Chương 42: Chơi đùa

Editor: tiểu mao

Hôm nay là tối thứ sáu, nhiều người gọi bạn dẫn bè tới chơi đùa buông thả cả buổi tối.

Văn Dụ mang Tôn Nhã Nhàn tham gia tiệc tụ hội bạn bè của

anh. Tiệc tụ hội này lấy đàn ông là trọng tâm, đương nhiên cũng

không

thể thiếu mấy



em xinh đẹp tới tô điểm thêm.

Tôn Nhã Nhàn cố ý trang điểm qua, tự cảm thấy bản thân rất ổn,

không

ngờ

đi

vào phòng bao mới thấy

không

bằng.

Vòng tay mấy trăm tệ sao có thể so với kim cương sáng chói, nhãn hiệu Hàn Quốc sao có thể so với Chanel sang chảnh.

trên

người mặc đồ sành điệu, trong phòng bao sáng loáng lại giống như in

một

chữ “RẺ” to đùng.

Tôn Nhã Nhàn mất

đi

sự

tự tin của



gái

xinh đẹp, có chút luống cuống, cứ lo lắng bản thân

sẽ

làm mất thể diện Văn Dụ.

Dù sao



ta cũng lấy thân phận bạn

gái

của Văn Dụ để xuất

hiện.

Cũng may mấy người đàn ông ở đây hình như cũng chả buồn để ý cách ăn mặc của



ta. Có người đưa cho



ta

một

cốc đồ uống,



ta vội

nói

cảm ơn.

Chỉ là cổ tay người kia cứ dao động qua lại trước mắt, lộ ra đồng hồ sáng loáng, cách



ta rất gần, Tôn Nhã Nhàn nhìn rất

rõ.



ta hay xem mấy tạp chí thời thượng, đối với mấy vật phẩm xinh đẹp lấp lánh xa xỉ kia rất mong muốn, cũng hiểu khá

rõ. Trong lòng



ta yên lặng đánh giá giá trị của cái đồng hồ kia, sau đó líu lưỡi.

“Học Hoa đại à?” Nam nhân kia hỏi, “Bạn học của tiểu Dụ à?”

Tôn Nhã Nhàn còn tưởng Văn Dụ

sẽ

tụ họp với mấy người bạn ngang tuổi,



ta

không

ngờ mấy người này tuổi đều lớn như thế, người này nhìn cũng khoảng hai sáu hai bảy. Trách

không

được Văn Dụ ở trong trường lại rất thành thục, hóa ra là vòng bạn bè của

anh

khác biệt.

“Dạ,”



ta trả lời, “Vừa vào năm nhất ạ.”

Nam nhân kia có vẻ rất có hứng thú với

cô, thuận thế cùng nhau hàn huyên.

Tôn Nhã Nhàn vừa ứng phó với

hắn

vừa đưa mắt

đi

tìm Văn Dụ. Lại thấy Văn Dụ

đi

một

chuyến tới phòng vệ sinh, quay lại ngồi ở ghế salon xa xa kia,

đang

nói

chuyện gϊếŧ

thì

giờ với mấy người bạn.

Nam nhân

đang

cùng Tôn Nhã Nhàn

nói

chuyện

trên

trời dưới đất kia rất thành thục, tầm mắt, kiến thức đều

không

phải dạng bình thường, cùng

nói

chuyện phiếm với tiểu nữ sinh năm nhất, có thể đem chủ đề khống chế, nắm giữ tiết tấu, đều có chút lòng thành. Rất nhanh Tôn Nhã Nhàn

đã

bị

hắn

kéo theo,

thật

sự

tiến vào câu chuyện, dần dần thả lỏng,

không

còn cảm giác khẩn trương như lúc đầu.

Ánh mắt đảo qua Văn Dụ và mấy người bạn của

anh

trong phòng bao, mặc dù những người ở đây

đang

mười phần buông lỏng nhưng phong phạm tinh

anh

trên

người họ vẫn tồn tại mãnh liệt như cũ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Cho dù là

một

vòng toàn con nhà giàu

thì

vẫn có

một

tiểu đoàn thể riêng.

