Chương 6

Xin lỗi các bạn. Thằng bạn hồi cấp một của mình đi làm bị ngã từ tầng 3 xuống gãy xương sống. xương sườn thì cắm vào phổi. Bác sĩ nói giờ phẫu thuật xong thì cũng bị liệt nửa người…

Mới tháng trước còn gặp. Anh em vẫn nhìn nhau cười. Vậy mà…. Đúng là cuộc đời chẳng ai giống ai… Mọi người ai lao động chân tay thì cẩn thận nhé… Cái gì cảm thấy không an toàn thì lắp giáo hay đeo dây bảo hiểm vào hoặc khó khăn quá thì bỏ đi… Ngày công trung bình được 2 3 trăm nghìn mà một lần tai nạn chẳng biết bao nhiêu cho đủ. Không bõ đâu…

Thôi. Tiếp tục nào…

Cái lần đầu gặp em là trong lúc cất xe. Tôi cố hút nốt điếu thuốc rồi vào lớp và Tôi bị bất ngờ với cái dáng nhỏ bé ấy. Em đi qua tôi lấy tay phẩy phẩy cái hơi thuốc bay sang hai bên… Tôi cười nửa miệng… Chắc lại tiểu thư rồi… Khi vào lớp tôi mới biết em là học sinh mới vì chỗ tôi học có mấy lớp học cùng một lúc… Tôi đi vào chỗ ngồi như mọi ngày và bắt đầu học… Chỗ tôi chọn là bàn 2 trong góc. ở lớp cũng có mấy đứa xinh nhưng thật sự mà nói là tôi đang chán sau vụ với nhỏ…

Giờ học kết thúc tôi lại được thêm một chút kiến thức và một đống bài tập… Hí hoáy chép mãi mới xong… Lúc về tôi thấy em đang loay hoay cạnh chiếc xe đạp điện… Định làm ngơ đi mà vậy thì mất hình tượng quá nên tôi hỏi

– Xe sao vậy? Hết điện à?

– Ừm… Không biết nữa… – Em suy nghĩ một lúc rồi trả lời tôi

– để xem nào… – nói vậy thôi chứ tôi cũng chẳng biết sửa đâu… Sờ mó một lúc thì tôi bảo em dắt ra quán để tôi đèo về nhà… Em đắn đo mãi xong mới đồng ý…

Về đến nhà em. Ngôi nhà 3 tầng màu xanh dương mới cứng…

– cảm ơn khoa nhé… – Em cười…

– có gì đâu? Còn gặp nhau lâu dài mà…

– Khoa vào nhà chơi đã

– thôi.. Tôi về làm bài tập đã…

Nói xong tôi quay đầu đi về luôn. Về nhà thì không thấy chị. Vậy cũng tốt. Tôi lên phòng làm đống bài tập… Chả mấy khi tôi có hứng thế này… Làm xong là thấy đói. Ngó cái đồng hồ đã 8h30 tôi xuống tủ lạnh kiếm gì đó ăn. Đang loay hoay thì thấy có cái hộp trên nóc tủ lạnh kèm theo một tờ giấy nhớ ” thức ăn đây. Ăn cơm đi rồi nghỉ ngơi”. Dòng chữ ngắn gọn của chị làm tôi thấy bồi hồi nhưng cũng thật vui… Tôi mở trạn lấy bát loa rồi cho tổ hợp thức ăn và cơm vào… Nhanh gọn… Đêm ấy tôi ngủ ngon lành…

Sáng hôm sau tôi lại phải đi học… Từ lúc bị tôi trông thấy nhỏ thường tránh mặt tôi. Cũng phải nói nếu là tôi cách đây một hai năm thì chắc giờ này tôi vẫn đang trên đồn công an đợi ông bố về bảo lãnh ra đấy… Tôi cũng chẳng biết phải làm gì với nhỏ nên tôi cũng kệ. Đường tôi tôi đi và đường nhỏ thì nhỏ đi…

Từ sau lần tôi đưa em về. Em thân tôi hơn. Kết bạn facebook zalo và xin cả số điện thoại của tôi. Tối đang loay hoay thì có tin nhắn

– Hi ?

– ai thế? – tôi trả lời. Mặc dù biết thừa là em

– tui đây

– tui nào? Không quen ai tên tui đâu nhé…

– Đào. Grrrr

– À à… Thế hả? Có chuyện gì thế?

