Chương 13: Một đêm ngủ không yên

Văn Dật đẩy cửa thành một khe kẹp nho nhỏ, dựa sát người vào cửa nhìn nhìn, thấy Lý Mạc ngồi trước bàn chống cằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Văn Dật cười khẽ hừ một tiếng, nghênh ngang đẩy cửa đi vào, “cạch" một tiếng ngồi xuống chiếc ghế đối diện thư án.

Cùng lúc đó, người ngồi trước bàn sách mở mắt ra, trong mắt còn lộ ra vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, nhưng rất nhanh chóng đã quay về vẻ bình tĩnh nghiêm túc như mọi ngày.

Nhân lúc Lý Mạc còn chưa phát hỏa, Văn Dật tò mò mà nhìn Lý Mạc trêu ghẹo nói: “Ngươi còn chưa ăn cơm trưa đã muốn đi ngủ, chẳng lẽ đêm qua ai đó bị mỹ thϊếp trong nhà ép khô tinh lực? Lại còn là cả một đêm ——”

“Không có.” Lý Mạc lạnh lùng ngắt lời Lý Dật.

Đêm qua hắn mới biết được vị thϊếp nhà mình hóa ra lại có tư thế ngủ xấu như vậy. Cả tay và chân đều vắt lên người hắn, cơ thể trần trụi mềm như bông dán sát vào hắn, đầu nhỏ còn rúc vào ngực hắn ngủ say sưa. Lý Mạc bị nàng quấy nhiễu đến mức thức dậy giữa đêm, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một mảnh xuân sắc tràn đầy, hai luồng thịt non trước ngực nàng còn phập phồng theo từng nhịp thở, quả thật khiến cho dục hỏa vốn đã bình tĩnh trong cơ thể hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, mãnh liệt tựa như ác thú.

Nhưng Lý Mạc từ trước tới nay không phải là người túng dục, cũng có thói quen dậy sớm, vì vậy nên hắn đẩy nàng ra muốn tiếp tục đi ngủ. Nhưng chỉ một canh giờ sau, Lý Mạc lại một lần nữa tỉnh giấc. Bởi vì Bích Hảo lại lăn trở về lòng hắn, một chân gác lên bụng hắn, một cánh tay nõn nà ôm lấy vai hắn, ôm chặt chẽ không chịu buông ra. Lý Mạc thở dài vài cái, nhắm mắt đẩy nàng ra. Lại sau nữa, Lý Mạc đang nằm nghiêng gần mép giường cứ cảm giác có cái gì đó đang chọc vào lưng hắn, lật người lại, ngay lập tức thấy một đôi chân trắng nõn đặt đối diện.

Quỷ mới biết được sao nàng có thể đang từ nằm thẳng biến thành nằm ngang trên giường.

Tóm lại cả đêm qua hắn đều không được ngủ yên.

Giấc ngủ của Lý Mạc không tốt, tất nhiên sẽ khiến cho sắc mặt hắn cũng không tốt, Văn Dật không dám tiếp tục trêu chọc hắn mà vào thẳng vấn đề, thảo luận về vụ án tham ô của Vương Tả Lộc.

Tên Vương Tả Lộc đó vốn là quan tử phẩm trong triều, luôn khoe khoang bản thân là anh em cột chèo với Ung Thân Vương để lừa tiền khắp nơi, hứa hẹn sẽ giới thiệu cho người ta một chức quan. Ngay cả khi bị bắt, hắn ta vẫn cho rằng mình hợp tình hợp lý, xuất khẩu cuồng ngôn, nhiều lần nói to với Lý Mạc rằng: "Lão phu chính là dượng của người!"

Tất cả mọi người ở hoàng đô đều biết, hiện giờ tiểu vương phi của Ung Vương trước kia là trắc thất, sau khi Vương phi qua đời mới được phù chính, mà nàng ta là tỷ tỷ ruột của thê tử Vương Tả Lộc. Nhưng thế tử Lý Mạc, đường đường chính chính là trưởng tử được sinh ra bởi chính thất Vương phi, sao có thể là anh em họ hàng với mấy người họ Vương đó.

Trước mắt Vương Tả Lộc bị cách chức để điều tra, nhốt vào đại lao, đảng phái có liên quan tới hắn cũng đều bị bắt. Người nhà họ Vương thấy tình thế không ổn, cái gì cũng có thể thử lúc tuyệt vọng, nhanh chóng cầu cứu đến chỗ Ung tiểu vương phi. Bọn họ đều nghĩ rằng quan viên thẩm tra vụ án này là Lý Mạc, cũng chính là con trai của tiểu vương phi, coi như nể tình bọn họ là thân thích của nàng ta, ít nhất có thể nói vài câu xin giảm nhẹ án phạt.

