Chương 38

Chương 38: Chỉ một ngón tay cũng chơi đến cao trào

Cuộc trò chuyện ngắn ngủn khiến cả hai đều đỏ mặt.

Tống Chi nhìn Giang Dã, môi khẽ cử động, nhưng nửa ngày vẫn không nói được một câu.

“Shhh…” Tống Chi rời khỏi l*иg ngực của Giang dã, vô tình chạm vào thân dưới, đau đến mức thở dốc.

Lông mày của Giang Dã giật giật, “Chi Chi, làm sao vậy?”

Ngón tay của Tống Chi nắm chặt áo Giang Dã, cô cau mày, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Chỗ đó hơi đau.”

Đôi mắt của Giang Dã tối sầm, cánh tay anh xuyên qua Tống Chi đang hơi cúi xuống, bế cô đặt lên giường.

Nhẹ nhàng vén góc chăn lên, đôi chân thon dài, trắng nõn của Tống Chi đập vào mắt, dấu xanh tím trải dài khiến người ta choáng váng.

Anh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng kéo hai chân cô ra, để lộ âʍ ɦộ đỏ mọng, sưng tấy và ẩm ướt của cô.

Tiểu huyệt sưng không nhẹ, hai mảnh môi âʍ ɦộ cũng sưng tấy, bởi vì động tác của anh nên miệng huyệt không ngừng trào nước, thấm ướt khe hở.

Giang Dã càng nhìn càng nhíu mày, anh giơ tay ra kiểm tra tình hình.

Đầu ngón tay anh vừa mới chạm vào miệng huyệt, hai chân của Tống Chi đã run rẩy dữ dội, sau đó tiểu huyệt cũng run theo.

Tống Chi dang rộng hai chân để Giang Dã xem chỗ đó, ngón tay anh vừa chạm vào da thịt non mịn, cơn đau lập tức truyền dọc theo sống lưng lên não.

Ngay tay đột nhiên siết chặt ga giường, cô khẽ kêu lên, “A Dã…Đau…”

Giang Dã mím môi, sau đó thở chậm, rút tay về. Anh đứng dậy, nhặt hộp thuốc trên đầu giường rồi quay lại chỗ ngồi ban đầu.

“Sau khi em ngủ anh có bôi thuốc, có lẽ do làm mạnh quá nên bôi một lần không có tác dụng.”

Chất gel trong suốt chảy ra, đầu ngón tay bỗng chốc trở nên sáng bóng.

Giang Dã thọc vào miệng huyệt, an ủi cô, “Chi Chi, em chịu đau một lúc được không? Bây giờ anh bôi thuốc cho em.”

Tống Chi còn chưa kịp nói gì liền cảm thấy thân dưới của mình lạnh lẽo, cơn đau rát cũng giảm xuống.

“Ưm…” Tống Chi hừ nhẹ một tiếng.

Một ngón tay cắm vào miệng huyệt, quấy loạn thịt non mềm mại bên trong, mỗi một tấc bị nó chạm vào đều biến đổi, nóng lạnh chạm nhau khiến tiểu huyệt run rẩy.

“Ha a…” Trong miệng Tống Chi bật ra một tiếng rêи ɾỉ, ngón chân lập tức cuộn tròn.

Ngón tay ra ra vào vào trong tiểu huyệt, bắt chước động tác khi làʍ t̠ìиɦ, đảo quanh bốn phía, bôi đều thuốc mở lên từng nếp gấp.

Chẳng mấy chốc thuốc mỡ hòa tan, một phần bị dâʍ ŧᏂủy̠ đẩy ra ngoài miệng huyệt, bọt trắng trượt xuống lỗ, chẳng mấy chốc ga giường đã ướt đẫm.

Đường đi chặt hẹp mυ"ŧ ngón tay anh, thịt non mềm mại bám vào đốt ngón tay, khao khát ngón tay cắm vào sâu hơn, cắm vào chỗ ngứa ở sâu bên trong.

Đầu ngón tay có vết chai mỏng xoa nhẹ nơi nhô lên, không ngừng ấn lên trên, khiến lỗ huyệt khẽ run theo nhịp điệu.

Giang Dã nhìn âʍ ɦộ không ngừng run rẩy trước mặt, hơi thở trở nên nặng nề hơn, đôi mắt đen láy không chỉ sắc bén mà còn phủ một chút sắc xuân, quần ngủ cũng phồng lên một tầng.

Anh rút ngón giữa ra rồi từ từ đưa vào, liên tục đổi hướng để bôi thuốc mỡ.

Tiểu huyệt xoắn chặt ngón tay anh, khiến cử động của anh trở nên khó khăn, ngón tay ngâm dâʍ ŧᏂủy̠ cũng nhức nhức.

Tiểu huyệt càng lúc càng co rút, anh biết Tống Chi động tình, nhưng hôm nay thực sự không thích hợp.

Anh hôn nên thịt non mềm mại của Tống Chi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Em yêu, lần sau được không?”

Tống Chi không nói nên lời, thân dưới dính nhớp, một sợi chỉ bạc được kéo ra từ miệng huyệt, truyền đến một tia mát lạnh.

“Hừ ưm…” Đầu gối chạm vào nhau, cố gắng giảm bớp kí©h thí©ɧ bên trong, “Em…Sắp không nhịn được nữa…”

Có lẽ do sáng nay bị kí©h thí©ɧ, âʍ ɦộ trở nên mẫn cảm lạ thường, do đó không chịu được một ngón tay của Giang Dã.

Pháo hoa thoáng chốc nổ tung trong đầu, nhắm mắt lại có thể nhìn thấy một vài ngôi sao, hai chân cô kẹp chặt vào nhau, kẹp ngón tay kia leo lêи đỉиɦ núi.