Chương 43: Thiết lập quan hệ hữu nghị

Editor: tiểu mao

Tôn Nhã Nhàn vẫn muốn

nói

chuyện với Văn Dụ.



ta

nói

với Tiền Hạo Nhiên muốn

đi

rửa tay liền đứng dậy

đi

tới. Bên kia Văn Dụ và Lý Hách

đang

nói

chuyện vô cùng nhập tâm, khóe mắt cũng chẳng thèm liếc



ta lấy

một

cái.

Tôn Nhã Nhàn nhích tới gần, mơ hồ nghe thấy bọn họ

đang

nói

hạng mục gì đó. Lý Hách lườm



ta

một

chút, cũng

không

phản ứng thêm, Tôn Nhã Nhàn chen miệng

không

lọt, đành phải

đi

tới phòng vệ sinh.

Lúc



ta

đi

qua, Văn Dụ mới cho



ta

một

cái nhìn thoáng qua.

“Mọi người chơi

đi, tôi về trước đây.”

anh

nói

với Lý Hách.

“Này! Này!” Lý Hách đưa tay túm lại, “đi

làm gì thế?”

Văn Dụ nhanh nhẹn thoát thân: “anh

đừng quản em!”

Lý Hách

đã

sớm nhìn ra tối nay tâm tư Văn Dụ

không

đặt ở đây.

hắn

cười mắng

một

câu, chỉ có thể nhìn Văn Dụ chạy trước.

Tôn Nhã Nhàn

đi

từ phòng vệ sinh ra phát

hiện

Văn Dụ

không

thấy đâu nữa.



ta

đi

qua hỏi Lý Hách: “Cái kia… Văn Dụ đâu rồi?”

Lý Hách

nói: “Cậu ta có việc

đi

trước rồi.”

Văn Dụ ném



ta ở đây? Tôn Nhã Nhàn có chút ngơ ngác.

Thái độ Lý Hách có chút lạnh nhạt. Tuổi của

hắn

càng lớn, khí thế càng tăng lên. Tôn Nhã Nhàn cũng

không

dám hỏi thêm,

không

khỏi có chút uất ức.

Lý Hách thích kiểu ngốc nghếch lại thành

thật, hoặc kiểu con

gái

thông minh tài giỏi,

không

thích Tôn Nhã Nhàn khôn lanh như thế này.

hắn

đối với



ta

không

hứng thú nhưng nhìn



ta tuổi còn

nhỏ, giống đóa kiều hoa, liền

nói: “không

sao đâu, em cứ chơi với bọn

anh, chút nữa

anh

bảo Tiền Hạo Nhiên đưa em về.”

Tôn Nhã Nhàn nhìn theo ánh mắt

hắn, thấy Tiền Hạo Nhiên ở đối diện

đang

vẫy tay bảo



ta qua. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Đó là người tốt nhiệp Cambridge,

một

con rùa vàng kim quang lấp lánh.

Tối nay, tâm tư Văn Dụ cứ nhấp nhổm

không

yên.

anh

chỉ nghĩ tới Kỷ An Ninh.

Chờ Tôn Nhã Nhàn

đi

qua

anh,

anh

liền nóng lòng bỏ về trước. Trực tiếp lái xe đến đường Quang Minh.

Cũng may đường Quang Minh

không

giống với đường Kiều Nam hay bị kẹt xe vào cuối tuần, ngược lại xe rất nhanh

đã

tới nơi.

Lúc này

đã

qua khoảng thời gian cao điểm của quán cà phê, khách trong quán cũng

không

tính là nhiều.

Kỷ An Ninh

đang

cùng Thư Thần bàn về mấy chuyện liên quan đến người mẫu chụp quảng cáo: “Vẫn chưa có hồi

âm, cũng

không

biết có được hay

không.”

Thư Thần an ủi

cô: “Giờ mới thứ sáu, đừng nóng vội.”

Kỷ An Ninh còn

nói: “Sáng mai em có việc, em mời bạn cùng khóa tới dạy tiểu Vân thay cho em, em

đã

nói

với mẹ tiểu Vân rồi. Đây là học bá lớp em, lớp trưởng lớp em luôn,



ấy học giỏi cực kì…”

đang

nói, cửa bị đẩy ra, tiếng lục lạc vang lên đinh

đang.

Kỷ An Ninh lập tức đứng thẳng, nở nụ cười ngọt ngào kêu: “Hoan nghênh quý khách!”

Sau đó liền thấy mặt Văn Dụ.