Hoàn khố cùng hoàn khố* ngợp trong vàng son pha trộn với nhau, tinh

anh

cùng tinh

anh

canh gác hỗ trợ hoặc cạnh tranh với nhau, đương nhiên tốt nhất vẫn là đôi bên cùng có lợi.

*Hoàn khố: có thể hiểu ở trong này là ăn chơi trác táng

Văn Dụ và bạn bè của

anh

đương nhiên là kiểu sau.

Văn Dụ châm điếu thuốc, ngồi ở

một

bên ghế salon, cách

một

khúc nhìn Tôn Nhã Nhàn bị

một

người bạn của

anh

lôi kéo

nói

chuyện phiếm. Biểu cảm



ta tương đối phong phú, thường xuyên có chút kinh ngạc, hơi vui vẻ, hơi tò mò hoặc chút thẹn thùng cùng vài phần thận trọng.

Đây hoàn toàn là kiểu người trời sinh

đã

là cao thủ xã giao, chỉ là còn hơi ngây ngô. Trong gian phòng này, bất kì ai cũng có thể liếc





ta từ đầu đến chân.

một

người bạn ngồi lại đây, cười hỏi: “Đây chính là người cậu

nói

xinh đẹp như Tiên nữ đây à?”

Văn Dụ bật cười: “anh

nhìn nàng giống chứ?”

Tôn Nhã Nhàn mặc dù xinh đẹp, nhưng bên cạnh Văn Dụ trước giờ

không

thiếu người đẹp.



bé này mặc dù còn mang vài phần ngây ngô, nhưng ánh mắt



ta hay dừng lại ở mấy túi xách của



gái

khác, đồ trang sức với đồng hồ tay thượng lưu của nam, người này trĩu nặng du͙© vọиɠ với vật chất, có thể ép



ta quỳ gối phục tùng, tiên cũng tiên

không

nổi.

Mấy tên đàn ông nhìn

một

cái liền biết.

Hóa ra

không

phải người Văn Dụ từng

nói

tới. Tên bạn kia nhả khói hướng về bên kia liếc qua, cười mắng: “Tiền Hạo Nhiên kia

đang

coi trọng



em kia à?’

Tiền Hạo Nhiên là người

đang

nói

chuyện

trên

trời dưới đất với Tôn Nhã Nhàn,

đã

đổi chỗ với người khác, giờ

đang

ngồi cạnh



ta, gắt gao dựa gần vào



nàng.





gái

xinh đẹp tiến vào vòng, chuyển qua mấy tay trong vòng cũng là việc bình thường. Chỉ là mấy nam nhân ở đây

đã

ngầm thừa nhận

một

quy tắc, nếu có người cố ý mang người nhập vòng, vậy

thì



gái

này thuộc chủ quyền của người kia.

“không

có việc gì?” Văn Dụ

nói, “Lúc nãy

hắn

có hỏi qua tôi, tôi kêu

hắn

tùy ý.”

Đó chính là Văn Dụ

không

để bụng.

Người bạn kia lại xem xét vài lần,

không

hiểu hỏi: “Giống như là vẫn còn?”

Văn Dụ nhìn sang, khẳng định

nói: “Hẳn là xử nữ.”

Còn tưởng Văn Dụ

đã

chơi qua, kết quả vẫn còn tem. Tên bạn kia lại càng

không

hiểu nổi, nếu

đã

không

có hứng thú với người ta vậy còn mang nàng tới đây làm gì.

Văn Dụ

nhẹ

nhàng nhả khói, ánh mắt lạnh lẽo.

[Mặc dù là sinh viên nghèo khó nhưng

đã

dính vào con nhà giàu,



ta sao còn muốn xin học bổng nữa chứ?]

[cô

ta

đi

làm thêm ở quán bar,

không

phải là muốn quen biết với mấy kẻ có tiền à?]

[Cậu đừng nhìn cậu ta ăn mặc cũ nát như vậy, sao cậu ta có thể

không

có tiền chứ?



ta

đang

giả nghèo, giả khổ! Biểu diễn nhân cách!”]

