Chương 39

Chương 39: Giống như bắt gian

Sau một khúc nhạc đệm ngắn, Giang Dã sợ Tống Chi lại có cảm giác nên bôi thuốc xong, kéo chăn xuống, ép cô nằm trên giường.

Tống Chi chống khuỷu tay lên giường, nâng người dậy, chẹp miệng nói: “Anh…Anh thì phải làm sao?”

Giang Dã lau ngón tay dính thuốc và nước da^ʍ của cô, lông mi cụp xuống, ném giấy vào thùng rác, mặt không đổi sắc nói, “Em không cần phải lo lắng cho anh, em ngủ đi.”

Nói xong, không cho Tống Chi cơ hội liền ra khỏi phòng.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ đóng sầm lại, trong phòng đột nhiên không còn những âm thanh hỗn loạn, cũng không còn hơi thở quen thuộc kia nữa.

Nhìn chằm chằm Giang Dã biến mất không thấy đây, Tống Chi không nói gì nữa, cô biết, nếu cứ tiếp tục thì cô có khả năng ba ngày không xuống được giường.

Tống Chi ngoan ngoãn nằm xuống giường, âʍ ɦộ mát lạnh cùng lửa nóng chạm vào nhau, khiến cô vừa khó chịu vừa sảng khoái, cảm giác no căng trong tiểu huyệt vẫn chưa biến mất, cô cử động hai chân, thay đổi tư thế ngủ.

Nhưng khi nhắm mắt lại, hình ảnh ở cùng Giang Dã cứ tua đi tua lại trong đầu như một thước phim cũ.

Tấm rèm khẽ lay động, một cơn gió thổi vào làm xao xuyến mái tóc và trái tim cô.

Không biết qua bao lâu, Tống Chi mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong khoảng thời gian này, cô bị Giang Dã đánh thức một lần, ăn mấy miếng cháo rồi lại ngủ tiếp.

Khi tỉnh dậy một lần nữa thì mệt mỏi trên người gần như đã biến mất.

Tống Chi đứng dậy nhìn xung quanh, không thấy Giang Dã đâu nên xuống giường ra ngoài phòng khách tìm anh.

Vừa mới đứng dậy, cửa phòng ngủ mở ra, có người mở từ bên ngoài.

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Nhạc Nịnh.

Cô gái mặc một chiếc đầm hoa nhí, tết tóc hai bên, nhìn người trước mặt đang lấy tay che miệng, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Nhạc Nịnh kêu lên, đi vào phòng, liếc nhìn Tống Chi từ trên xuống dưới: “Ôi vãi, Chi Chi, các cậu chơi lớn vậy à?”

Bộ đồ ngủ trên người Tống Chi lỏng lẻo, cổ áo lệch xuống để lộ vết xanh tím trên bả vai, mái tóc rối bù xõa sau lưng, đôi mắt hạnh nhân hơi sưng, khóe mắt rưng rưng, dáng vẻ như vừa mới hành sự xong.

Đầu óc của Tống Chi hoàn toàn bị đóng cửa, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng tại sao Nhạc Nịnh lại xuất hiện ở đây, cũng không nghe thấy Nhạc Nịnh nói gì.

Hiện tại trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: cô và Giang Dã bị người khác bắt gian.

“Cậu…Các cậu sẽ không chiến đấu kịch liệt đến khi trời sáng chứ?” Nhạc Nịnh ngồi xuống mép giường, kéo cổ áo của cô, mở to hai mắt nhìn cô.

Tống Chi hoàn hồn, túm lấy cổ áo của mình, sau đó chùm chăn bông, vẻ mặt xấu hổ hét vào mặt Nhạc Nịnh: “Cậu có biết hiện tại trông cậu giống như đang đi bắt gian không?!”

Nhạc Nịnh vẫn duy trì động tác kéo cổ áo của cô, nở nụ cười xấu xa, “Vậy tớ bắt gian thành công hả?”

Tống Chi: “…”

Cô quấn chăn bông dịch người sang một bên, không thèm quan tâm đến Nhạc Nịnh, người đang bám sát cô như thạch cao làm bằng da chó.

“Ai u, cậu xấu hổ cái gì? Trưởng thành hết cả rồi, chút chuyện này có là gì.”

“Cảm giác thế nào? Giống trong phim không?”

“Tớ nghĩ chắc sẽ không quá tệ, dù sao Giang Dã…” Nhạc Nịnh tạm dừng ại, dùng ngón tay xoa cằm, suy nghĩ một lúc rồi mới nói, “Dù sao thì bề ngoài của cậu ấy cũng khá ổn.”

Nghe đến đây, Tống Chi thật sự không nghe nổi nữa, cô giơ tay che miệng cô ấy, “Cậu đừng nói nữa, đừng nói nữa, cậu không thấy xấu hổ à!”

Nếu không ngăn Nhạc Nịnh lại, chỉ sợ cô sẽ nghe thấy những lời bạo dạn hơn.

Nhạc Nịnh nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của Tống Chi, cười đến mức lông mi khẽ run, cô ấy tựa vào vai cô.

Hơi thở của cô ấy khiến bàn tay cô nhột nhột, Tống Chi hung hăng trừng mứt nhìn cô ấy, nói: “Nếu cậu vẫn tiếp tục nói những lời này, tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!”

Nhạc Nịnh vẫn cười, cô ấy gật đầu, làm động tác khóa chặt miệng, lúc này Tống Chi mới buông cô ấy ra.

“Sao cậu lại tới đây?” Tống Chi mặc quần áo hỏi Nhạc Nịnh.

“Tớ đến làm bài tập, hôm qua anh trai tớ đã nói với Giang Dã hôm nay sẽ tới đây.”

“Hai người bọn họ đâu?”

Nhạc Nịnh đứng dậy, ném cặp sách lên bàn, “Đi siêu thị, không biết họ mua gì nữa.”

Tống Chi ừ một tiếng, ném bộ đồ ngủ trên người sang một bên, vừa mới cầm áσ ɭóŧ định mặc vào lại nhìn thấy ánh mắt háo hức của Nhạc Nịnh.

Nhạc Nịnh ngồi xổm bên cạnh cô, ngửa mặt nhìn cô, trong mắt tràn ngập tò mò: “Chi Chi, cậu nói cho tớ biết đi.”

Tống Chi che ngực, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Nhạc Nịnh, vẻ mặt ngượng ngùng, “Không.”

Nhạc Nịnh nhíu mày, giả vờ đáng thương lắc chân cô, giống như làm nũng, “Chi Chi, Chi Chi yêu dấu của tớ, cậu nói cho tớ đi mà.”

Cô không trả lời, vì vậy Nhạc Nịnh tiếp tục lắc chân cô, cuối cùng cô thật sự hết cách, tùy tiện nói mấy từ.

“Rất lớn.”

Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ mở ra, một bóng người cao lớn đi vào.

Khi Tống Chi nói, cô ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền nhìn thấy Giang Dã lúc này đáng lẽ đang ở siêu thị trong miệng Nhạc Nịnh.