Văn Dụ cảm thấy Thư Thần đúng là quỷ hút máu.

anh

mặc dù từng cách tấm thủy tinh nhìn Kỷ An Ninh trong trang phục hầu

gái, sau đó từng tới đón

cô, nhưng khi đó Kỷ An Ninh

đã

mặc lại đồ của mình. Đây là lần đầu tiên Văn Dụ được như vậy, đẩy cửa ra liền đối diện với Kỷ An Ninh

đang

nở nụ cười ngọt ngào.

Váy hầu

gái

trắng đen xen kẽ, băng đô lỗ tai mèo lông xù, thiếu chút nữa làm

anh

mềm nhũn cả người! Đột nhiên hiểu được mấy nhóm trạch nam kia.

Vậy mà Thư Thần trả cho Kỷ An Ninh ít tiền như vậy! Tuyệt đối là bóc lột!

“Hử? Sao

anh

lại đến đây?” Kỷ An Ninh

nói.

“anh

đến phí của

không

được à?” Văn Dụ tức giận

nói.

“Được,

anh

đến chỗ này góp cho ông chủ em

một

viên gạch, đương nhiên là được.” Kỷ An Ninh hết

nói

nổi.

Thư Thần mỉm cười: “Mời vào trong, mời vào trong. Có uống chút gì đó

không?”

Văn Dụ gọi cốc latte.

Lúc Kỷ An Ninh bưng tới, biểu cảm có chút bất đắc dĩ. Thư Thần vẽ

trên

mặt cà phê là chân dung hoạt hình của

một



gái,



gái

này có lỗ tai mèo. Cái này

không

phải là Kỷ An Ninh à?

Thư Thần đúng là đủ ranh mãnh, hèn gì Kỷ An Ninh lại trông bắt đắc dĩ như vậy.

Văn Dụ lại thấy rất vui vẻ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Văn Dụ vừa hớp

một

ngụm cà phê vừa thưởng thức Kỷ An Ninh trong trang phục hầu

gái. Mặc dù

không

hở hang, nhưng đối với đàn ông mà

nói, đây đúng là “Cảnh đẹp ý vui”, làm người ta ngứa ngáy trong lòng.

Thư Thần đúng là khốn nạn, muốn

nói

anh

ta là người xấu

thì

chắc chắn

không

phải.

anh

ta thậm chí còn là người mềm yếu hiền lanh.

Chỉ là đam mê này đúng là làm người ta hận đến nghiến răng.

Trước khi Kỷ An Ninh tan làm, Văn Dụ liền kêu thanh toán.

Kỷ An Ninh

nói: “không

cần đâu, ông chủ em

nói

đây là lần đầu

anh

tới,

anh

ấy mời khách. Lần sau

không

mời nữa, lần sau phải trả tiền.”

Văn Dụ hướng về quầy bar phất tay biểu thị “Cảm ơn”.

Thư Thần cũng giơ tay ra biểu thị “không

cần khách sáo”.

Hai người ở chung hòa hợp vô cùng, thế mà Kỷ An Ninh lại cảm thấy

không

hài hòa.

Đợi



ra đằng sau thay đồ, Văn Dụ suy nghĩ

một

hồi, nhấc mông đứng dậy

đi

tới quầy bar, ngón tay gõ lên quầy.

“Hả?” Thư Thần

đang

ở trong quầy bar hí hoáy vẽ bản nháp truyện tranh ngẩng đầu lên, “Có gì à?”

“Hỏi thăm

một

chuyện…” Văn Dụ ấp a ấp úng hỏi, “Bộ đồ mà An Ninh mặc, mua ở đâu vậy?”

Thư Thần: “…”

May mà Thư Thần

không

đeo kính.

Nếu hôm nay

anh

ta đeo kính, chỉ sợ lúc này

sẽ

giống như truyện tranh, thâm trầm dùng ngón giữa đẩy kính mắt lên.

Kỷ An Ninh thay quần áo

đi

ra, thấy Văn Dụ

đang

trò chuyện vui vẻ với Thư Thần.

Dường như trong khoảng thời gian



đi

thay đồ,

đã

có chuyện gì xảy ra xúc tiến mối quan hệ hữu nghị của hai người để cùng tiến tới

một

sự

kiện trọng đại nào đó, bầu

không

khí giữa hai người cực kì hòa hợp giống như hai người bạn lâu năm.

Chắc là mơ rồi!

Kỷ An Ninh đầy nghi ngờ

đi

tới,

nói

với Văn Dụ: “Em xong rồi,

đi

thôi?”

Bởi vì mối quan hệ kiếp trước,



cứ luôn nghi ngờ có phải nhân lúc



không

nhìn thấy, Văn Dụ lại

đi

đe dọa Thư Thần

không, lo lắng Thư Thần liệu có bị dọa sợ tới mức

không

dám

nói

gì.