Nhưng mà bọn họ đã đánh giá quá cao địa vị của Ung tiểu vương phi, “Tiểu vương phi” đúng là xem tên đoán nghĩa, chỉ là "tiểu", dù như thế nào cũng không thể so sánh với Đại vương phi quá cố, nàng ta cũng càng không thân thiết với thế tử Lý Mạc, gặp nhau cũng không thể nói đến hai câu, phía Vương gia càng không cần phải nói, từ trước đến nay vương gia đều không thích nữ nhân quan tâm đến chuyện triều chính, cũng không thích ngoại thích leo lên quyền quý.

Ung tiểu vương phi nghĩ như vậy, liền chặt đứt chủ ý liên lạc với muội muội, đóng cửa đại môn, giả vờ đang có bệnh.

Đến khi quá phiền mới bảo người hầu truyền lời ra ngoài, nhưng cũng chỉ có một câu:

"Thế tử gia xử lý công chuyện công bằng, ngay cả cữu cữu ruột thịt cũng có thể chém gϊếŧ."

Cho nên chuyện Vương thị sụp đổ coi như ván đã đóng thuyền, không ai có thể xoay chuyển trời đất, đợi đến khi Lý Mạc bắt hết các quan viên có liên quan, Vương Tả Lộc chắc chắn phải chết.

Lý Mạc, đó là một người vậy mặt lạnh tâm lạnh, lục thân không nhận như vậy, giống như phán quan dưới địa ngục, dân chúng hoàng đô nghe thôi cũng thấy khϊếp sợ.

Mặc dù cùng nhau lớn lên, cùng làm quan tại Đại Lý Tự nhưng Văn Dật lại đối lập hoàn toàn. Hắn lúc nào cũng có vẻ cà lơ phất phơ, công danh đọc sách không đến nơi đến chốn, cũng không thể kế thừa truyền thống dẫn binh xuất trận của gia tộc, nên bị thân cha là nhất đẳng đại tướng quân tống cổ tới nơi này làm quan.

Nhưng mà chậm đã, nếu cha hắn tiến cử kẻ vô công rồi nghề như hắn đến nơi này làm quan nhỏ, như vậy có bị coi là lạm quyền? hối lộ không?

Nhất thời, ánh mắt Văn Dật nhìn Lý Mạc có thêm vài phần lạnh run. Có chút sợ hãi, ngộ nhỡ một ngày nào đó Lý Mạc không quan tâm đến tình cảm, kéo hắn ra chém đầu......

A, phi phi! Văn Dật chỉ tập trung tưởng tượng. Lý Mạc đang cầm bút viết phát hiện hắn khác thường, ngước mắt hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không, không có gì,” Văn Dật muốn quẳng những ý nghĩ đáng sợ đó đi, nên hỏi Lý Mạc, “Ta muốn hỏi người thiết diện vô tư như ngươi, liệu có lúc nào sẽ tiến cử quan viên không?"

Lý Mạc nhàn nhạt nói: “Tiến cử và hối lộ là hai chuyện khác nhau, nếu triều đình cần người tài, thân là thần tử, đương nhiên ta sẽ có chức trách tiến cử.”

“Vậy thì ngươi sẽ tiến cử kiểu nhân tài như thế nào?”

“Mấy năm gần đây, quan viên trong triều đều cùng người nhà một giuộc, cứ nói là ai từ quan, ai mới lên chức, nhưng thật ra đều là người một nhà, há miệng ra là hoàng thân quốc thích, chỉ toàn là kẻ vô dụng.” Lý Mạc nói dừng một chút, “Kỳ thật, ta cảm thấy tiến sỹ nghèo mới thích hợp, bọn họ hiểu rõ về chính trị và cách quan đúng mực."

Văn Dật vuốt cằm, cảm thấy rất đạo lý, lại nói: “Nhưng ngươi lại không quen biết các môn khách là văn nhân, cũng giống như ta, đều là dạng người giơ đao múa kiếm.”

Lý Mạc ngẩng đầu liếc hắn liếc mắt một cái, “Ngươi không phải.”

“Ta biết võ công đấy!” Văn Dật tức khắc dậm chân, ngay lập tức hai chân muốn đứng tấn, hai tay vung quyền, “Ngươi có tin không ta ——”

“Không có việc gì ngươi có thể về được rồi.” Lý Mạc nói.

“Ta không!” Văn Dật mắng một tiếng.

Lý Mạc dừng bút, trên khuôn mặt nghiêm túc hiện lên một tia hoảng hốt.

Tựa như hắn đã từng nghe ai đó hô to câu này,: “Ta không!”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