Chương 15: Tiểu nương tử mới tắm xong

“Gia ——”

Thì ra là Lý Mạc đang kéo lấy dải lụa choàng trên tay nàng .

Nhưng hắn đến đây lúc nào? Có thấy nàng đang ngẩn người hay không?

Nàng chưa kịp hỏi “Gia đến khi nào vậy” thì Lý Mạc hỏi nàng: “Ngươi cười ngây ngô gì ở đây?”

Bích Hảo theo bản năng giơ tay che che cái miệng nhỏ của chính mình, mặt không đỏ tim không nhảy mà cười tủm tỉm nói: “Đang đợi gia đấy, thϊếp biết gia sẽ đến!”

Lý Mạc không quan tâm tới nàng, chắp tay sau lưng đi phía trước nàng. Bích Hảo đuổi theo, thân thiết mà ôm lấy cánh tay hắn, cười hỏi: “Gia đi ăn cơm chiều sao? Thϊếp vừa mới ăn chim cút xào, rất ngon, gia có muốn nếm thử hay không ? Thϊếp bảo hạ nhân đi lấy.”

Lý Mạc vào phòng, ngồi xuống vị trí trung tâm, hơi hơi nhíu mày nói: “Ngươi chỉ biết ăn.”

“Nhưng, nhưng mà đói bụng thì phải ăn chứ.” Bích Hảo chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp, bộ dạng hết sức ủy khuất.

Tiểu Hồng bưng trà lên, Bích Hảo nhận lấy rồi đặt trước mặt tới Mạc, giống sợ bị bỏng, nàng vừa buông trà xuống đã xoa xoa hai tay vào nhau.

“Bỏng sao?” Lý Mạc nhìn lại đây.

Bích Hảo không trả lời là bỏng hay không bỏng, chỉ mỉm cười lắc đầu, vẻ ủy khuất trên mặt tiêu tán hoàn toàn, thay vào đó sự ngây thơ hàm hậu.

Lý Mạc duỗi tay muốn cầm tay nàng, nàng làm bộ không cho hắn xem, rụt tay về, cuối cùng bị hắn mở ra lòng bàn tay, nhìn nhìn, rồi sau đó, hắn giơ tay đánh một cái "bốp" vào lòng bàn tay thịt thịt của nàng.

Như là trách cứ nàng làm bỏng chính mình ngược lại khiến cho hắn bất an.

Bích Hảo ăn đánh, cảm xúc tủi thân vừa rồi lại nhanh chóng dâng lên, hơi dẩu miệng lui ra xa cách hắn một bước. Lý Mạc muốn duỗi tay bẹo má nàng, lại không với tới.

“Ngươi còn không đi lấy chim cút, chờ thêm lát nữa chim cút lại lạnh ngắt rồi.” Lý Mạc thu hồi tay, mở nắp cái ly xem xét nước trà bên trong.

—— nước trà, mát.

Tiểu nương tử giật mình vì bị bắt quả tang, hai tay che mặt chạy đi nhanh như chớp.

Khi trời đã tối hẳn, Lý Mạc ăn chim cút với mì, còn Bích Hảo đang tắm rửa. Ban đêm đầu hạ hơi oi bức, ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng côn trùng kêu râm ran tại Noãn Hương Ổ. Nhưng mà ở Liễu Phong Hiên, lại là một phong cảnh hoàn toàn khác.

“Lại đây, rượu đặt ở đây, ở đây,” Văn Dật ngậm một cái cây chim cút, chỉ huy nha hoàn bày rượu và thức ăn xong, hỏi tiếp nói, “Thế tử gia nhà ngươi đâu, đi hỏi một câu mà lâu như vậy, còn chưa trở về? Ta đều nhịn không được ăn hai con.”

Nha hoàn ôm đàn có chút khó xử nói: “Đại nhân, gia tựa hồ đã ăn cơm ở Noãn Hương Ổ, cũng chính là tiểu viện của Lâm di nương, mới vừa rồi ta thấy bên kia có truyền cơm. Xem ra, đêm nay gia đêm nay sẽ không trở về đây.”

“Cái gì?” chân chim trong miệng Văn nhị gia rơi xuống, “Hắn sao có thể trọng sắc khinh bạn như vậy, để ta một mình nơi này, không về uống rượu với ta mà lại đi ăn cơm với một thϊếp thất!”

Lật bàn! Lật bàn!

...

Khi Bích Hảo tắm rửa xong bước ra ngoài, Lý Mạc đang ngồi dưới đèn đọc sách.

“Gia có muốn đi tắm chuẩn bị nghỉ ngơi sao?”

Tiếng nói ngọt ngào khiến hắn ngẩng đầu.

Tiểu nương tử mới bước ra từ phòng tắm tóc đen buông trên vai, nửa mềm nửa ướt nhu thuận rũ xuống, khuôn mặt phiếm ửng đỏ của hơi nước, tựa hồ vô cùng mịn màng. Mi cong cong, một đôi mắt thủy linh trơn bóng, môi anh đào phấn phấn, cằm hơi mượt mà.

Dưới lớp váy áo bằng sa mỏng là đẫy đà mà không nhiều thịt, kiều mỹ như không có xương.

Mỹ thϊếp không thể nghi ngờ.

Lý Mạc buông sách, “Ừ” trả lời, “Ta hôm nay mệt mỏi, tưởng đi ngủ sớm một chút. Ngươi chờ ta ngủ rồi mới lên nằm, ngươi ngủ bên ngoài.”

“Vâng thϊếp đã biết.” Bích Hảo dịu ngoan đáp ứng.

Nàng mới mặc kệ hắn có làm việc trên người nàng hay không, chỉ cần hắn qua đêm ở chỗ nàng là được, hạ nhân đều sẽ cho rằng nàng được sủng.

Bích Hảo xoay người đi vào phòng ngủ chải đầu chờ hắn.

Dáng đi của nàng thướt tha thướt tha, một thân xiêm y tố sắc nhẹ lay động, hai mảnh phong mông như ẩn như hiện. Hai dãy núi phía trước đã bị quần áo che khuất, nhưng vẫn như đang mơ màng trong mắt hắn.

Bị ma quỷ ám ảnh.

Rõ ràng đêm qua không ngủ ngon, đêm nay hắn không muốn tiếp tục làm cái gì, nhưng mà giọng nói mềm mại kia của nàng, thân thể mềm mại kia lại như đang vươn ra vô số cánh tay mời gọi hắn, nhất định phải gọi hắn tới, không tới, trong lòng không thoải mái.

Khát vọng trong thân thể đã mãnh liệt đến mức ý chí không thể khống chế, Lý Mạc đứng lên bước tới cửa phòng ngủ giữ chặt tay tiểu nương tử, bế nàng tiến thẳng vào phòng tắm.

“Tất cả các ngươi đều đi ra ngoài đi, không cần tiến vào hầu hạ.”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