chương 50 sợ hãi, kẻ điên

editor:mai ăn gì

Chương 50 sợ hãi

Người đứng ngoài cửa lộ ra một nụ cười có chút xấu hổ: chào em, anh có chút chuyện..."

Tạ Uyển Nhiên vội vã nghiêng người cho hắn vào cửa: " mời anh ngồi, em đi rót cốc nước cho anh ."

Nam nhân ngồi trên ghế sa lon, tiếp nhận nước Tạ Uyển Nhiên đưa tới, có chút không được tự nhiên nói: "nghĩ tới em rất kinh ngạc nha, anh tới tìm em ..."

Tạ Uyển Nhiên gật đầu: "Là có chút, không biết anh có chuyện gì tới tìm em? Là chuyện của Trần Na?"

Không sai, vị khách không mời mà tới chính là chồng của Trần Na Dương Hải Ba ,Tạ Uyển Nhiên chỉ gặp qua hắn hai lần, một lần là ở trên hải đảo, một lần chính là đợt ăn cơm lần trước hắn tới đón Trần Na về nhà. Bởi vậy Tạ Uyển Nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực, rốt cuộc có chuyện gì để hắn trực tiếp tìm tới tận cửa? Hơn nữa sao hắn lại biết nhà của mình ở đâu? Mình hình như chưa từng nói với Trần Na địa chỉ?

Nghĩ như vậy ánh mắt Tạ Uyển Nhiên nhìn hắn liền có chút cảnh giác, đối phương như không cảm nhận được chút nào , tự nhiên móc một xấp ảnh trong túi ra, đưa tới, vẫn cười xấu hổ như cũ: " em xem cái này một chút đi."

Tạ Uyển Nhiên nghi ngờ tiếp nhận ảnh chụp, mới vừa liếc nhìn tới nội dung bên trên, ánh mắt liền ngưng lại, lại xem qua từng bức bên dưới, sắc mặt càng lúc càng tối, đem ảnh chụp vứt trên bàn , lạnh giọng hỏi: "anh đây là ý gì? "

Dương Hải Ba vẫn là một bộ dạng nhã nhặn đàng hoàng, nói ra những lời làm Tạ Uyển Nhiên âm thầm kinh hãi: "Không nghĩ tới Uyển Nhiên cô đến bạn học cũng lừa nha, hai học sinh kia rõ ràng là học sinh của cô , sao lại một người thành em họ một người thành vị hôn phu nhỉ?"

thời khắc này sắc mặt Tạ Uyển Nhiên có thể nói là phi thường khó coi, cô trầm giọng nói: "Cái này mắc mớ gì tới anh? Anh lén lút chụp trộm ảnh chúng tôi có ý gì?"

Những bức ảnh trên bàn trà đều là ảnh Tạ Uyển Nhiên cùng Tô Hưởng Lục Dữ có những động tác thân mật, có bọn họ ra vào nhà cô, có cùng nhau lên tàu ngầm, thậm chí còn có những bức mượn góc chụp nhìn như bọn họ đang hôn nhau,những bức ảnh này mà truyền ra ngoài hậu quả khó mà lường được.

"Ha ha, làm sao có thể nói không liên quan đến tôi chứ . . .em cùng Na Na là bạn học tốt, vậy không phải cũng là bạn học tốt của tôi sao.."ánh mắt Dương Hải Ba càng lúc càng cổ quái, phản quang của bức kính chặn thấu một màn điên cuồng trong ánh mắt của hắn.

Tạ Uyển Nhiên tràn ngập phòng bị mà nhìn hắn: "Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? "

Nghe được chất vấn của cô, mặt của Dương Hải Ba cư nhiên lại đỏ lên dị thường, xoa xoa đôi bàn tay nói: "thật, thật ra em còn không biết, anh trong lần đầu ở trên đảo nhìn thấy em liền nhất kiến chung tình. . . "

Hắn không đợi Tạ Uyển Nhiên phản ứng lại đã tiếp tục nói: " khi em bò dậy từ ghế nằm trên bãi cát như một yêu tinh mê hoặc người, lúc đó thiếu chút nữa tôi đã cứng, lúc ăn cơm cùng em thực ra tôi vẫn luôn trong trạng thái hưng phấn, lúc em ăn cơm cũng rất câu người, môi lần em cố ý vươn đầu lưỡi liếʍ môi đều muốn câu dẫn tôi đúng không? Cho dù em không làm vậy tôi cũng rất thích em, nhưng khong nghĩ rằng em cư nhiên nói đứa nhỏ kia là vị hôn phu, làm tôi có bao nhiêu khó chịu buồn phiền, vốn dĩ muốn quên em đi, mỗi đêm nằm mơ đều nhìn thấy bóng dáng của em , mỗi lần cùng Na Na lên giường đều tưởng tượng cô ta thành em . . . tư niệm này thật sự rất khó vượt qua, cho nên sau đó tôi đã chú ý tới tin tức của em ,không nghĩ rằng công việc của em cách chỗ làm của tôi rất gần, tôi liền mượn cơ hội ra ngoài đi bộ để nhìn trộm em...."

