chương 49 khách tới ngoài ý muốn

editor: mai ăn gì 240322

Chương 49 khách đến ngoài ý muốn

Nữ nhân mị gọi cùng sự yêu kiều như thuốc độc thêm trùng ăn mòn nhận biết của thiếu niên, hắn lúc này chỉ biết hắn muốn cô gái dưới thân này, muốn cô vì hắn mà nở rộ vì hắn mà khóc lóc. Tường thành ấm áp bên trong cùng dây dưa với phân thân của hắn không lúc nào buông lỏng, toàn lực của hắn đều ứng phó với trận trò chơi chinh phục khóa hồn thực cốt này, có vô số miệng nhỏ liếʍ mυ"ŧ cắn nuốt căn mệnh của hắn làm hắn trầm mê, uất ức mà trấn án mỗi mội tấc nôn nóng cùng đói khát bên trong.

trong nháy mắt Sau cùng còn giống như là biển gầm cuốn trọn hai hai trôi về hướng cực hạn của đỉnh phong, hắn cúi người nhiệt liệt mà hôn lấy môi cô, đem những tiếng rêи ɾỉ nặng nè nuốt hết vào miệng, tinh túy nóng bỏng cứ thể chui sâu vào trong cơ thể, hai người giao hoan trùng điệp vướng vυ"i cùng nhau rơi vào sâu trong du͙© vọиɠ.

Không bao lâu, Tô Hưởng cùng Lục Dữ liền nghênh đón cuộc sống cuối kỳ của cao tam, học hành cùng bài tập đồng thời nặng hơn, đến thời gian vận động cũng bị cắt giảm. Đừng nghĩ ý khác nhé , thật sự chỉ là vận động thể dục bình thường mà thôi!

Tạ Uyển Nhiên như trước thanh nhàn mà đi làm, hai nam sinh trực tiếp phân đều thời gian của cô, Lục Dữ ngày thứ Hai, tư, cùng trưa ngày thứ sáu,Tô Hưởng thứ ba, trưa ngày thứ năm , cùng cả thứ bảy, ngày chủ nhật cả hai người cùng nhau. Nghe tới đây có phải Tô Hưởng tương đối có lời? Đương nhiên là bởi vì hắn thành tích tốt a, đầu óc thông minh tự nhiên nên thời gian học cũng ít hơn , thành tích của Lục Dữ cũng chỉ bơi nhỉnh hơn vòng trung du một chút, vì vậy hắn ta phải cố gắng hơn, hơn nữa Tô Hưởng còn làm giao dịch với hắn, hắn sẽ kể chút thời gian dạy thêm cho Lục Dữ, Lục Dữ có thể không đồng ý sao? Tuy rằng rất không nỡ xa cô giáo , nhưng đây là thời khắc quan trọng nhất cao tam, vào được một đại học tốt về sau cũng càng có vốn liếng để đối xử tốt với cô giáo, không phải sao? Thế nên về điểm này hắn vô cùng rõ ràng và cũng tiếp nhận ý kiến của Tô Hưởng.

Tạ Uyển Nhiên tự nhiên không biết những tính toán nhỏ của hai nam sinh, thời gian qua theo lẽ thường ngày, chỉ là tần suất lén lút giặt ga giường đơn của phòng ý tế có chút cao. Bất tri bất giác khai giảng đã hơn hai tháng, trong lúc đó Trần Na có hẹn cô một lần, hai người ăn một bữa cơm, ngược lại lại tìm được về một chút tình nghĩa của thời trước kia đi học.

Lại là một buổi chiều chủ nhật, Tạ Uyển Nhiên nằm trên giường đến đầu ngón tay cũng không muốn động, phải ứng phó với hai tên sài lang hổ báo này thật sự quá khó khăn rồi, toàn thân đều tê dại có thể hình dung mình như những hạt cát, động nhẹ vào thôi liền tan ra.

Tô Hưởng cúi đầu hôn cô, cùng Lục Dữ tạm biệt cô, dựa theo lệ cũ, mỗi tuần ngày chủ nhật sau khi rời khỏi nhà cô giáo về hắn sẽ dạy bù cho Lục Dữ.

" ay ô, thật hy vọng lên đại học nhanh một chút, thời gian này thật sự không đủ dùng."đứng trong thang máy, Lục Dữ cảm thán nói.

"mày nghĩ lên trường đại học nào tốt? " Tô Hưởng đã sớm định xong trường học trọng điểm trong thành phố, ngành tài chính của trường đại học kia đứng ở trong nước cũng là thứ nhất thứ hai, cách Tạ Uyển Nhiên lại gần, quả thực vẹn toàn đôi bên.

"tao. . . Tao còn chưa nghĩ ra, tao muốn lên đại học trong thành phố này, nhưng hệ công trình của trường đại học A tao lại không thi được, những cái khác lại quá kém, trong năng lực phạm vi của tao tốt nhất là W đại, nhưng lại ở thành phố T.."Lục Dữ cũng rất đau đầu, thành phố T cách thành phố C quá xa rồi, vé máy bay cũng không rẻ, hắn cũng không thể thường xuyên đi lại giữa hai thành phố.

"Như vậy a. . . vậy là quá xa. " Tô Hưởng như có điều suy nghĩ, lúc này cửa thang máy mở, hai người nhấc chân đi ra ngoài, cùng một nam nhân chạm mặt ở thang máy.

"Làm sao vậy? " Lục Dữ đi mấy bước thấy Tô Hưởng không có theo kịp, quay đầu lại hỏi hắn.

Tô Hưởng nhìn thẳng cửa thang máy, mày nhăn lại , người vừa nãy sao lại quen mặt như vậy? Nhưng không nhớ ra ở đâu gặp nhau.

"Không có việc gì, đi thôi. " Tô Hưởng không nghĩ ra nguyên cớ, lắc đầu đi về phía trước.

Tạ Uyển Nhiên đang nằm lỳ ở trên giường nghỉ một chút, liền nghe thấy tiếng chuông cửa, cô có chút cố hết sức đứng lên, tiếng hô: "Chờ chút "

Tay chân bủn rủn mà mặc quần áo tử tế, Tạ Uyển Nhiên đi tới cửa thông qua mắt mèo nhìn một chút, người đứng trước cửa là người không hề nghĩ đến, cô mở của rất giật mình mà nhìn đối phương nói: "anh, chào anh, có chuyện gì không? "

Hi các cị em , có chương mới rùi nè đủ 100 sao nhỏ e đăng típ ạ