Nhưng nhìn qua thấy

không

giống…

Đến lúc lên xe, Kỷ An Ninh

không

nhịn được

nói: “Thư Thần là người rất tốt,

anh

đừng rảnh rỗi

đi

dọa người ta.”

Văn Dụ

không

hiểu: “anh

dọa

anh

ta làm gì?”

Kỷ An Ninh nghẹn lời, cẩn thận quan sát, Văn Dụ

không

giống

đang

nói

dối.

“Vậy lúc nãy hai người

nói

gì thế?” Kỷ An Ninh kỳ quái hỏi.

“Khụ!

không

có chuyện gì.” Văn Dụ quay đầu nhìn gương xe bên trái, khởi động xe lái

đi, hỏi Kỷ An Ninh, “Khi nào

thì

xin nghỉ bên này?”

“Vẫn chưa tìm được việc phù hợp.” Kỷ An Ninh cam đoan, “Em tìm được việc mới

sẽ

không

làm ở đây nữa.”

một

thân trang phục hầu

gái

của Kỷ An Ninh đúng là người ta tưởng tượng vô hạn, ở trong lòng Văn Dụ, cái này chỉ thích hợp mặc cho mình

anh

xem. Bây giờ bị nhiều người nhìn như vậy, trong lòng

anh

không

thoải mái tí nào.

Nhưng Kỷ An Ninh

đã

chịu nghe khuyên, thái độ còn rất tốt, Văn Dụ

không

thể bức ép

cô, chỉ đành “Ừ”

một

tiếng.

Kỷ An Ninh nghe xong liền biết Văn Dụ

không

vui.



thông minh

không

lên tiếng nữa, yên tĩnh khéo léo ngồi ở ghế lái phụ,

không

đi

trêu chọc cái tên gia hỏa bá đạo tình tính nóng nảy này nữa.

Văn Dụ

thì

nghĩ, cho Kỷ An Ninh thêm

một

thời gian nữa, nếu



không

tìm được công việc phù hợp để thay thế,

anh

sẽ

tùy tiện tìm trong mấy công ty chi nhánh của nhà mình, tạo cho



chức vị thích hợp.

Cam đoan

không

để



nhìn ra đầu mối!

“Sáng mai 7h,

anh

qua đón em.” Văn Dụ

nói

lịch thứ bảy cho

cô.

Kỷ An Ninh kinh ngạc: “Sớm như vậy à?”

“Dẫn em

đi

ăn sáng trước.” Văn Dụ

nói, “Cơm nước xong xuôi

không

thể vận động ngay, cho nên ăn sớm

một

chút.”

“Em…” Kỷ An Ninh muốn

nói

mình ăn bánh bao ở nhà là được.

Bánh bao này là bánh bao lớn



mua ở nhà ăn, có thể chống đói.

một

cái cũng làm



no chết rồi.

Văn Dụ

đã

sớm đoán được



muốn từ chối, trực tiếp chặn lại: “Chỗ

anh

ăn sáng ngược đường với chỗ em, ăn xong mà quay lại đón em rất xa, phiền lắm.” Câu này trực tiếp chặn họng Kỷ An Ninh.

anh

đã

nói

như vậy, Kỷ An Ninh

không

nói

thêm gì nữa, đành phải đáp ứng.

Đến khu tập thể Hoa đại, lúc xuống xe Văn Dụ mở cốp sau lôi ra mấy cái túi giấy.

Kỷ An Ninh nhìn lướt qua: “Đây là cái gì?”

Văn Dụ

nói: “Mua cho em mấy bộ quần áo, vừa hay ngày mai mặc.”

Kỷ An Ninh cắn cắn môi

nói: “không

phải

nói

mai mặc đồ thể thao cũng được sao?”

“Lúc chơi bóng

thì

được.” Văn Dụ

nói, “Nhưng em đâu thể mặc mỗi trang phục thể thao chứ?”

Kỷ An Ninh nghẹn họng.



cũng biết, bạn của Văn Dụ

không

phú cũng quý, như Dương Bác nhìn qua cũng là dáng vẻ giàu có. Quần áo của



không

cũ nát

thì

cũng giá rẻ, mặc thế này mà

đi

chẳng khác gì dị biệt.



còn phải

đi

thăm dò Dương Bác nữa.

Kỷ An Ninh nhận những túi kia, khẽ

nói: “Cảm ơn, lại làm phiền

anh

rồi.”