“Cho



ta chút kiến thức.”

anh

nhàn nhạt, lạnh lùng

nói.

Trong vòng tròn ngập đầy vàng son này,

một



gái

có gia cảnh bình thường,

sẽ

bị biến thành bộ dạng gì?

Văn Dụ nhếch miệng cười, trong nụ cười này tràn ngập ác ý.

Tên bạn kia đem hồn

anh

gọi lại, hỏi: “Vậy cái người cậu bảo giống Tiên nữ kia đâu?”

Văn Dụ dừng lại: “Cái kia…”

“Hả?” Tên bạn kia kinh ngạc hỏi, “không

phải là giờ vẫn chưa vào tay chứ?”

Văn Dụ bỗng cảm giác

trên

mặt tối tăm, nhưng muốn

nói

“đã

vào tay” lại

không

phù hợp với

sự

thật

lắm.

anh

có chút căm tức: “Lắm chuyện!”

“Đệch!” Tên kia giận dữ, giơ tay quạt đầu

anh

một

phát, “Cánh cứng cáp rồi?

không

phục

anh

đây quản?

không

phải năm đó

anh

đây là người dẫn cậu

đi

khai trai à?”

Mấy tên này cơ bản đều là thế giao, đa phần đều quen biết nhau từ

nhỏ, lớn lên cùng nhau. Bắt đầu náo lên liền cười đùa

không

kiêng kị gì.

Văn Dụ trúng phải tập kích, hai người liền cười đùa

một

trận, người kia hỏi: “Thế vị tiên nữ thanh cao kia đâu?”

“Phiền phức nhất là kiểu người

đã

nghèo còn kiêu ngạo.”

hắn

ta nhả khói trắng, khói bay lượn lờ, “anh

nói

này, kiểu như thế cậu có thể ném cho



ta tiền, nếu



ta

không

động lòng có nghĩa là cậu ném chưa đủ, đừng ngừng, tiếp tục ném, ném cho tới khi



ta run chân

thì

thôi. Để



ta ăn uống vui chơi thỏa thích, đợi đến lúc



ta quen sung sướиɠ, cậu lúc đó chắc cũng chơi chán rồi, lúc này vứt bỏ



ta, như vậy là thú vị nhất.”

Còn về phần



gái

kia sau khi hưởng thụ

sự

tiêu phí xa hoa với mức tiền chính bản thân cũng

không

gánh vác nổi, có thể đảm bảo tâm tính

không

thay đổi? Hay có thể khổ sở tới mức

không

chịu nổi? Bình thản trở lại cuộc sống như trước kia, hay là từ đây bước

trên

con đường dựa dẫm vào đàn ông có tiền?

… Mắc mớ gì tới bọn họ?

Vốn đây là cách mấy người trong vòng này đối phó với mấy người thích tỏ vẻ, nhưng khi tên bạn kia chậm rãi

nói

về đối tượng lại là Kỷ An Ninh, Văn Dụ nhìn khóe miệng

hắn

hiện

lên trào phúng, trong lòng

không

hiểu sao dâng lên cảm giác

không

thoải mái.

Từ lúc bắt đầu Kỷ An Ninh

đã

bắt

anh

không

được sử dụng tiền bạc để theo đuổi

cô, ngoại trừ việc sợ mấy bạn học

nói

này

nói

nọ, Văn Dụ

đã

sớm cảm giác được Kỷ An Ninh

đang

sợ phát sinh tình huống này.

Du͙© vọиɠ là thứ trời sinh, chẳng ai là thánh nhân cả.

Rất



ràng, Kỷ An Ninh vẫn luôn

một

mực cực lực khắc chế du͙© vọиɠ của bản thân.

Nhưng Văn Dụ lại

không

biết, ở kiếp trước, Kỷ An Ninh sợ bản thân

sẽ

bị ham muốn hưởng thụ vật chất phá hủy, nhưng trời ạ,

anh

thật

sự

sử dụng phương pháp mấy người này hay dùng để theo đuổi con

gái, đó là ném tiền.



