Chương 42 ai dạy hư ai?

Editor: maiăngì

Cũng không nhớ rõ đã làm bao lâu, thịt trong mật huyệt cắn bóp càng chặt chẽ, mị thịt gát gao cắn chặt từng vòng từng vòng, cuối cùng đem hung khí hung khí đẩy vào hoàn cảnh triệt để đầu hàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuộn trào mãnh liệt phun vào thành tử ©υиɠ, nóng luôn cả tinh hồn nhỏ bé của cô, làm hoa tầm nhìn của cô. Trước mắt một mảng mơ hồ, nữ nhân than nhẹ một tiếng, nặng nề khép lại hai mắt.

Một đêm liều chết triền miên, Tạ Uyển Nhiên dậy rất sớm , gò má hồng nhuận , đôi mắt sáng , ngoại trừ eo có chút bủn rủn, một chút cũng không giống dáng vẻ "Vất vả quá độ "

Tối hôm qua ăn no cảm thấy mỹ mãn, Lục Dữ tựa như thần thanh khí sảng, hàm tình theo sát Tạ Uyển Nhiên.Tô Hưởng nhìn thấy mà ê răng. Từ mũi hừ ra một tiếng ,động tác của tên tiểu tử này tối qua ngay sát vách nên hắn nghe rõ rành rành, nói thật thì cũng muốn sanh bên đấy góp một chân , nhưng nghĩ tới đêm nay cũng bị như thế liền thấy mất nhiều hơn được , Vì vậy hắn cưỡng chế tà niệm , nhét tai nghe vào lỗ tai rồi đi ngủ.

Ăn xong điểm tâm đặc sắc của địa phương , ba người bước chậm trên bãi biển thưởng thức phong cảnh. ánh mặt trời soi sáng chiếu rọi tới đáy biển tạo nên tấm lưới đánh cá khổng lồ,Tạ Uyển Nhiên đi chân trần nhẵm lên nước, có một chút lạnh cóng, nhưng dưới mùa hè nóng bức thì, đây là kiểu lạnh lẽo mà người ta yêu thích nhất , tỉnh thần nhất , như loại vui sướиɠ tới thay da đổi xương. Bị nước biển bao bọc bãi cát hình bán nguyệt trắng nõn, hạt cát mềm mịn chen vào kẽ ngón chân, một nhấc một nhẵm ,như thời gian nhẹ nhàng trôi qua, cảm giác dính vào chân như nhẫm lên kẹo đường vậy.

Ánh mặt trời chói mắt xán lạn ,đem mặt cát sáng bóng chiếu tới phát ra ánh sáng , vóc người thon dài của nữ nhân mang theo mũ vành rộng, mặc một chiếc váy dài cúp ngực thướt tha đi phía trước, đầu vai mượt mà như trân châu phát ra ánh sáng lộng lẫy , xương quai xanh xinh đẹp như hồ điệp duyên dáng nửa kín nửa hở, bầu ngực mỡ màng được giấu dưới lớp vải mỏng cũng lộ ra đường cong hoàn mỹ , làn váy may lượn lộ ra đùi ngọc nhỏ thon dài .

Tô Hưởng ngừng lại một chút, bước nhanh chân hơn đi lên phía trước nắp lấy tay Tạ Uyển Nhiên dắt đi , nữ nhân quay đầu lại nói cười tự nhiên, tình cảm bền chặt giữa hai người cứ thế truyền ra ngoài .Bỗng nhiên tay kia cũng bị người nắm lấy ,ánh mắt Lục Dữ ăn được chút vị mà nhìn mắt Tạ Uyển Nhiên, nụ cười trên khóe miệng của cô lại tươi hơn, dáng vẻ thiêú niên lúc này thật sự quá đáng yêu , làm cô nhịn không được nhón chân xoa xoa tóc của hắn.

Được an ủi , Lục Dữ lập tức đổi thành biểu tình thỏa mãn , Tô Hưởng ở bên cạnh xuy một tiếng: "Đừng quên a, tao là con rể nuôi từ nhỏ, mày chỉ là em trai."

Lục Dữ lập tức lộ ra ánh mắt tội nghiệp : " cô giáo em cũng muốn làm rể nuôi từ nhỏ."

Tạ Uyển Nhiên dở khóc dở cười, lườm Tô Hưởng một cái , giận trách: "Nhìn em dạy hư Lục Dữ rồi."

Tô Hưởng vừa nghe có chút không vui, hai tay vòng xuống nách nữ nhân bế cô lên, vừa vứt lên cao vừa nói: "Người nào dạy hư người nào? "

Tạ Uyển Nhiên cười đến run rẩy hết cả người: "Ha ha ha ha ~ đừng, đừng làm rộn !dạy hư em ! dạy hư em!."

Lúc này Tô Hưởng mới ngừng động tác , lại không đem cô để xuống, đặt cô lên khủy tay của mình, ngẩng đầu lên hôn môi cô , nữ nhân sửng sốt một chút, ngay lập tức lao vào nó, chóp mũi ma sát, cánh môi mềm mại, dưới bãi biển diễn ra một bức tranh vô cùng lãn mạn. Ánh mặt trời vì hai người mà vẽ ra một vòng ánh sáng ,mỹ cảnh đôi tình nhân mũi chạm mũi môi chạm môi đẹp tới nỗi làm say lòng người.

Lục Dữ đố kị được muốn tới điên rồi, nhưng vì du khách xung quanh đi tới hắn không thể làm ra hành động nào khác thường, tự đếm ngón tay mình tính xem phải tới ngày kia mới lại được âu yếm cô giáo , nhẫn nhịn sự bi thương đó , chảy ra hai hàng nước mắt.