Chương 12: Đêm qua hắn ngủ lại cùng nàng

Chương 12 Đêm qua hắn ngủ lại cùng nàng

Sáng sớm hôm sau, Bích Hảo đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy mấy âm thanh nhỏ vụn của quần áo cọ xát vào nhau, rồi sau đó giường rung rung, nàng mơ màng mở mắt ra, liền thấy Lý Mạc đang khom người xỏ giày.

A, đúng đúng, tối hôm qua xong việc hắn cũng ở lại ngủ cùng nàng.

Bích Hảo bò dậy, một tay vuốt qua loa mái tóc dài sau lưng, xốc chăn muốn xuống giường, “Gia, để thϊếp hầu hạ ngài, để thϊếp.”

Đôi lông mày kiếm của Lý Mạc nhíu chặt lại, giọng nói chứa đầy uy nghiêm, "Trước tiên ngươi cứ mặc xong quần áo của chính mình đi."

Thì ra lúc này mới dậy, Bích Hảo còn đang trần như nhộng, hai bộ ngực sữa tuyết trắng tùy ý nhộn nhạo, ngọc thể ngang dọc, lại phóng tầm mắt nhìn dưới mặt đất, thấy rơi vãi đầy khăn lụa trắng......

Khuôn mặt Bích Hảo ngay lập tức nóng cháy, tối hôm qua trước khi hắn đi ngủ nàng đã ngủ rồi, xiêm y cũng chưa kịp mặc lại. Vậy thì, những cái đó trên người nàng...... hắn đành phải tự ra tay giúp nàng lau khô.

Nhưng mà, biểu cảm này của hắn là có ý gì, dục cầu bất mãn sao?

Sáng sớm trên mặt nam nhân tựa như khắc thêm dòng chữ “Ta không dễ chọc”, mặt lạnh mi lạnh, trung y trắng phau trên người càng lạnh nhạt tiêu điều, hơn nữa sáng nay ngủ dậy thời tiết còn hơi lành lạnh, khiến Bích Hảo cảm giác như hắn không hề giống với nam nhân anh dũng lao lực phủ trên người nàng đêm qua, nàng cũng không dám trêu chọc hắn.

Nha hoàn đã chuẩn bị xong nước nóng để tắm rửa, hắn đi tắm trước, sau khi bước ra ngoài, y quan đã chỉnh tề, lại biến thành quan quân uy phong mặt lạnh hàng ngày, khi ăn cơm sáng hắn cũng không đợi nàng mà ăn xong trước rồi chuẩn bị đi đến Lý Tự Khanh làm việc. Bích Hảo đứng ở cửa, câu hỏi “Đêm nay gia còn tới sao” kẹt trong lòng cũng chưa kịp hỏi ra lời.

Ai bảo nam nhân này khó đối phó như vậy chứ.

(Y quan: quan phục)

Trên giường một vẻ, xuống giường lại một vẻ khác.

Xem ra nếu nàng muốn được sủng ái, sợ là cần phải dùng các biện pháp mạnh mẽ hơn.

Sau khi ăn cơm sáng, Bích Hảo bắt đầu ra vườn đối phó với những bà nương hôm .

Ở ngay cạnh bờ ao cá, mấy bà nương hôm qua còn hùng hục xách Lâm di nương ném vào nhà kho, giờ đây đang bị Lý tổng quản bắt đứng xếp hàng, cởi bỏ giày vớ tất cả cùng lội xuống nước.

Trên bờ, Lâm di nương mặc một bộ y phục màu vàng nhạt tươi sáng với áo ngắn váy dài thướt tha đang thản nhiên dạo bước, vừa đi vừa phe phẩy chiếc quạt nhỏ trên tay, còn chỉ huy bọn họ “Ta không cần cá nhỏ, ta muốn cá lớn năm cân trở lên, còn phải có cả tôm to như hai ngón tay nữa. Nếu quá nhỏ, làm sao có thể nấu cho Thế tử gia ăn được?”

Mấy bà nương đang mò cua bắt cá phía dưới đều nhăn mặt, nội tâm căm giận bất bình.

Lâm di nương này mới chỉ được sủng hạnh một đêm, thế mà hôm nay đã bước đi như muốn bay lên, mặt kiêu ngạo hếch lên, còn mượn uy phong tổng quản để sai bảo bọn họ làm việc, định chơi chết mấy bộ xương cốt già cỗi này hay sao?