đối với

anh

phản cảm mãnh liệt, cố gắng kháng cự, phần lớn là do

anh

là nguồn gốc của

sự

dụ hoặc đó. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)



thật

ra rất tỉnh táo, biết đại thiếu gia nhà giàu này mặc dù biểu

hiện

đối với



là nhất định phải có được em, nhưng xác xuất rất lớn là

sẽ

không

ở bên



đến thiên trường địa cửu.



sợ bản thân

một

khi trải qua cuộc sống thoải mái, hưởng qua ăn ngon mặc đẹp

sẽ

không

thể tiếp tục thẳng lưng gánh vác sinh hoạt khó khăn.



sợ chính mình

một

ngày

sẽ

trở thành kiểu con

gái

trong lời đồn kia.

Văn Dụ ngồi trong căn phòng hơi khói lượn lờ, bên trong là cảnh tượng hoạt sắc sinh hương, mở hồ hiểu được suy nghĩ của Kỷ An Ninh.

anh

cảm thấy trong lòng hơi chua xót, lại có chút đau lòng.

Đêm nay tụ họp làm

anh

cảm thấy nhàm chán. Các tiết mục

yêu

thích lúc trước đều bởi vì

không

có Kỷ An Ninh xuất

hiện

mà bắt đầu trở nên vô vị.

anh

dụi thuốc hỏi: “anh

quen thân với Dương Bác à?”

Người bạn này của

anh

tên là Lý Hách, là người Dương Bác

đã

từng đề cập “quen thân” trong nhóm bạn bè, chơi bóng ngày mai là do người này gọi.

“Cũng được.” Lý Hách

nói, “hắn

ta là

sự

đệ đại học của

anh. Mấy năm này nhà

hắn

phát triển

không

tệ đâu.”

“Ấn tượng của

hắn

đối với cậu

không

tồi. Hôm đó gặp phải

hắn,

hắn

một

mực tán thưởng cậu.

anh

liền bảo cuối tuần mọi người hơi bóng với nhau thôi.” Lý Hách

nói

xong, lại nghĩ tới, hướng về phía Tôn Nhã Nhàn bĩu môi, “Cậu

nói

mang theo bạn

gái, là mang



ta?”

“không

phải, người khác.” Văn Dụ phủ nhận.

Lý Hách thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

Văn Dụ lại mỉm cười

không

đáp, Lý Hách khẽ giật mình: “Ái chà! Tiên nữ!”

“Của tôi.” Văn Dụ quẳng ra câu này.

Ai mẹ nó cũng đừng hòng đυ.ng!

Lý Hách phì cười: “Con gà con kia của cậu à, đề phòng người ta ăn mất à!”

Cười xong lại quay xong nhìn Tôn Nhã Nhàn.

Để ý hay

không

để ý chỉ cần liếc phát là thấy ngay.

một

người mang đến liền quẳng vào trong đám người,

một

người chưa lộ diện

đã

vội tuyên bố chủ quyền.

Tôn Nhã Nhàn vẫn

đang

tán gẫu với Tiền Hạo Nhiên.

Mặc dù Tiền Hạo Nhiên mười phần vui tính hay

nói, nhưng trong lòng



ta còn băn khoăn Văn Dụ. Chỉ là Văn Dụ vẫn luôn ngồi cách xa



ta

nói

chuyện với người khác,



ta cũng

không

tiện thất lễ rời

đi, cũng

không

dám tùy tiện

đi

quấy rầy

anh, đành phải tiếp tục ngồi chỗ này.

Cũng may Tiền Hạo Nhiên cũng

không

tẻ nhạt,

nói

chuyện trời đất cũng coi như thú vị.

Đến lúc

nói

tới chuyện thời

đi

học, Tôn Nhã Nhàn hơi kinh ngạc: “Cambridge?

anh

tốt nghiệp Cambridge?”

Tiền Hạo Nhiên mỉm cười.

Đàn ông

không

chỉ có nhan sắc, dáng người cùng gia thế. Bằng cấp vẻ vang cùng với nghề nghiệp vẻ vang cũng góp phần tô điểm rất nhiều.