Văn Dụ thấy



không

làm ra vẻ, thở dài

một

hơi lớn, cười khẽ: “Có lúc nào em

không

làm phiền

anh

à?”

trên

đường,

anh

nói

cô: “Đây là nhãn hiệu phù hợp với túi tiền,

anh

còn cố ý chạy tới

một

cửa hàng

không

nổi tiếng mới mua được.

anh

không

cầm mấy vật phẩm xa xỉ tới ăn mòn em. Đừng nghĩ nhiều.”

đi

tới cửa lầu, Kỷ An Ninh dừng lại, có chút do dự

nói: “Em

nói

cho

anh

chuyện này,

anh

đừng tức giận nhé?”

“Hả?” Văn Dụ kinh ngạc, “Em

nói

đi.”

“Chính là,” Kỷ An Ninh lấy dũng khí

nói, “Em mang cái iphone

anh

cho đem bán rồi.”

“…” Văn Dụ, “Sau đó?”

Kỷ An Ninh

nói: “Sau đó, em

đi

mua

một

cái điện thoại bình thường trong nước.”

Cái gọi là ‘bình thường’ này chắc là chỉ điện thoại cấp thấp, giá rẻ, Văn Dụ trong giây lát liền hiểu.

Kỷ An Ninh hơi gục đầu xuống,

nhỏ

giọng giải thích: “Em biết

anh

có ý tốt. Nhưng em là sinh viên nghèo được nhận hỗ trợ, cầm điện thoại đắt tiền như vậy

thật

sự

không

phù hợp.”

Kỷ An Ninh cảm thấy bất an, bởi vì

không

chỉ là cái điện thoại mà còn là tâm ý của Văn Dụ.



luôn cảm thấy Văn Dụ mà biết

sẽ

không

vui.

Văn Dụ thế mà lại cười, xoa đầu



nói: “Chuyện này có gì lớn,

đã

cho em

thì

là của em, tùy em sử dụng.”

Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn

anh,

anh

giống như

không

tức giận.

Văm Dụ suy nghĩ,

nói

thêm: “Là

anh

suy nghĩ

không

chu đáo, mua cái gì cũng quen mua loại mới nhất,

không

xem xét tới tình huống của em. Sau này

anh

sẽ

suy xét kĩ.”

Kỷ An Ninh há hốc mồm: “không…”

“không

cái gì mà

không?” Văn Dụ

không

khách khí chặn



lại.

anh

nhìn

cô, trong mắt đau lòng.

“Em bị người ta ảnh hưởng quá mức, em đừng để ý đến bọn họ!

anh

cũng

không

bao nuôi em!”

anh

có chút tức giận, “một

người muốn đối xử tốt với

một

người khác, sao lại

không

được?”

anh

cũng

không

phải tức giận Kỷ An Ninh,

anh

đang

tức tối với những kẻ ảnh hưởng tới

cô.

Trong giấc mộng đó,

anh

thấy những kẻ đó làm thế nào để hãm hại

cô,

anh

thấy



bị



lập, ngày nào cũng thui thủi

một

mình.



ràng chỉ là giấc mộng, nhưng lại giống như

thật.

Mấy ngày này Văn Dụ vẫn luôn

nói

với bản thân, chắc chắn là do Kỷ An Ninh

nói

cho

anh



từng bị người ta dây dưa qua, cũng từng bị người ta

nói, cho nên mấy tin tức này mới tiến vào đầu

anh, ngày nghĩ đêm nằm mơ, bởi vậy giấc mộng mới

thật

như thế.

Mặc dù

anh

cố thuyết phục bản thân như thế, nhưng lệ khí sinh ra trong mơ đó, sau khi tỉnh lại vẫn lưu lại trong lòng

anh.

Kỷ An Ninh há to miệng nhưng lại chẳng phát ra

âm

thanh gì.

Cuối cùng,



nói: “Mai còn phải dậy sớm,

anh

về

đi, em cũng về đây.”

Giọng



có chút trầm thấp, có chút mất tiếng, khe khẽ thở dài, quay người rời

đi.

Kỷ An Ninh chạy lên lầu, mở khóa cửa lách người vào, “Ầm”

một

tiếng, đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, đứng ở đó.

một

người muốn đối tốt với

một

người khác, sao lại

không

được?



Được.

Được chứ.

Túi rơi

trên

mặt đất, lưng Kỷ An Ninh từ từ trượt xuống, ngồi xổm

trên

mặt đất, ôm lấy đầu gối.

Trong phòng

không

bật đèn, ánh sáng từ TV phản chiếu lên mặt bà ngoại nhìn xanh xanh tím tím. Bà nghe được tiếng động, quay đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười: “Ninh Ninh về rồi à? Bà ngoại xem hết tập này rồi nấu cơm cho cháu.”

Bà nhìn qua cửa,

một

lát sau

nói: “Ninh Ninh đừng khóc.”