– không thèm lưu số người ta luôn. Dỗi…

– Ơ… Tôi quên… Mải làm bài tập quá. Sr nhé

– không biết… Không quan tâm… – Em rep lại

– Sorry mà… Tại bị hổng kiến thức nên phải bù đầu này…

– Tui sẽ tạm tha. Nhưng mà phải mời tui một bữa đồ nướng…

– Sax… Đùa à… Tôi hổng có tiền đâu..

– Điêu vừa thôi… Ông tiếc tui chứ giề?

– èo… Thôi được rồi…

– đó còn tạm chấp nhận được…

Vậy là ngay tối hôm sau tôi phải đưa em đi ăn… Nhìn cái dáng em ăn làm tôi thấy buồn cười… Em không ăn được cay và phi vì thịt nướng nóng nên cứ vừa ăn vừa lấy tay phẩy phẩy…

– không ăn được cay còn đú…

– Kệ tui… Đồ Free mà… Ăn nhanh không hết…

– …..

Kết thúc buổi tối đó. Tạm biệt em xong tôi lại về nhà làm bài tập… Chị cũng vẫn chưa về… Có lẽ chị giống tôi… Cũng muốn tránh mặt…

Về phần với em. Ban đầu Chúng tôi thường chia sẻ nhau về bài tập rồi dần dần là chuyện gia đình, tình cảm… Tất nhiên tôi chẳng có nói gì về chuyện giữa tôi và chị… Tôi biết em là con nhà gia giáo… Bố mẹ đều là bác sĩ ở bệnh viện thành phố… Một chút gì đó lo sợ trong tôi lúc ấy… Liệu gia đình em có chấp nhận tôi?

Hai tuần sau đó tôi và em như người yêu của nhau… Chẳng ai nói thích ai cả. Nhưng nó cứ như là một mặc định giữa hai đứa vậy. Tôi dần dần quên đi chị.

Chiều hôm đó, giữa cái thời tiết hanh khô đặc trưng của mùa đông miền bắc. Tôi đưa em đi dạo…

– mình đi bộ đi khoa ơi.. – tiếng của em khi tôi đèo em đi qua công viên

– Ừm… Cũng được…

Gửi xe xong tôi cùng em đi dạo. Đâu đó là tiếng thủ thỉ của mấy đôi đang ngồi trên ghế đá. Em xoa xoa đôi tay cho bớt lạnh. Tôi chẳng nói gì cầm tay em và cười… Lần đầu tiên nắm tay một cô gái. Tôi cảm thấy ngại ngùng đến thế… Em không nói gì. Chỉ cười… Hai đứa im lặng đến khi tôi dừng lại. Kéo em về phía mình..

– hay mình làm người yêu của nhau nhé Đào….

Cái câu tỏ tình cũ lắm rồi nhưng tác dụng vẫn còn tốt chán… Em không nói gì… Mặt hơi đỏ… Không để em phải suy nghĩ nhiều. Tôi tiến sát lại hơn. Vòng tay qua eo kéo sát lại… Em hiểu ý từ từ nhắm mắt… khung cảnh chiều chiều mua đông dần tắt. Nhường chỗ lại cho tôi và em..

Khi đối môi chạm vào nhau. Tôi thấy em nhăn mặt. Em hôn vụng lắm. Nhưng tôi lại thích kiểu này… Được một lúc thì em dừng lại…

– Mình về đi… anh… Muộn rồi…

Từ anh của em có chút gì đó ngại ngại làm tôi bật cười…

– Xưng hô thế nào cho thoải mái là được… Không quan trọng đâu… Mà không trả lời đi… Có làm người yêu của nhau không?

– Hôn người ta rồi còn nói gì nữa? – Em nhăn mặt

– Ô hay. Phải trả lời chứ?

– hông… – Em nũng nhìn yêu lắm

– Thế thì phải hôn cái nữa rồi… – tôi làm mặt da^ʍ

– Còn lâu nhé… – Em nói xong đấy tôi ra rồi chạy về phía cổng

– Đứng lại đấy…

Lâu rồi… Tôi mới có cảm giác này… Đưa em về nhà là tôi cũng về luôn… Trước khi về em dặn dò đủ kiểu…

– Về thẳng nhà cấm la cà… Về đến nơi pm em… Cấm cãi…

– ….. – tôi im lặng. Nhăn mặt

– Có làm được không?

– À được… Được mà…

– Cứ liệu thần hồn đấy…

– Anh có làm gì đâu?

– Anh làm gì thì ai mà biết được… – lại chuẩn bị cho tiết mục dỗi

– Anh về luôn mà…

– Đấy… Vậy mới yêu… – nói xong em hôn chụt cái vào má rồi chạy biến vào nhà…

Tôi bật cười vì cái dáng vẻ ấy…

Về đến nhà chị vẫn chưa về. Thôi kệ. Nhắn cho em cái tin là tôi đi tắm luôn. Quay lại thấy có một tin nhắn… Của em..

