Chương 12: Có tình cảm với trúc mã là cảm giác như thế nào?

Bên hông đột nhiên bị một sức nặng đè lên, dươиɠ ѵậŧ sưng tấy sắp nổ tung bị một hang động chặt hẹp, ẩm ướt nuốt chửng, ngay sau đó là những tiếng rêи ɾỉ không thể kiềm chế.

“Ha a…To quá, cứng quá…Hừ ưm…” Người phía trên nâng mông lên rồi lại hạ xống hết lần này đến lần khác, không ngừng nuốt chửng côn ŧᏂịŧ màu đỏ tươi, tựa như tìm được thú vui.

“A Dã…Hừ ưm…” Tống Chi cầm tay anh đặt lên ngực mình, bộ ngực trắng nõn, mềm mại đung đưa trong lòng bàn tay anh, đầṳ ѵú cọ vào vết chai mỏng: “A Dã…Thoải mái quá…Anh xoa nhiều hơn được không?”

Giang Dã nhìn cơ thể trắng nõn đang phập phồng lên xuống trên người mình của Tống Chi, bộ ngực còn lại nhảy nhót như con thỏ trắng, mồ hôi chảy xuống khe ngực, xuống eo, bụng cho đến khi biến mất ở vùng lôиɠ ʍυ bên dưới, dươиɠ ѵậŧ bên trong tiểu huyệt ngày càng cứng hơn.

Côn ŧᏂịŧ được cô bao bọc cực kỳ thoải mái, những tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng giống như chất xúc tác, cuối cùng Giang Dã cũng không khống chế được nữa, anh ưỡn hông, bắt đầu đâm mạnh vào huyệt nhỏ.

“Em yêu…Thoải mái quá…” Giang Dã ngửa cổ, yết hầu trượt xuống, mồ hơi uốn lượn nhỏ giọt, “Bên trong thật thoải mái…”

“Ư…Bị anh đυ. sướиɠ quá…” Tống Chi hơi nhấc mông lên, phối hợp với động tác của Giang Dã, cúi người, thè lưỡi liếʍ yết hầu của anh, nhẹ nhàng nói: “A Dã, anh đối tốt với em cả đời, em cho anh đυ. em cả đời…Ha a…”

Dươиɠ ѵậŧ càng ngày càng to, mã mắt bị dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên chậm rãi mở ra, bụng dưới hơi run rẩy. Nghe thấy vậy, cuối cùng Giang Dã cũng không chịu nổi nữa, anh đâm mạnh vào nộn huyệt, lẩm bẩm; “Giang Dã sẽ đối tốt với em cả đời.”

Cảnh trong mơ quá chân thực, Giang Dã toát mồ hôi nằm trên giường thở hồng hộc, quần dính chặt vào dươиɠ ѵậŧ vẫn chưa hoàn toàn mềm nhũn.

Giang Dã không để ý lắm, anh xoay người, tay siết chặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng dần biến mất trong một đám mây khác, ngôi sao cũng không sáng.

Đêm khuya, Giang Dã liếc nhìn ánh đèn ở đầu giường, nghĩ thầm.

Tống Chi, khi nào thì em mới thích anh?

**

Sáng thứ hai Nhạc Nịnh đi học muộn, Tống Chi đứng ngoài lớp học cùng cô ấy suốt cả buổi sáng, trong khoảng thời gian này, hai học sinh giỏi hàng đầu gửi đến rất nhiều ấm áp, khiến cả hai vô cùng cảm kích.

Để bày tỏ lòng biết ơn, cả hai quyết định mời hai người ăn một bữa cơm, chưa tan học đã lẻn đi.

“Ngày hôm qua cậu và Giang Dã đi đâu vậy?” Nhạc Nịnh thuận miệng hỏi.

Tống Chi kéo cô ấy vào lề đường, nói: “Chúng tớ không đi đâu cả, chỉ đi xem đom đóm thôi.”

Nhạc Nịnh gật đầu, đột nhiên nhớ ra một định lý sáng nay mình chưa hiểu nên lấy điện thoại từ trong túi Tống Nịch ra, bắt đầu tra Baidu.

Vừa mở Baidu, nhìn thấy lịch sử tìm kiếm, Nhạc Nịnh đột nhiên dừng lại, nhìn Tống Chi đang đứng bên cạnh.

Nhạc Nịnh giơ điện thoại đến trước mặt Tống Chi, mặc lộ vẻ kinh ngạc và khó hiểu: “Chi Chi…Cậu vẫn chưa hôn Giang Dã sao?”

Tống Chi thấy Nhạc Nịnh cầm điện thoại của mình, cô vội vàng giật lấy chiếc điện thoại cất vào túi, má cô đỏ đến mức có thể chảy máu, cô bảo Nhạc Nịnh đừng nói gì cả.

“Cậu đừng nói, đừng nói, đang ở trên đường đấy!” Tống Chi vội vàng che miệng Nhạc Nịnh, kéo cô ấy sang một bên.

Tối hôm qua sau khi về nhà, Tống Chi không tài nào ngủ nổi nên cô mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm lung tung, cái gì mà ‘muốn hôn trúc mã thì phải làm sao?’, ‘Muốn hôn trúc mã có biếи ŧɦái không?’, ‘Nảy sinh tình cảm mới trúc mã là cảm giác gì?’

Cuối cùng là một mớ đáp án hỗn độn khiến Tống Chi phiền lòng.

Nhìn dáng vẻ của Tống Chi, Nhạc Nịnh vẫn không tin được: “Cậu thật sự chưa từng hôn?”

Tống Chi xấu hổ gật đầu.

Nhạc Nịnh tặc lưỡi, “Tớ cứ tưởng hai người đã hôn nhau mười tám lần rồi chứ.”

Tống Chi khó tin nhìn Nhạc Nịnh: “Không hẹn hò có thể hôn nhau sao? Mặc dù tớ viết truyện H nhưng điều đó không có nghĩa tớ không đứng đắn, cậu hiểu chưa?!”