cưới vợ !

...

Hoàng hôn, Lý Mạc và Văn Dật cưỡi ngựa trở lại Lệ Viên, hai tên lính canh trước cửa như thường lệ bẩm báo với Lý Mạc hành động của Lâm di nương trong cả ngày hôm đó, hôm nay là: Sai người đi vớt hồ sen, cuối cùng không vớt được cái gì cả.

Lý Mạc cũng không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này, dẫn Văn Dật đến phủ liền trở về Liễu Phong Hiên của hắn. Thị vệ ở Liễu Phong Hiên vừa thấy Thế tử gia đã về, cũng tiến lên bẩm báo: “Lâm di nương mới vừa tới, đợi một hồi lại trở về, nàng nói muốn gặp Thế tử gia, nếu không gặp được thì bảo nô tài gửi lời nhắn cho Thế tử. Nàng hỏi rằng: Nhà mẹ đẻ nàng gửi thϊếp mời dự tiệc đầy tháng vào ngày kia, Thế tử có thể cho phép nàng đến dự một chuyến hay không?

“Vậy ngươi đi nói với nàng, có thể đi. Chỉ cần không được khua chiêng gõ trống, dẫn theo một vài người, lặng lẽ đi là được, trước khi trời tối phải quay về.” Lý Mạc đáp.

“Vâng thưa Thế tử.”

Thị vệ đứng dậy đi ra ngoài, Văn Dật cản lại hắn, quay đầu nói với Lý Mạc: “Ai ai, ngươi không gọi di nương đó đến đây để ta nhìn một lần hay sao?"

Thị vệ tức khắc lùi lại lộ ra biểu tình hoảng sợ: Lâm di nương là thϊếp của Thế tử gia, sao có thể gặp mặt nam nhân bên ngoài?

Trên mặt Lý Mạc cũng xuất hiện biểu cảm “Vì sao phải gặp". Văn Dật đột nhiên cả kinh, giọng nói thanh thanh giải thích rằng: “Ý của ta là, ngươi cưới nàng đã được mấy tháng, cũng không giới thiệu với ta. Nếu như sau này lỡ gặp nhau trên đường không nhận ra chẳng phải xấu hổ sao?”

“Ngày thường nàng không ra đường làm gì.” Lý Mạc lập tức đi vào Liêu Phong Hiên.

“Phụt......” Thị vệ khó có thể ẩn nhẫn mà cười nhẹ ra tiếng, bị Văn Dật hung hăng trừng mắt, lại vội vàng ngừng.

Văn Dật xụ mặt, vẫy vẫy tay áo đuổi theo Lý Mạc, “Này, này, ngươi hiểu lầm ta!”

Còn ở Noãn Hương Ổ, sau khi Bích Hảo nghe xong lời của thị vệ, không khỏi kinh ngạc. Nàng nguyên bản chỉ nghĩ thử hỏi xem, không ngờ Lý Mạc lại sảng khoái đồng ý như thế.

Như vậy tốt rồi, có thể về nhà gặp mẫu thân!

Bích Hảo vui sướиɠ xắn tay áo viết một lá thư gửi đến Lâm gia.

Nội dung thư thập phần ngắn gọn, chỉ thông báo với mẫu thân rằng nàng sẽ về nhà một chuyến.

Nam nhân của Lâm gia đều xuất thân là thư sinh nghèo đọc sách, hiện tại gia tộc có tổ phụ của Bích Hảo cùng với một vị thúc công có được một chức quan nhỏ.

Tổ phụ Bích hảo là tiến sĩ nhưng tuổi tác cũng cao, không có mối quan hệ và tiền bạc để khai thông tiền đồ, nên làm quan mười mấy năm vẫn chỉ là một vị quan bát phẩm nho nhỏ.

Phụ thân nàng thực ra từng có một thời huy hoàng, đỗ Thám Hoa nhưng lại không có mạng để hưởng phúc, chưa kịp phong quan đã ra đi.