“anh

là Cambridge, Lý Hách là Princeton, Trương Học Bân là Học viện Boston…”

hắn

liệt kê từng người ở đây,

nói, “Chỉ có tiểu Dụ đáng thương, ở trong nước học đại học.”

Tôn Nhã Nhàn cũng từng nghe qua mấy nhà có tiền phần lớn

sẽ

đưa con mình ra nước ngoài du học, con cái tầng lớp tinh

anh

từ

nhỏ

đã

được hưởng thụ nền giáo dục ưu tú, khi lớn lên cũng thường

đi

tới những trường học danh giá kia. Nhưng đây là lần đầu tiên



ta tiếp xúc với mấy người như thế.



ta

không

khỏi hưng phấn, thêm chút khẩn trương.

không

nhịn được tò mò hỏi: “Vì sao Văn Dụ

không

ra nước ngoài du học?”

“hắn

thảm.” Tiền Hạo Nhiên đồng tình với Văn Dụ, “hắn

là đứa con lúc tuổi già, em nhìn

hắn

đều

nhỏ

tuổi hơn bọn

anh, nhưng cha

hắn

lớn tuổi cha bọn

anh

cả

một

đoạn. Cha

hắn

rất sốt ruột, cảm thấy

không

thể thả

hắn

đi

học nhiều năm ở nước ngoài mà thoát ly sản xuất, cho nên bắt

hắn

học trong nước, vừa

đi

học vừa đặt bên người bắt học tập quản lý việc kinh doanh, muốn

hắn

nhanh chóng kế thừa gia nghiệp. Thảm!”

Theo Tiền Hạo Nhiên, mấy năm đại học là khoảng thời gian vui vẻ có thể thoát khỏi

sự

khống chế của phụ huynh, Văn Dụ bị Văn Quốc An đặt bên người bắt học tập, tương đương với nhân sinh thiếu

đi

mấy năm vui vẻ,

thật

thảm.

Kế thừa gia nghiệp gì đó… Đối với người bình thường mà

nói,

thật

sự

là rất xa vời. Tôn Nhã Nhàn chỉ cảm thấy hôm nay Văn Dụ mang mình tới đây, giống như mở cho



ta

một

cánh cửa, để



biết tới

một

mặt khác biệt của thế giới hoa lệ.



ta thấy đầu mình hơi choáng.

“không

sao chứ?” Tiền Hạo Nhiên hỏi.

“không

có chuyện gì.” Tôn Nhã Nhàn phản ứng kịp, trả lời, “Ừm…có hơi choáng đầu.”

Tiền Hạo Nhiên cười hỏi: “Có phải em

không

biết uống rượu

không?”

Tôn NHã Nhàn kinh ngạc: “Đây là rượu sao?”

Đủ mọi màu sắc, vị ngọt ngào, dùng ống hút uống.



ta còn tưởng đây là nước trái cây.

“Là rượu.” Tiền Hạo Nhiên cảm thấy



bé này đúng là ngốc nghếch đến đáng

yêu.

Người nông cạn

không

giấu được tâm tư, tự cho mình là thông minh, hết lần này tới lần khác còn chưa bước chân vào xã hội hỗn loạn này.

Mặc dù Tôn Nhã Nhàn đủ loại tâm tư, nhưng

trên

thực tế



ta chuyển từ học sinh cấp ba lên sinh viên đại học mới chỉ

một

tháng.

Thậm chí bàn về việc ứng phó người khác hay phòng bị người khác ở nơi thanh sắc khuyển mã này, tính cảnh giác của



ta còn thua xa Kỷ An Ninh.

Tiền Hạo Nhiên ngược lại cũng

không

khốn nạn đến mức bỏ gì đó trong rượu. Đối với bọn họ mà

nói, loại giống như Tôn Nhã Nhàn, kiểu con

gái

ham hư vinh này mới dễ lừa vào tay nhất.

Thậm chí là dùng ít tiền nhất, loại rẻ rúng nhất, ơn huệ

nhỏ, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là tới.

Từ lúc Văn Dụ

nói

với

hắn

“Tùy ý”,

hắn

liền hiểu.