Chương 7

Tối hôm ấy. Tôi trở về nhà. Suy nghĩ là vậy nhưng tôi không biết nên bắt đầu như thế nào nữa…

Sáng hôm sau. Tôi giật mình vì có tin nhắn của số lạ trong giờ học…

– Em xin lỗi…

Tôi biết đó là em mà…

– Sao phải xin lỗi. Em có làm gì sai đâu? Anh mới là người phải xin lỗi em…

– hix. Em nhớ anh lắm…

Tôi an ủi em xong bắt đầu nói em nghe về dự định của mình. Vậy là em thường nhắn tin với tôi một chút vào buổi sáng…. Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ. Tuần sau đó nỗi nhớ em cứ mỗi lúc một tăng dần. Bởi ngày nào cũng vậy. Tôi và em thường nhắn tin rất nhiều. Chỉ là vài câu nói đùa, vài lời hỏi thăm, vài câu nhắc nhở rằng

” trời lạnh lắm. Anh đi học mặc ấm vào”

Hay ” Em chỉ muốn đi học thêm cả tuần ở đó để được gặp anh”

Chỉ đơn giản là vài câu nói vậy mà tôi chẳng thể nào ngưng cái nỗi nhớ em lại….

Em cũng nghỉ học thêm ở chỗ tôi. Còn tôi vẫn phải đều đều. Vì Dự định của tôi là đi học rồi đỗ đạt cao thì may ra tôi mới đàng hoàng bước một chân vào nhà em được… Mà thời gian đâu chờ ai cả… với cái kiến thức mất gốc này thì thật là khó khăn. Tôi toàn phải nhờ nó. Nó thì suốt ngày cằn nhằn

– Ngu đ c đ

Tôi đành phải im thôi vì tôi đang nhờ vả nó mà…

Rồi lại sang tuần mới. Em không còn nhắn tin với tôi nữa. Tôi bắt đầu lo sợ rằng em thay đổi dù cho em đã nói rằng em không có điện thoại để dùng. Nhưng rồi tôi tình cờ gặp em khi đang đi mua quyển sách. Em đi cùng người khác. Giống như lần với nhỏ. Em cười tươi. Tôi bất chợt suy nghĩ

– chả nhé lại một lần nữa…

Tôi nhìn em Từ xa thật lâu. Em vẫn chưa thấy tôi. Vẫn cười. Nhưng cái gì dồn nén quá đều không tốt và tôi thì lại loại nóng tính. Cơn ghen trong tôi lớn dần như quả bóng bay được bơm khí liên tục. Chẳng suy nghĩ thêm nữa. Tôi tiến lại gần… Thấy tôi em chững lại…

– Hóa ra đây là cái bận của em hả? – tôi hỏi em ngay khi lại gần.

– Ơ… – Em không trả lời được lại càng làm tôi khó chịu..

– Đây là bạn của em à? Chào cậu tôi là người…. Bụp…

Thanh niên quay sang em rồi lại quay sang tôi. Nhưng chẳng để cậu ta nói hết câu thì tôi đã cho thanh niên một phát giữa mặt rồi. Em thấy tôi vậy thì giữ tôi lại và đẩy ra nói

– Anh làm gì thế? Anh bị điên à

tôi chẳng muốn nghe nữa. Tôi chỉ muốn ăn thua với thanh niên kia. Đẩy em ra tôi gằm gè

– Ừ. Tôi đang điên đấy.

Thanh niên kia sau phát đấm cũng nhanh chóng đứng dậy. Định ăn thua lại thì có người ra can. Tôi giờ mới để ý có nhiều ánh mắt nhìn về phía này…

– Anh Hiểu nhầm rồi… – Em quay sang tôi giải thích

– Đéo cần. – mọi thứ diễn ra rất nhanh. sau câu nói ấy tôi đẩy em ra quay đầu lấy cái xe và đi thẳng.. Mắt tôi cay xè theo chiều cảm xúc. Vậy đấy. Hai con người. Hai sự việc. Nhưng cùng một kết quả. Tôi vẫn là người ra đi. Một sự không cam chịu xuất hiện trong tôi. Làm sao có thể chấp nhận được khi người tôi yêu vui vẻ cùng người khác ngay trước mặt. Tôi yêu em chân thành đến cái mức tôi vượt qua giới hạn tìиɧ ɖu͙©. Vậy mà nhận lại là sự phản bội… Tôi đi và cứ đi mặc kệ tiếng chuông điện thoại reo đều… Dừng xe lại ở gần công viên. Tôi tắt nguồn. Tôi muốn được yên lặng. Tôi không muốn ai làm phiền… Đây là nơi lần đầu tôi nói yêu em. Ai nói tôi lụy cũng chẳng sai. Nhưng tôi thấy không phục. Tôi ngồi chiếc ghế đá đối diện với nơi tôi và em bắt đầu nụ hôn. Không phải đầu tiên của tôi. Vậy mà tôi vẫn cứ nhớ điều ấy liên tục… Bất chợt tôi thấy mắt cay cay… Lần thứ hai tôi lại khóc vì một người…

