Chương 13: Ứng dụng trung tâm chống lừa đảo quốc gia

“Hả?” Nhạc Nịnh chống tay lên hông, không tin được nói: “Hai người vẫn chưa hẹn hò?”

Tống Chi vẫn gật đầu.

Nhạc Nịnh nhìn cô gái thẹn thùng trước mặt, cô ấy không biết mình nên khóc hay nên cười, cô ấy vốn tưởng hai người đã sớm ở bên nhau, nhưng hiện tại xem ra Tống Chi ngốc nghếch này vẫn chưa thông suốt.

Nhạc Nịnh nắm tay Tống Chi, hỏi: “Tống Chi, cậu có biết Giang Dã thích cậu không?”

Tống Chi có vẻ bối rối” “Cái gì?” Sau đó phản ứng lại, “Chắc anh ấy không thích tớ đâu?”

Nhạc Nịnh thật sự muốn đánh Tống Chi một cái, viết truyện thì hăng hái như vậy, sao đến lượt bản thân lại trở nên như vậy?

“Anh ấy không thích cậu mà có thể ở bên cậu suốt một ngày, có thể hỏi han ân cần, tất cả đều đặt cậu lên đầu…” Nhạc Nịnh dừng lại một lúc, “Có thể ôm cậu được sao?”

Tống Chi vẫn còn bối rối, Nhạc Nịnh dứt khoát thay đổi cách hỏi khác: “Vậy cậu…Cậu có cảm thấy cậu thích Giang Dã không?”

Nghe câu hỏi của Nhạc Nịnh, tất cả những hình ảnh liên quan đến Giang Dã lướt qua trong đầu Tống Chi.

Dường như mọi ký ức từ thuở nhỏ đều có mặt Giang Dã, được Giang Dã ôm, được Giang Dã dịu dàng dỗ uống thuốc, làm vài tập, lao vào vòng tay Giang Dã khi sợ bóng tối…

Hình ảnh liên tục thay đổi.

Cô ỷ lại vào Giang Dã, muốn Giang Dã ở bên cạnh mình, chỉ dỗ dành một mình mình.

Tống Chi cảm thấy cuộc sống của mình sẽ không trọn vẹn nếu thiếu vắng Giang Dã.

Nhưng cái này có tính là thích không? Đây là những điều xảy ra rất thường xuyên trong cuộc sống của cô, cô cũng tập thành thói quen.

Nhưng cô muốn hôn Giang Dã là sự thật.

Tống Chi do dự, trong lòng cân nhắc xem phần tình cảm này rốt cuộc là ỷ lại hay thích.

Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Nhạc Nịnh, Tống Chi đang định trả lời thì bị cắt ngang.

“Bạn học Tống.”

Hai người đồng thời quay đầu lại.

Người nói đeo một cặp kính nửa gọng, mặc đồng phục trường Bắc Hoài, là một người có vẻ ngoài hiền lành, lịch sự.

Nhưng cả hai người đều không quen biết.

Tống Chi lịch sự hỏi: “Chào cậu, xin hỏi cậu có chuyện gì sao?”

Chàng trai đỡ gọng kính, cười đầy ngượng ngùng, chỉ chào một cái đã đỏ mặt, “Tớ…Tớ có thể nói mấy câu với cậu không?”

Tống Chi nhìn Nhạc Nịnh, Nhạc Nịnh hả hê khi người khác gặp họa, cô ấy đẩy Tống Chi, mở miệng, lặng lẽ nói: “Tỏ tình~”

Âm cuối kéo rất dài.

Tống Chi nhún vai, nói với chàng trai: “À, được.” Dù đã lớn nhưng cô vẫn không học được cách nói không khi không ở cạnh Giang Dã.

Chàng trai đi theo Tống Chi, để lại một mình Nhạc Nịnh ngồi tại chỗ.

Nhạc Nịnh đứng đó nhìn hai người cười vui vẻ cách đó không xa với vẻ mặt hưng phấn, nhưng cô ấy chưa kịp quan sát đã bị Cận Duật Minh tóm được.

“Em đứng ở đây làm gì? Tống Chi đâu?” Cận Duật Minh xách cổ áo cô ấy, hỏi.

Nhạc Nịnh nắm lấy tay của Cận Duật Minh, phản kháng, “Anh buông em ra.”

Cận Duật Minh sợ mình làm Nhạc Nịnh bị thương, anh ấy kéo cô ấy sang một bên rồi buông ra, bất cần nhìn cô ấy.

Sau khi Cận Duật Minh buông tay, Nhạc Nịnh hất cằm về phía cách đó không xa: “Ở kia, có người tỏ tình.”

Giang Dã đứng ở một bên, sắc mặt lạnh lùng, nheo mắt nhìn chằm chằm hai người đứng cách đó không xa, đáy mắt dần dâng lên một loại cảm xúc như khói độc, hai tay buông thõng hai bên siết chặt rồi lại buông ra, hơi thở cũng dần thay đổi.

Giang Dã cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng anh vẫn bị đánh bại.

Anh sải bước đi về phía trước.

Tống Chi im lặng lắng nghe chàng trai trước mặt nói, hơi lắp bắp, đến bây giờ, giọng nói nam tính vẫn chưa nói được ba câu hoàn chỉnh.

Đúng lúc định lên tiếng ngăn lại thì phía sau có một giọng nói vang lên: “Ứng dụng trung tâm chống lừa đảo quốc gia là một phần mềm bảo vệ, chống lừa đảo trên thiết bị di động do bộ công an phát hành…”

Tống Chi cúi đầu thì nhìn thấy Giang Dã đang ngồi xổm ở góc tường, điện thoại trong tay chỉnh đến âm lượng lớn nhất, vẻ mặt lười biếng, ngẩng đầu nhìn mình.

Tống Chi đâu dám đuổi người này, cô giật lấy điện thoại di động trong tay Giang Dã, kéo anh đứng dậy, giận dỗi nói: “Giang Dã! Anh nổi điên cái gì vậy!”

Giang Dã đứng lên, cúi đầu nhìn Tống Chi: “Anh sợ em bị người khác lừa.”

“Ngoại trừ anh ra thì ai có thể lừa em chứ!”

Khóe miệng của Giang Dã nhếch lên, tốt lắm, đã đạt được mục đích, đây chính là những gì anh muốn.

Giang Dã ngước mắt nhìn chàng trai đứng phía sau Tống Chi, nắm chặt tay Tống Chi, ánh mắt sáng như cún con đáng thương: “Lúc anh không ở đây, người nào đó lừa em thì sao?”

Chàng trai lúng túng đứng đó, nhìn hai người thân thiết trước mặt, cảm thấy không biết phải làm sao.

Tống Chi xoay người xin lỗi chàng trai, chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Xin lỗi cậu nhé, từ nhỏ đầu óc của anh ấy đã không tốt, hôm nay chắc anh ấy quên không uống thuốc.”

Nói xong, không đợi chàng trai lên tiếng cô đã kéo Giang Dã đi, vừa đi vừa nói: “Hôm nay anh làm sao vậy? Uống nhầm thuốc đấy à?”

Giang Dã để mặc Tống Chi kéo mình đi về phía trước, anh không cãi cọ, chỉ bình tĩnh nói: “Anh không thích em ở cùng người khác.”

Tống Chi thản nhiên nói: “Vậy anh thích em ở cùng ai?”

Bước chân dừng lại, cô xoay người nhìn khuôn mặt đẹp trai như mỹ nhân của Giang Dã, cô đột nhiên muốn hỏi một câu, mà câu nói kia cũng thản nhiên phát ra.

Cô nói: “Thích em ở cùng anh sao?”