Tam thúc năm nay đã 30 tuổi, vẫn còn đang khổ công đọc sách, chưa cưới vợ cũng không có thϊếp thất, ngày thường thích làm thơ, ngẫu nhiên sẽ bán vài bài thơ cho nhạc phường.

Còn có một cái đại bá, hồi còn trẻ nhiều lần thi không đỗ nên từ bỏ về mở cửa hàng bán hương liệu, hiện giờ đã có một con trai lớn thành niên lấy vợ. Thϊếp mời tiệc rượu đầy tháng cũng là của đường ca nhà đại bá gửi cho Bích Hảo.

Các thúc thúc bá bá huynh đệ dòng bên cũng đang khắc khổ đọc sách ôn thi, chỉ vì mong có một ngày xướng danh trên kim bảng.

Có lẽ đối với hoàng thân quốc thích như Lý Mạc, loại gia tộc như Lâm gia ngay cả xách giày cũng không xứng. Nhưng nhiều người trong họ lại luôn muốn Bích Hảo làm thϊếp của thế tử, ít nhiều sẽ mang đến chút lợi lộc cho gia tộc.

Chẳng hạn như nữ quyến thì xếp vào vườn làm việc, nam đinh thì làm chân chạy vặt gì đó. Việc này cứ là thϊếp của thế tử là dễ dàng làm được hay sao. Đại sự bọn họ cũng không dám.

Nhưng chẳng qua tổ phụ của Bích Hảo là người thanh liêm ngu trung, vả lại mẫu thân Bích Hảo cũng là người thích yên bình không tranh đua, nên không muốn giật dây bắc cầu nhờ vả nàng.

Kiếp trước Bích Hảo cũng cảm thấy bọn họ thật là phiền phức, nhưng hiện giờ nàng lại không nghĩ như vậy.

Ở Đông Cung nàng là lương đệ, địa vị chỉ đứng Thái Tử Phi, phong vị này có lẽ là do Lý Mạc nể tình nàng hầu hạ hắn nhiều năm nhất mà phong cho. Nhưng tất cả những cơ thϊếp khác ở Đông Cung đều luôn chèn ép nàng, cho rằng nàng không xứng.

Chỉ vì nhà mẹ đẻ của nàng không quyền không thế.

Đến cuối cùng Lâm gia bị người vu hãm, bị hạch tội, Lý Mạc cũng không ra tay tương trợ. Cơ bản hắn cảm thấy loại gia đình này một chút hữu ích cũng không giúp được hắn, vì sao phải xen vào?

Nếu kiếp này, nam đinh nhà nàng ai cũng thi đậu tiến sĩ, hơn nữa mỗi người đều làm quan, vậy thì nàng cũng sẽ có nơi để dựa vào.

Nếu bọn họ có quyền thế, cũng không đến mức bị tiểu nhân vu hãm, rơi vào kết cục bị hạch tội.

Cho nên Bích Hảo suy tính lần này về nhà phải cẩn thận thăm dò tình huống một chút, hiểu biết thêm mọi người mọi việc, để chuẩn bị cho tương lai dìu già dắt trẻ tiến lên của nàng.

Nếu có người nhờ nàng tìm công việc cho, hẳn là không khó, Lệ Viên rộng lớn như vậy, lại cần nhiều người trồng rau nuôi cá, thêm một vài người nữa thì có làm sao.

Gửi thư xong, Bích Hảo trong lòng tràn ngập chờ mong, không giấu được ý cười trên mặt, ngay cả đi đường cũng có chút lâng lâng.

Ăn xong cơm chiều nàng liền đi bộ dạo trong sân, vừa đi vừa nghĩ ngày kia sẽ mang cái gì về nhà? Không biết đường ca sinh ra nam hài hay nữ hài.... Đột nhiên, cơ thể nàng bị ngã ngược về phía sau, quay lại nhìn, tức khắc bị dọa nhảy dựng.

“Gia ——”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