– Em học bài đây… Anh học đi.. Đừng nhắn tin cho em. Bố mẹ em không thích em yêu sớm… Yêu anh…

Đọc xong tin nhắn của em. Tôi thấy buồn. Lo sợ. Tôi không nhắn lại… Xuống nấu cơm ăn rồi vào bàn học ngồi…

Thời gian cứ như con thoi đưa. Tôi cũng đã thi học kỳ một xong. Mọi thứ xuôn xẻ. Chứ không như cái hồi tôi viết nghệch ngoạc đợi hết giờ chống liệt nữa…

Tháng một cũng đã tới rồi. Tôi và em tình cảm ngày càng nhiều. Tôi không hiểu sao. Riêng với em. Có một cái gì đó luôn khiến tôi muốn giữ gìn. Không toan tính. Không chiếm đoạt. Không tìиɧ ɖu͙©. Em nói em Còn và tôi cũng không muốn đi quá giới hạn… Đông qua… Xuân tới.. Thời tiết vẫn cứ lạnh… Cùng em đi dạo phố đi ăn thôi cũng là một điều hạnh phúc.

Nhưng đúng là trước những cơn bão mọi thứ thường bình yên đến lạ… Bố mẹ em cũng biết tôi và em đang yêu nhau… Cuộc gọi đầu tiên tôi nghe mà tôi vẫn còn nhớ…

– alo. – giọng một người đàn ông trung niên

– alo ai đấy? – tôi trả lời

– chú là bố của Đào…

– vâng..

– Chú vào vấn đề luôn nhé. Chú muốn cháu tránh xa con gái chú… Tuổi các cháu còn trẻ. Nên chú tâm vào việc học… Sau này yêu chưa muộn…

– …. – Tôi im lặng… Cái điều tôi lo sợ bấy lâu nay cũng đã đến…

– cháu còn đó chứ…

– vâng…

– Ừ.

Nói xong tôi tắt máy. Tôi nhìn vào khoảng không gian của căn phòng… Cái gì đó nghèn nghẹn. Tôi chẳng biết nữa… Thở dài… Tôi lên sân thượng… Châm điếu thuốc. Tôi tựa lưng vào tường… Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… Hôm nay có nhiều sao quá. Em có lần chia sẻ với tôi rằng em thích ngắm mưa sao băng… Em thích mưa… Thích màu tím… Và thích cả những gì mà tôi thích nữa… Mọi thứ cứ miên man đến khi tôi cảm thấy mắt cay cay… Tôi muốn khóc… Lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái… Tôi khóc vì tôi không thể chấp nhận được chuyện này… Khóc vì những gì tôi và em đã có… Không nhiều… Thời gian ngắn… Nhưng tôi lại cảm thấy sâu đậm… Có lẽ em bị ép kể hết mọi thứ về tôi… Tôi hận chính bản thân mình… Nếu tôi không nghịch ngợm… Nếu tôi không đua đòi… Nếu tôi không phải… là con của bố tôi… Ừm… Có lẽ…

Cứ như vậy đến khi tôi cảm thấy buồn ngủ… Xuống phòng là tôi nằm úp mặt xuống giường… Và Ngủ…

Rồi ngày mới lại sang. Tôi muốn ngủ… Và tôi lại trốn học…

Chiều. Tôi ra quán cafe quen thuộc. Tôi lại gặp nó…

– yêu đương thế nào rồi? Có gái phát là mất tăm. Đ m – nó mang hai cốc cafe ra tới nơi là trách tôi…

– Như *** – tôi cằn nhằn

– Làm sao?

– Hỏi cái ml mà hỏi lắm…

Nó thấy tôi cáu nhặng lên là lại im… Tôi lại ngồi suy nghĩ. Mọi thứ lại miên man…

– Hôm qua bố nó vừa gọi cho tao… – khi cơn tức xuôi xuôi tôi quay sang Nó nói

– Ờ… Rồi sao? – nó nhìn tôi

– Cấm rồi…

– Và mày định làm gì?

– chẳng làm cc gì hết… Bỏ…

– Sao mày không làm mọi thứ tốt hơn? Để người ta thấy mày đáng?

– ….

Hai thằng trẻ trâu ngồi nói chuyện tình cảm. Mà… Ờ nhỉ…. Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ… Cứ khó là tôi lại bỏ cuộc…

Vậy đấy… Mọi thứ giờ mới thực sự bắt đầu….