Có một bà nương tức giận, cầm cái vợt cá ném "bụp" một tiếng vào mép ao, đạp vào đầu ông rùa già đang trồi nửa đầu trên mặt nước.

Con rùa: “......”

Hả giận rồi bà nương tức khắc nhớ ra điều gì đó, cao giọng nói với Lâm di nương: “Di nương sao không đến chơi với hạc tiên gia nuôi trong hoa viên? Chúng nó mới đáng để !”

“Hạc?” Bích Hảo giơ quạt ngăn trở ánh nắng trên đầu, híp mắt nghĩ, trong sân Liễu Phong Hiên đúng là có nuôi một đôi tiên hạc, nhưng ai cũng biết đó là bảo bối của Lý Mạc, bảo nàng đến chơi với chúng nó, không phải tìm chết sao?

Nàng trông có vẻ hàm hậu ngây thơ, nhưng không có nghĩa là dễ dàng mắc mưu.

Bích Hảo giương giọng nói: “Ta không muốn chơi với hạc, ta muốn cá chép đỏ trong hồ sen cơ, ngươi mau vớt lên cho ta!”

Nàng quay người dẫn người tới hồ hoa sen.

Nước hồ sen xanh ngắt, phía gần bờ có một khoảng trống không bị lá sen bao trùm, một bầy cá chép lả lướt bơi dưới nước, vừa tươi sống lại vừa rực rỡ màu sắc, chỉ cần đứng ở trên bờ thôi cũng có thể nhìn thấy được.

“Vớt con cá kia, vớt con cá kia.” Bích Hảo chỉ cây quạt một con cá trong số đó.

Bà nương nghe vậy liền giơ vợt đi vớt, nhưng mà vợt quá ngắn, căn bản không chạm tới con cá đó. Bà tử đành phải xắn ống quần, lội xuống nước, chậm rãi đi đến chỗ bầy cá. Nhưng đột nhiên bà nương đó dẫm trúng một cái hố lầy, một chân sụt xuống không kéo lên được khiến mọi người trên bờ đều lo lắng đến rùng mình. Bích Hảo nói: “Mau mau! Kéo bà ta lên!”

Tiểu Lam, Tiểu Hồng cố gắng kéo bà nương, còn Bích Hảo đứng sau hai người cũng bám vào để tăng thêm sức lực. Sau khi ba người kéo được bà nương lên bờ, bà ta hãi hùng khϊếp vía mà vỗ vỗ ngực, thở dốc nói: “Nô tỳ giống như bị cái gì đó kéo xuống vậy! Thật kỳ quái, chỗ nước này vốn dĩ không sâu, sao mà càng đi càng sâu xuống nước nhỉ?"

Bích Hảo hiếu kỳ nói: “Ý của ngươi là dưới cái hồ này còn có con quái vật gì đó?”

Đêm hôm đó, nàng cũng nhảy xuống cái ao này, nhưng đám người đi theo Lý Mạc rất nhanh nhảy xuống cứu, cùng với mực nước không hề cao của nó, chắc chắn không thể khiến nàng suýt mất mạng.

Bích Hảo bước lại gần mép hồ, nhìn một cách cẩn thận rồi nói: “Người đâu, bảo Lý tổng quản gọi mấy tên sai vặt đến đây, thử lấy mấy cây gậy trúc dài thử vớt dưới nước xem có phải có con ba ba hay rắn nước lớn gì đang ẩn náu hay không.”

Trời ạ, bà nương vừa ngã xuống nước vẫn còn chưa hết sợ hãi, sau khi nghe nàng nói xong mặt lại càng trắng bệch .

Vớt thử mấy lần xem, nói cứ như là chơi vậy. Kỳ thật bà ta còn chưa dám kể đâu, trước kia từng có người chết ở hồ sen này nha.

Bà nương ngượng ngùng, “Vậy bọn nô tì còn phải vớt cá nữa không?”

“Không vớt, cá ở đây không sạch sẽ,” Bích Hảo lui về phía sau hai bước cách xa hồ sen, như nhận ra điều gì đó, vẫy tay với hai nha hoàn, “Đi, chúng ta trở về, không chơi nữa.”

Buổi trưa, tại Đại Lý Tự.

Văn Dật mới ăn xong cơm trưa đã nghe thấy người hầu bẩm báo rằng cấp trên của hắn là Lý Mạc đại nhân đang tìm hắn.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