Trở về nhà khi trời bắt đầu mưa. Cơn mưa chuyển mùa không quá lớn nhưng đi xe với vận tốc của tôi thì quả thật là rát mặt. Bất ngờ đường trơn. Tôi mất lái rồi chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu. Đo đường được vài mét thì tôi cũng lồm cồm bò dậy. Con AB sướt sát hết một bên. Tay chân tôi khá hơn cái xe vì mùa đông mặc quần áo dày. Nhanh chóng dựng cái xe lên. Đầu hơi vênh nhưng vẫn đi được (Công nhận là xe AB yếm chắc chắn thật) Nổ máy và đi về nhà. Tắm qua qua rồi rửa mấy vết sướt sát xong tôi lên giường ngủ.

Sáng hôm sau dậy. Đầu óc quay cuồng. Người ngợm rã rời. Cánh tay trái thì gần như nó không muốn nhấc lên. Thế là tôi lại ngủ.

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy thì đang trong viên. Chả hiểu ai đang giữ cánh tay cuả tôi mà tôi chẳng nhúc nhích nổi. Hóa ra là là tôi bị gãy tay và đã được bó bột. Đang ngẩn ngơ thì chị tôi vào. Mang theo cặp l*иg cháo.

– dậy rồi à? Còn đau không?

– không. Hết rồi. Mà chị đưa em vào lúc nào thế?

– Hôm qua. Chị thấy xe sướt sát nên định lên phòng hỏi thì thấy em sốt cao. Xong nói nhảm gì đấy… Sợ quá chị gọi xe đưa lên viện luôn…

– Em nói nhảm gì à?

– chịu – chị thoáng ngại… Xong lấy cháo bón cho tôi…

Nằm viện được hai ngày thì tôi được ra. Giờ đi học là do chị đưa đón. Nhỏ thấy tôi băng bó thì thoáng ngạc nhiên. Tôi cũng kệ. Đến lúc hết giờ lại gọi chị.

Từ hôm tôi tắt máy đến giờ vẫn chưa bật lại. Cũng tò mò nên bật lại thì hóa ra là nó gọi. Vậy mà tưởng em. Hụt hẫng. Mà quên Em không có điện thoại mà…. Ấn số tôi gọi lại cho nó…

– alo…. – tôi nói

– mày chết ở đâu rồi? – nó cằn nhằn

– tao bị ngã xe gãy cm tay rồi…

– Ngu. Mày đáng lẽ phải gãy luôn chân đi. Tội đi ẩu

– rủa cc. Làm sao?

– định rủ mày làm bữa mà không nghe máy

– Ờ

– thế nhà mày ở đâu?

– xxx

– chiều ở nhà tao qua

– Ừm

Nghe xong điện thoại thì có tin nhắn. Từ hôm qua. Số lạ. Đúng là cái điều tôi mong chờ. Nhưng tôi lại không biết có nên đọc hay không…. Ngẫm nghĩ mãi cũng ấn đọc… Là của em… Một tin nhắn chia tay… Vậy đấy… Tôi cười buồn… Tôi không nhắn lại…

Trưa chị gọi tôi xuống ăn cơm. Tôi dùng thìa xúc. một tay nên mãi mới ăn xong. Chiều đang nghĩ ngợi thì nó gọi. Nghe xong lại lóc cóc xuống mở cửa cho nó…

– nhà đẹp nhể?

– Ờ…

– xe cũng đẹp nhể? – nó chỉ vào con xe của tôi.

– đẹp cc…

– ha ha…

– vào nhà đi…

Vào đến nhà nó ngó nghiêng các kiểu xong quay ra hỏi tôi

– Mà tự nhiên ngã làm gì mày?

– tao muốn ngã à? Đm

– Chứ sao tự xòe gãy tay?

– …..