Hắn càng nói, Tạ Uyển Nhiên da gà da vịt đều nổi lên, không nghĩ tới tên đàn ông này cư nhiên lại biếи ŧɦái như vậy, hành động của hắn giống như bị bệnh thần kinh!

Dương Hải Ba như cũ không mệt mỏi nói tiếp, không hề để ý Tạ Uyển Nhiên sẽ có biểu tình gì : " sau đó tôi phát hiện em vẫn luôn đi cùng hai đứa nhỏ kia, động tác rất thân mật, tôi liền theo các người về nhà, kết quả cư nhiên nhìn thấy các người cùng tiến vào nhà em, sau đó tôi còn nhìn thấy có một ngày người em họ kia của em còn qua đêm ở nhà em, ngày thứ hai em đưa hắn ra cửa hắn còn hôn em..... "

Nói đến đây thanh âm hơi ngừng,Dương Hải Ba đứng dậy mãnh liệt nhào tới Tạ Uyển Nhiên, trong tiếng gào thét của cô giật mất điện thoại cô đang giấu sau lưng, gắt gao bắt cánh tay của cô không cho cô đào tẩu, có chút bất mãn nói: " sao em có thể không chuyên tâm như vậy?cái này tạm thời vẫn nên để tôi thay em bảo quản nhé, hiếm khi mới có thời gian thuộc về hai người chúng ta, chúng ta nên giao lưu tình cảm thật tốt mới được ! "

Tạ Uyển Nhiên liều mạng giãy dụa, nhưng đánh không lại khí lực nam nhân, vẫn là mắt mở trừng trừng nhìn hắn tắt điện thoại. Dương Hải Ba dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: "Không nên hồ nháo nữa, em cứ như vậy tôi không thể đảm bảo mình sẽ không làm ra những chuyện sẽ tổn thương em."

Tạ Uyển Nhiên vừa sợ vừa giận, nhưng là sợ thật sự kí©h thí©ɧ đến hắn, vì vậy cứng ngắc ngồi đấy không dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn đối phương ổn định lại rồi mới tìm cơ hội chạy trốn.

Dương Hải Ba thấy Tạ Uyển Nhiên an tĩnh, thoả mãn gật đầu, lại ngồi đoan đoan chính chính bắt đầu kể hết tâm tư của hắn: "Mới vừa nói đến cái nào rồi? À. . . sau đó, sau đó tôi không chỉ một lần nhìn thấy hai đứa nhỏ đó vào cửa hoặc ra cửa hôn em, hơn nữa bọn họ còn mỗi lần ở lại hơn hai tiếng, có một lần một trong đó tính cánh nóng nảy, vừa vào cửa đã cùng em làm chuyện đó, tôi đứng ngoài cửa đều nghe được.."

Tạ Uyển Nhiên nghe hắn nói những lời này trong lòng càng ngày càng sợ hãi, cái tên này tuyệt đối là một tên điên! Mình vừa muốn gọi điện cho Tô Hưởng điện thoại đã bị hắn cướp mất, nếu như hôm nay mình chạy không thoát, hắn sẽ làm những chuyện gì với mình?

Dương Hải Ba chú ý tới biểu tình của Tạ Uyển Nhiên, cười cười với cô: "Sau đó tôi đã biết, em làm loạn với học sinh của mình, cái gì mà vị hôn phu đều là lừa người đi? Tôi tìm người điều tra qua, bố mẹ em cùng bố mẹ nó đều không quen nhau, còn về phần em họ kia càng là lời bịa đặt, hắn ta là cô nhi, sao có thể là em họ của em chứ?"

Nói đến đây, Dương Hải Ba lại dùng lực trên tay , không màng tới Tạ Uyển Nhiên gào thét chói tai cứng ngắc kéo tay cô về phía mình, mê muội mà nhìn cô: "Sau đó tôi liền hiểu, em cư nhiên có thể cùng học sinh, tại sao lại không thể cùng tôi nhỉ? Tôi lại không có gì cố kỵ nữa, nếu em đã câu dẫn tôi, vậy tôi liền thỏa mãn ý nguyện của em nhé, dù sao, tôi vốn dĩ đã thích em rồi..."