Thế là tôi kể cho nó

– Ờ… – nó gật gù

Chị đi làm rồi nên Nó ngồi nói chuyện một lúc xong về để lại túi hoa quả…

Chiều tối chị về sớm. tắm rửa xong tôi lại được ăn cơm chị nấu. Giữa tôi và chị vẫn còn điều gì đó ngài ngại… Ăn mà chỉ nói được vài ba câu về chuyện học hành… Về dự định… Ăn xong tôi ra xem tivi. Lâu phết rồi chưa được xem. Mở hbo với star xem cũng chẳng có gì đặc biệt. Đang định tắt thì chị chạy ra ngồi cạnh dựt cái điều khiển ra mở phim gì đó của hàn quốc. Chán nản nhưng ngoài ngồi xem cùng tôi chẳng biết phải làm gì cả. Được một lúc thì ríu cả mắt. Công nhận mấy bà cô nhà mình xem phim hàn chẳng bao giờ thấy chán. Kịch bản vẫn chỉ có máu trắng, ung thư, mất trí nhớ, rồi tranh giành trái tim người kia. Nhiều lúc tôi còn đoán được kịch bản ấy chứ…

Cơn buồn ngủ kéo đến. Tôi tựa đầu vào ghế rồi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì thấy đang nằm dọc theo ghế. Đắp một cái chăn mỏng. Chắc nặng quá nên chị không kéo được lên phòng. Ngó đồng hồ là 3 h sáng. Cũng đói đói. Xuống bếp ỏm gói mì ăn tạm thì do làm một tay nên cứ loảng xoảng… Lúc sau đang đợi mì chín thì chị xuống.

– Làm gì đấy?

– Em đói. Nên ỏm gói mì…

– Sao không gọi chị

– thôi. Tự làm được mà. Chị đi ngủ đi. Mai còn đi làm…

– Ừm… – Chị nói xong quay đi

– À chị… Em xin lỗi…

– đừng nhắc lại nữa mà…

– Vầng…

Và cái ngu của tôi là gãy tay còn ỏm mì. Xúc có đc tí nào. Xụp xoạp mãi mà được mấy sợi. Định lên phòng ngủ mà lười nên thôi. Kéo chăn mỏng nằm ghế luôn. mấy ngày sau đó đi học về là nó đích thân sang dạy. Thỉnh thoảng lại đưa cả con gấu theo. Cơ mà gấu nó xinh lắm. Đúng là Hotgirl có khác. Hai đứa tình cảm thôi rồi. Đôi khi tôi cũng ghen tị. Giá mà tôi còn em. Em ở cạnh tôi những lúc này thì tốt quá.

Lại vào một buổi chiều. Nó sang

– thay quần áo đi uống cafe mày. Thèm quá – nó nói

– Ờ – gì chứ cô giáo vẫn dạy tôi là học mà chơi. Chơi mà học còn gì….

Ra quán cafe mới mở. Quán này thiết kế đẹp phết. Theo nó nói là ra tham khảo. Tôi cũng chẳng biết để làm gì nên kệ. Kiếm chỗ ngồi đã. Đang uống cốc cafe thì tôi gặp em. Em nhìn tôi ngạc nhiên. Xong cũng vào chỗ ngồi.

– Nhìn cái gì thế mày? – nó hỏi tôi

– Về đi. Tao thấy mệt quá…

– nốt đi. Bỏ phí…

– Về đi. Đm. Lần sau tao bù…

Nó thấy tôi khó chịu thì đi ra ngoài luôn. Tôi đi qua chỗ em. Không nhìn và đi thẳng. Lên xe là hai thằng về nhà luôn. Tôi không biết cảm giác ấy là gì. Nhưng tôi thấy buồn và khó chịu.

Đưa tôi về xong nó cũng đi luôn. Tôi cũng lên phòng và ngủ. Một giấc ngủ khó khăn.

Vừa vào giấc thì có điện thoại của số lạ… Đang vào giấc bị phá nên tôi quẳng cái điện thoại sang một bên. Ngủ tiếp. Tối chị về. Lại được ăn cơm của chị nấu. Tần suất gặp chị nhiều nên giờ mối quan hệ của cả hai cũng được nói là tạm ổn… Câu chuyện đã đi xa hơn một chút…

Sáng hôm sau chị lại đưa đi học. Nhưng đến chiều thì hóng mãi nó không sang. Đang xem phim thì có chuông cổng. Là em…

– Anh…

– Về đi… – không để em nói. Tôi cắt lời…

– Sao không trả lời tin nhắn của em?

– Chia tay thì còn gì để trả lời?

– …

Em im lặng

– Em về đi…

– Em xin lỗi….

– không sao đâu mà… Tôi quen rồi…

– không phải vậy đâu… Đừng đuổi em nữa… – Em sụt sịt

– không phải là đuổi. Em hiểu mà…

– Anh đã hứa gì với em rồi? Sao anh lại làm thế? Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu…